Chương 31: Sân bay (1)
HUV lái ra khỏi phạm vi của xe tải hạng nặng, trở nên vững vàng, chỉ là không có cửa xe, gió nhẹ mang theo mùi hôi hơi thở của mạt thế thổi vào trong xe. Đoàn người đều đã tập thành thói quen với mùi của tang thi, không khó có thể chịu đựng.
Cố Nhất vững vàng lái xe.
Cố Quân Đình sắc mặt trước sau như một không mang theo nửa điểm biểu tình.
Vân Lạc tuy nhỏ bé như chim sẻ nhưng cũng rất mạnh bạo, gặp được tang thi ở ven đường, Thiết Tuyến Đằng trong tay vươn ra ngoài xe chui vào đầu tang thi, trực tiếp lấy tinh hạch đưa vào không gian, để Vân Tiểu Tiểu rửa sạch sẽ thu lại.
Cố Quân Đình cũng học theo dáng vẻ của cô, tung ra lưỡi dao gió dọc theo đường đi thu hoạch đầu tang thi, chỉ là dị năng của hắn không giống Vân Lạc có thể tuỳ thời tuỳ chỗ lấy tinh hạch đi, nhìn tang thi bị đánh chết thầm nghĩ đáng tiếc.
Anh cùng Vân Lạc ngồi song song, ánh mắt nhìn thẳng nhưng lộ ra một tia lạnh lùng, đáy lòng lại không có cách nào bình tĩnh trở lại, vừa rồi một chớp mắt kia ôm lấy cô, anh lại cư nhiên vô sỉ đối với thân thể mềm mại, thanh thuần, cùng với mùi hương trên người thiếu nữ phát ra, nổi lên phản ứng sinh lý!
28 năm nhân sinh anh lần đầu tiên đối với người khác phái có ý nghĩ, loại ý nghĩ này chẳng những là trên mặt sinh lý, đồng thời cũng là ý nghĩ trong lòng. Phụ nữ nhào vào trong ngực anh không phải không có, hơn nữa rất nhiều, nhưng mà mỗi lần đầu bị anh chán ghét.
Nhưng mà, lần này..
Cố Quân Đình liếc liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện ra cô vô cùng xinh đẹp, màu da như tuyết, da thịt tinh tế giống như có thể véo ra nước. Ngũ quan xinh đẹp không thể bắt bẻ, mắt phượng ướt áy ngập nước lưu chuyển, một thân trang phục da bó sát người màu đen phụ trợ dáng người càng thêm thướt tha, yểu điệu tú mỹ.
Tầm mắt anh trượt xuống, dừng ở trên bộ ngực cao ngất của Vân Lạc. Cố Quân Đình bỗng nhiên cảm thấy yết hầu khát khô, thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng phía trước, thần sắc lạnh băng giống như trước, mặc cho ai cũng đoán không ra được trong lòng anh không bình tĩnh.
Cố Nhất lái xe từ kính chiếu hậu lén nhìn thiếu chủ một cái, hắn cho rằng Cố Quân Đình đang tức giận hắn, trong lòng cảm thấy rất uỷ khuất, nếu không phải đề tài của Vân tiểu thư kinh khủng như vậy, lại có thêm một chiếc xe tải hạng nặng cản đường, hắn cũng sẽ không gây ra tai nạn xe cộ.
May mắn người không có việc gì.
"Thiếu chủ, chiếc HUV này không có cửa kính, không quá an toàn, không bằng đổi một chiếc khác đi!"
"Tới sân bay rồi nói sau." Giọng Cố Quân Đình nhàn nhạt.
"Đã rõ." Cố Nhất thầm nghĩ nhiệm vụ lần này hoàn thành, nên khắc khổ luyện tập thêm kỹ thuật lái xe.
Đang nói chuyện, một chiếc xe ở phía sau đuổi kịp tới, chạy song song cùng HUV, cửa sổ xe mở ra, Vân Vũ Khôn cảnh giác nhìn thoáng qua Cố Quân Đình, nói với Vân Lạc: "Lạc Lạc, mau sang xe của anh ngồi."
Đại khái là bệnh chung của tất cả gia trưởng, Vân Vũ Khôn lo lắng tiểu bạch thỏ nhà mình bị sói xám ăn.
"Cố Nhất, lái xe chạy lên phía trước đi." Cố Quân Đình phân phó nói.
Cố Nhất chân nhấn ga, lái HUV chạy đến đằng trước đoàn xe.
"Đáng giận!" Vân Vũ Khôn oán hận đấm vào tay lái.
"Cậu không phải lo lắng, tên kia không phải là đối thủ của Lạc Lạc nhà chúng ta." Vương Quốc Lương nói.
"Tiện nghi cho hắn."
Cơ hồ toàn cầu sân bay thành phố đều xây dựng ở vùng ngoại ô, sân bay thành phố này cũng không ngoại lệ, tới sân bay Cố Quân Đình chỉ định sau, dưới bầu trời xanh lam một toà kiến trúc hoa mỹ to lớn hiện ra, có vẻ bắt mắt khác thường.
Ở cửa ra vào sân bay có đến hơn trăm đầu tang thi du đãng, có con thiếu cánh tay thiếu chân, có con cổ nghiêng lệch, có con ngũ quan không được đầy đủ thiếu tròng mắt hoặc thiếu cái mũi. Phần lớn đều chậm chạp du đãng, có mấy con cảm giác được hơi thở của người sống, lảo đảo lắc lư đi tới.
"Nếu nửa tháng trước có người nói với tôi về mạt thế, tôi nhất định không tin." Triệu liên trưởng lắp ống giảm thanh vào súng bắn tỉa ngắm bắn, "Phốc phốc phốc!" Vài tiếng vang ám trầm vọng lại đây, mấy đầu tang thi kia ngã xuống.
Mạt thế dù cho thế nào, Triệu liên trưởng trong tư tưởng đôi khi còn nghĩ đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng liền sẽ trở lại thời đại phồn hoa trước mạt thế.
"Đừng nói hươu nói vượn, chính sự quan trọng." Lão A từ lúc thức tỉnh hoả hệ dị năng, mọi việc đều không để bụng, tuy rằng dị năng của hắn hiện tại chỉ có khả năng phát ra tiểu hoả cầu, dị năng dùng hết, tức khắc sẽ giống như người bình thường.
"Thiếu chủ, chúng ta bỏ xe đi bộ vào, hay là lái xe tiến vào đại sảnh chờ." Trương Đại Vĩ hỏi.
"Bỏ đi gần đi bộ vào." Cố Quân Đình hạ lệnh.
Âm thanh động cơ hấp dẫn tang thi, đánh lén là lựa chọn tốt nhất.
Mọi người lợi dụng thân xe che chắn, nghe theo Cố Quân Đình an bài.
"Sau khi tiến vào chú ý không cần tách ra, chúng ta không có nhiều người, mất đi bất luận một người nào đều đáng tiếc, nhớ kỹ, chúng ta phải tập hợp ở cạnh nhau, bắt đầu từ sảnh 1, từng phòng một, không cần biết Hoàng Phủ Vị Lai lớn lên trông thế nào, lục soát tìm được người sống hỏi một chút tên họ là được."
Mạt thế hơn mười ngày, nếu chết đều đã chết, nếu không chết, trừ phi có dị năng, hoặc là vận khí tốt đến phát bạo. Nhưng ngay cả tính nhiệm vụ thất bại, không tìm thấy Hoàng Phủ Vị Lai, cũng có thể chứng minh bọn họ nghiêm túc đi tìm, đối với Hoàng Phủ giáo sư cũng có cái công đạo.
Vương Quốc Lương, Vân Vũ Khôn theo sát hai sườn Vân Lạc, hai người tôn chỉ là: Trợ giúp người khác đồng thời nhất định bảo đảm Vân Lạc không thiếu một sợi tóc. Nói cách khác là người khác sống chết cùng chúng ta không quan hệ, nhưng tuyệt đối không thể để Vân Lạc chịu một chút thương tổn nào.
Cố Quân Đình từ balo tuỳ thân lấy ra một cái bộ đàm đưa cho Vân Lạc. Bốn mắt nhìn nhau, Vân Lạc không thể hiểu được, trong đôi mắt ngăm đen của Cố Quân Đình mang theo nhàn nhạt bình thản: "Cái bộ đàm này đã chỉnh kênh rồi, có vấn đề trực tiếp mở ra, nói cho tôi biết."
Vân Lạc lại không chịu nhận, lắc đầu nói: "Tôi theo sát các người là được, cái này không cần dùng đến."
Cố Quân Đình thần sắc ban đầu bình thản nháy mắt lạnh lên trông thấy, giơ tay đem bộ đàm ném cho Vân Lạc: "Tôi chỉ không hy vọng có người kéo chân sau thôi."
Vân Lạc tiếp được bộ đàm anh ném tới, cô đối với cách nói kéo chân sau không cho là đúng. Không muốn làm chậm trễ thời gian quý giá, nói: "Cảm ơn nha." Đem bộ đàm cất tốt.
Cố Quân Đình mày nhăn lại, không quá hài lòng với ngữ khí bình đạm của cô.
"Tôi đi đầu, Cố Nhất, Cố Nhị, Triệu Quý Quân hộ vệ hai bên sườn, Cố Tam và Trương Đại Vĩ, Lưu Xuân Hoa bọc phía sau."
"Chúng tôi ở đâu?" Vân Lạc chỉ chỉ chính mình.
"Vân Lạc ở giữa." Cố Quân Đình ngừng lại một chút, nói: "Cô có dị năng chữa trị trân quý, cô an toàn, chúng tôi liền an toàn."
Vân Lạc trợn trắng mắt, người đàn ông này làm sao mà giống bà mẹ thế.
Cố Nhất nghi hoặc chớp chớp mắt, thiếu chủ nhà hắn hôm nay thật nhiều lời nha! Suốt một năm lời nói cũng chưa nhiều bằng một ngày hôm nay.
Đoàn người bày ra đội hình, dùng mười phút ở trước cửa giải quyết tang thi, mắt nhìn mặt trời chiều đã ngả về phía tây, Vân Lạc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, Thiết Tuyến Đằng biến ảo vô cùng, nơi đi qua, liền có tang thi đáng thương hoá thành bụi về với mặt đất.
Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương đưa tinh hạch đánh được cho Vân Lạc, để cô cất kỹ, Vân Lạc thông qua balo đem tinh hạch cất vào Thanh Mộc Linh Phủ.
Thời điểm tiến vào đại sảnh, Cố Quân Đình bản năng nhìn về phía sau, lại thấy một tiểu chiến sĩ mười tám mười chín tuổi che ở phía trước Vân Lạc.
"Trương Tiểu Cường!" Cố Quân Đình sắc mặt lạnh lùng.
"Có!" Trương Tiểu Cường bản năng thẳng thắn ngực, lớn tiếng đáp.
Cố Quân Đình lạnh lùng nhìn Trương Tiểu Cường, trong mắt bắn ra một tia lạnh lẽo.
Trương Tiểu Cường không biết mình như thế nào lại chọc tới trên đỉnh đầu vị Diêm Vương sống này, sợ tới mức chân mềm nhũn.
"Này. Tiểu Nhị, cậu đại khái đang chặn đường." Cố Nhất ẩn ẩn suy đoán đến nguyên nhân, một phen kéo ra Trương Tiểu Cường, lộ ra Vân Lạc ở đằng sau.
"Làm sao vậy?" Vân Lạc buồn bực nhìn qua Cố Quân Đình.
"Theo kịp." Tầm mắt Cố Quân Đình đạm nhiên liếc cô một cái liền thu hồi ánh mắt, giơ tay đẩy cửa lớn sân bay ra.
Vân Lạc chỉ nghĩ anh quý trọng năng lực trị liệu của chính mình, không nghĩ nhiều, đi theo anh bước chân đi vào.
Lúc này, mọi người còn không biết, đại sảnh số 1 có cái bẫy rập đáng sợ đang chờ đợi bọn họ.
Vân Lạc có thể cảm nhận được cỗ năng lượng kia dao động, lại tạm thời không phát hiện ra tang thi hệ tinh thần giở trò quỷ.
Bởi vì cúp điện, chỉ có cửa bên ngoài hắt vào chút ánh sáng, càng đi vào càng tối. Bóng đen chồng lên nhau, nơi nơi là mùi hôi của người chết, khắp nơi giòi bọ bò đầy thi hài.
Nếu không phải kiếp trước cô đã nhìn quen, nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy.
Khiến Vân Lạc kỳ quái chính là các thành viên của tiểu đội không có một người hé răng, cho dù dưới chân tràn đầy giòi bọ cùng thi hài.
Bên người Trương Tiểu Cường "Bang!" Một chân dẫm vào bụng của một khối thi thể, thi thể hư thối kia trình độ đã tiếp cận bùn lầy, giòi bọ lúc nhúc chui vào mắt cá chân Trương Tiểu Cường, hắn bộ dạng như là không nhìn thấy.
Vân Lạc kéo hắn một cái, nói: "Cậu đi đường không nhìn sao?"
Trương Tiểu Cường sắc mặt mờ mịt, ánh mắt không có bất luận cảm giác lo âu gì.
Đôi mắt đẹp của Vân Lạc quét qua mọi người một vòng, phát hiện không thích hợp.
Bỗng nhiên một con tang thi mặt mũi hung tợn vươn móng vuốt dài hướng về cổ Cố Quân Đình, cùng lúc đó mở ra cái mồm to bằng đầu người giống như bồn máu lớn, vẻ mặt Cố Quân Đình ban đầu còn nghi hoặc, đột nhiên biến đổi, lưỡi dao gió trong tay bắn ra, đồng thời phát ra lá chắn tinh thần.
"Phanh!"
Tang thi bị một tầng vô hình trong không khí ngăn trở, một bên móng vuốt định véo cổ Cố Quân Đình bị cắt xuống.
"Là tang thi hệ tinh thần chế tạo ảo giác." Vân Lạc cao giọng hô một câu, hy vọng có thể đem những người trúng chiêu đánh thức, nhưng chỉ có Vương Quốc Lương, Vân Vũ Khôn tỉnh. Những người khác còn đang bị mê hoặc.
Vân Lạc không biết bọn họ nhìn thấy gì? Lại không có thời gian dò hỏi.
Tay trái đánh Thiết Tuyến Đằng ra, một bên tay phải đánh ra một loạt thuỷ nhận, không cầu đánh chết những tang thi đó, chỉ vì mọi người lâm vào ảo giác ngăn trở công kích. Một mặt không tiếc hao phí thần thức tìm kiếm, rất mau xác định được dao động hệ tinh thần cấp 2 đến từ trên cầu thang.
Đang muốn đi lên, bị Cố Quân Đình ngăn cản, đáy mắt hắn lạnh nhạt cao ngại chứa đầy tức giận, đôi mắt thâm trầm hắc ám tràn ngập hàn ý.
"Cô cấp cao, ở chỗ này bảo hộ bọn họ, tôi đi giết tên quái vật kia."
Cố Quân Đình nói xong thân mình như một mũi tên rời cung bay lên thang lầu, hắn có dị năng hệ phong, loại dị năng này mới đầu không có tốc độ cùng thân thủ nhanh như vậy, nhưng chỉ cần tới cấp 3, liền nhanh lẹ vô cùng, anh hiện tại đã ở đỉnh cấp 2, tư chất lại tốt, đã có thể khống chế hoàn mỹ thiên phú của bản thân.
Cố Quân Đình dùng tinh thần lực khoá trị quái vật đáng giận ở thang lầu, anh cũng cùng thuộc hạ của mình giống nhau bị tinh thần khống chế, ở khoảnh khắc bị công kích anh cảnh giác trở lại, chẳng sợ chậm hơn một chút hôm nay liền bỏ mạng ở chỗ này.
Tang thi hệ tinh thần kia cũng là đỉnh cấp 2, cùng Cố Quân Đình lực lượng ngang nhau, chỉ vì chiếm được tiên cơ, thiếu chút nữa đắc thủ, giá trị vũ lực kém xa không phải là đối thủ của Cố Quân Đình, phát giác nguy hiểm vội vàng chạy trốn, Cố Quân Đình gắt gao đuổi theo, chỉ dùng một phút liền tìm được nó đằng sau một nhà KFC, một lưỡi dao gió bắn qua, cắt lấy đầu của nó xuống.
Lấy tinh hạch, xuống lầu đi vào đại sảnh số 1.
Lúc này tang thi ở đại sảnh có một phần ba chết ở trong tay Vân Lạc, Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương, Cố Nhất, Cố Nhị, Đẳng Nhân cũng từ trong ảo giác tỉnh lại, phát ra dị năng, vung đại đao. Trong đại sảnh tiếng gào rống vang lên không ngừng, tứ chi hư thối bay loạn, máu đen văng khắp nơi, thật giống địa ngục nhân gian.
-----------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro