Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Trên đường.

Vân Lạc lên xe, đang muốn đóng cửa, hơi híp mắt liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi chạy tới, trừ bỏ cô gái trừng cô trong phòng hội nghị kia còn có thể là ai.

Có lẽ là hồng nhan tri kỷ của Cố Quân Ðình đi!

Vân Lạc khoé môi ngậm một ý cười nghiền ngẫm, cười như không cười nhìn cô gái bên ngoài.

Chu Thanh Nhã thở hổn hển chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Cố đại ca. Cố đại ca!" Vẻ mặt mang theo nôn nóng cùng khẩn trương, không ngừng lặp lại câu này.

Lái xe là Cố Nhất, ngoái đầu nhìn lại xin chỉ thị nói: "Thiếu chủ, để cô ta lên xe sao?"

Cố Quân Ðình nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, nói: "Không cần."

Ngay lúc Cố Quân Ðình nói xong lời này, Chu Thanh Nhã dùng thân thể chắn ở trước đầu xe.

"Cố đại ca, anh mang nhiều người ra ngoài như vậy, không có nước uống là không được, em là dị năng giả hệ thủy, em có thể giúp anh....." Chu Thanh Nhã lớn tiếng kêu, hai tay liều mạng phe phẩy.

Cố Quân Ðình mày nhăn lại, giọng nói lạnh băng: "Ðụng vào."

"Rõ." Cố Nhất chân phải nhấn ga, xe đột nhiên xông lên, mắt thấy sắp đụng phải, Chu Thanh Nhã thần sắc kinh hoảng, té ngã lộn nhào lăn đến ven đường.

"Cố đại ca, Cố đại ca....."

Ngoài xe vang lên tiếng la của Chu Thanh Nhã.

Vân Lạc quay đầu nhìn lại, Chu Thanh Nhã thất hồn lạc phách ghé vào ven đường, trong cao ốc điện tín có mấy dị năng giả chạy ra tới đem cô ta kéo vào.

"Nếu cô gái kia không chịu né tránh, anh có thật sự đâm cô ta không?" Vân Lạc hỏi.

"Cô ta tự mình tìm chết, tôi thành toàn cho cô ta."

Giọng Cố Quân Ðình mang theo tia đông lạnh, có thể thấy được ấn tượng đối với Chu Thanh Nhã thật không tốt.

"Cố ấy là con gái của phó thị trưởng đấy! Vạn nhất đâm chết không phải rất phiền toái sao?"

"Hiện tại là mạt thế."

Trong mạt thế nắm đấm của ai lớn, người ấy có quyền, có là phó thị trưởng thì thế nào.

"Cô dị năng cấp mấy?" Cố Quân Ðình đột nhiên hỏi.

Dị năng giả cấp cao có thể thấy rõ cấp bậc của dị năng giả cấp thấp, mà dị năng giả cấp thấp lại không có cách nào có thể nhìn ra cấp bậc của dị năng giả cấp cao.

Vân Lạc cho hắn cảm giác sâu không lường được, chứng minh cô còn mạnh hơn so với hắn.

"Tôi....." Vân Lạc vừa mới nói một chữ, liền thấy xe đột nhiên ngừng lại, thì ra là Cố Nhất dẫm phanh gấp.

Vân Lạc thấy phía trước xuất hiện một đám người tay cầm côn bổng cùng dao phay.

"Ðem bọn họ đuổi đi, tiếp tục lái xe." Cố Quân Ðình biểu tình không kiên nhẫn, đổi lại khi khác, hắn có thể mang theo những người sống sót này, nhưng hiện tại không được.

"Các người là quân nhân, dân chúng dưỡng các người để cho các người ăn mà không làm sao? Mau để chúng ta lên xe, chẳng lẽ, các người muốn vứt bỏ người dân chúng ta sao?" Một người ðàn ông vẻ mặt đáng khinh gắt gao lôi kéo cửa xe, bên cạnh mấy người dùng côn bổng cùng dao phay hướng lên cửa xe uy hiếp tuyên bố đập xe.

"Các người, các người còn có lương tâm hay không."

Những người đó tổng cộng có mười mấy người, sôi nổi phụ hoạ, gắt gao chặn lại con đường phía trước. Rất có khí thế ngươi muốn chạy, trừ phi lăn qua trên người ta nghiền áp mà đi.

Vân Lạc bắt được tia tham lam trong mắt những người đó, ở mạt thế, cái loại ánh mắt biến thái này, cô đã gặp qua quá nhiều, đó là loại biến thái vặn vẹo chiếm đoạt. Cái loại người này vì lợi ích trước mắt, có thể không từ bất kỳ thủ đoạn, bất kể là phải trả cái giá lớn.

Trong đầu Vân Lạc thần thức ngay lập tức đi qua, khi nắm được đồ vật trong balo của người đó, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi.

Thế nhưng gã lại ăn thịt người.

Mới mạt thế hơn mười ngày đã mất đi nhân tính.

Vân Lạc ở trong lòng phán cho bọn họ tử hình.

"Cô phát hiện cái gì?" Cố Quân Ðình thấy sắc mặt cô có điểm khác thường, lên tiếng dò hỏi.

"Anh là tinh thần lực đỉnh cấp 2, vì sao không xem balo bọn họ." Vân Lạc than nhẹ một tiếng.

Cố Quân Ðình xuất thân quân nhân thế gia, muốn cứu vớt người sống sót ăn sâu bén rễ, nếu không phải cô phát hiện bí mật của những người này, Cố Quân Ðình kế tiếp sẽ lưu lại hai người quân nhân cùng xe đưa bọn họ gửi đến cao ốc điện tín đi!

Chính là cô sao có thể cho phép được!

Cố Quân Ðình tinh thần lực tiến vào balo của người cầm đầu, hình ảnh hai cái tay người nướng chín đen trắng nổi tại trong đầu. Cố Quân Ðình sắc mặt biến đổi, giọng nói vô cùng rét lạnh: "Giết hết những người này, toàn bộ, một người không tha."

Người cầm đầu nghe được, trên mặt biến sắc: "Các người là con em quân đội nhân dân, không bảo vệ dân chúng, còn muốn hạ độc thủ, còn có nhân tính hay không."

"Ðúng vậy, các người muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Nhân dân nuôi các người, các người còn muốn xuống tay với nhân dân à?"

Những người đó liên tiếp chỉ trích cùng chửi rủa.

Sắc mặt Cố Quân Ðình càng ngày càng lạnh, ngón tay giơ lên phóng ra mười mấy lưỡi dao gió, tiếng gió không ngừng, ngay sau đó là âm thanh vật thể rơi xuống đất, từ trong mười mấy chiếc balo bị phá hư lăn ra từng cánh tay bị nướng chín, đùi cùng một số phần thịt chín khác thấy không rõ hình dạng.

Các chiến sĩ bên trong xe đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, một trận hoãn lại bất ngờ không thể nói gì.

Người cầm đầu nọ không thể tưởng được sự việc biến thành như vậy, thần sắc biến dữ tợn, hắc hắc cười lạnh, nói: "Rượu mời không uống, các người một hai phải uống rượu phạt. Tốt, tốt, tốt vậy đều đi chết hết đi!"

Người nọ nâng tay lên ngọn lửa bập bùng trên tay phải, một đoàn ngọn lửa đánh hướng về bên trong xe Triệu liên trưởng.

Ngọn lửa của dị năng giả so với lửa thiên nhiên bình thường mạnh hơn rất nhiều, Triệu liên trưởng không có dị năng, dính vào ngọn lửa liền không tốt.

Nhưng ngọn lửa kia ở thời điểm tiến vào cửa sổ xe, bị một tấm chắn vô hình chặn lại.

Người nọ đang kinh ngạc cùng nghi hoặc, bỗng nhiên cổ chợt lạnh, đầu "Phanh!" Một tiếng rơi xuống mặt đất, hắn trừng lớn hai mắt không tin được, vì sao hắn lại thấy được thân thể của chính mình không đầu phun máu.

Triệu chứng sinh mệnh rất mau biến mất, hình ảnh dừng lại ở cặp mắt trừng lớn kia.

Cố Quân Ðình giải trừ lá chắn tinh thần, lại đánh ra một lưỡi dao gió, đem thi thể không đầu ngã vào cửa xe đánh bay. Không sai, đầu người nọ là hắn dùng lưỡi dao gió cắt xuống.

"Các người mau trả con trai cho tôi, a a a, giết người, con em quân đội giết con trai của tôi, cứu mạng với! Các người đều là tội phạm giết người, các người phải bị đưa lên toà án quân sự, phải bị bắn chết." Trong đám người một người đàn bà lớn tuổi đang lớn tiếng hét lên, gương mặt kia, bởi vì oán độc cùng căm hận mà trở nên vô cùng vặn vẹo.

Cố Quân Ðình lo lắng bà lão kia thét chói tai sẽ dẫn tang thi tới, giõ tay bắn một lưỡi dao gió quét qua đầu của bà ta, thi thể không đầu ngửa người ngã xuống.

"Những người này không có một người nào tốt, nhanh chóng giết hết bọn họ." Cố Quân Ðình hạ lệnh.

Muộn tắc sinh biến, mùi vị máu thịt rất dễ dàng đưa tới tang thi.

Triệu liên trưởng cầm một thanh rìu chữa cháy xuống xe, sau mạt thế hắn giết rất nhiều tang thi, trước nay lại không có giết qua người, nhưng hiện tại hắn muốn phá lệ. Vung rìu lên, bổ về phía cổ một người đàn ông, người đàn ông kia vội vàng gian nan dùng gậy gộc chắn đỡ. Triệu liên trưởng rìu bị gậy gộc chắn đến lệch về một bên, chém vào trên vai người nọ.

Màu máu đỏ tươi như suối phun trào, người đàn ông kia ôm bả vai bị thương của mình lớn tiếng gào khóc kêu lên, mùi máu tanh kích thích bản tính thị huyết của tang thi, địa phương rất xa có mấy con quái vật bề ngoài xấu xí cảm giác được, gào rống hướng lại đây.

"Tôi không có nướng người sống, đừng giết tôi."

"Anh có ăn thịt người không?" Triệu liên trưởng dùng rìu chỉ vào hắn.

"Tôi."

"Vô nghĩa cái gì, còn không nhanh chóng động thủ." Cố Quân Đình trách mắng.

Chiến trường được mất thường thường một phút là có thể quyết định sinh tử, còn tiếp tục chậm trễ, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh.

Triệu liên trưởng một rìu bổ xuống, đầu người nọ rơi xuống, máu từ lồng ngực phun ra cao đến 1 mét.

Đám người Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương, Cố Nhất, Cố Nhị, Trương Đại Vĩ, Lão A sôi nổi xuống xe, các loại dị năng không ngừng phát ra, không có dị năng thì vung đại đao lên cùng rìu chém.

Công phu chớp mắt liền khiến những người này đầu mình hai nơi, chết đến không thể chết thêm lần nữa.

Vân Lạc trước sau không có tham dự vào, loại tiểu case này không đáng để cô ra tay.

Thời gian khẩn cấp, đoàn người lên xe, khẩn trương đóng cửa lại, lái xe nhanh chóng rời đi.

"Hiện tại thời tiết quá nóng, toà thành này nơi nơi đều là xác chết, rất dễ dàng phát sinh dịch bệnh, anh nên rút lui nhân lúc còn sớm." Vân Lạc nhớ tới trận mưa đen vài ngày sau kia khiến động thực vật biến dị, dùng ngữ khí tương đối uyển chuyển nói.

"Chờ tôi mang được Hoàng Phủ giáo sư ra, sẽ tổ chức rút lui."

"Hoàng Phủ giáo sư!" Vân Lạc nhớ tới một người, mở to mắt phượng nói, "Là vị nhà khoa học sinh vật trứ danh thế giới kia, Hoàng Phủ Thọ sao?"

Cố Quân Đình trầm mặc gật gật đầu, xem như trả lời.

Vân Lạc đương nhiên biết Hoàng Phủ Thọ, ở mạt thế trước khi trọng sinh kia, Hoàng Phủ Thọ nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc hữu dụng đối với dị năng giả, mạt thế năm thứ ba, còn nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh virus T.

Bất quá đáng tiếc, Hoàng Phủ giáo sư lại phục vụ cho người ngoài hành tinh kia.

Nhưng cô trọng sinh dẫn phát hiệu ứng bươm bướm, có thể hay không xoay chuyển bánh răng thay đổi mạt thế đây! Vân Lạc nhớ tới phi thuyền ở trong Thanh Mộc không gian.

"Trước khi xuất phát trước anh nói đi sân bay cứu một người, chính là Hoàng Phủ giáo sư à."

"Cháu trai của Hoàng Phủ giáo sư - Hoàng Phủ Vị Lai khả năng bị vây ở sân bay." Con ngươi ngăm đen của Cố Quân Đình có một tia ngưng trọng, "Trước đi cứu Hoàng Phủ Vị Lai ra, lại đi viện nghiên cứu nghĩ cách cứu viện Hoàng Phủ giáo sư."

Vân Lạc đôi mắt nhẹ loé lên, mỉm cười nói: "Hoàng Phủ giáo sư dùng chính mình uy hiếp các người, trước đi cứu cháu trai ông ấy đi!"

Cố Quân Đình cũng mỉm cười nói: "Đó là một lão già làm người đau đầu."

Cố Nhất từ kính chiếu hậu nhìn thiếu chủ nhà mình hiện lên vẻ mặt ôn hòa, trong lòng kỳ quái, thiếu chủ từ khi nào hay nói như vậy.

Tới sân bay khoảng cách không phải rất xa, nhưng trên đường xá luôn có tang thi cùng một số chiếc xe vô chủ chặn đường.

Cố Quân Đình nhìn sắc trời, nhìn nhìn lại đồng hồ, thầm nghĩ cho dù trước khi trời tối tới sân bay, cũng không nhất định tìm được Hoàng Phủ Vị Lai, cho dù tìm được rồi, cũng phải ở sân bay qua đêm.

Đêm tối là thiên hạ của tang thi, có thể tránh đi thời gian chúng nó hoạt động là tốt nhất.

"Cố thiếu tướng, tôi ở sau mạt thế thức tỉnh dị năng có thể biết trước nguy hiểm, có chuyện hẳn là nhắc nhở anh một chút." Vân Lạc nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định nói ra.

"Mời nói thẳng."

Sau mạt thế thức tỉnh dị năng thật thiên kỳ bách quái.

Sân vận động bên kia nhiều người, người thức tỉnh dị năng cũng nhiều, trừ bỏ kim mộc thuỷ hoả thổ, hệ lôi, hệ gió, hệ băng, còn có thanh âm, thính lực, thị giác, ẩn thân, thân thể cùng tốc độ biến dị, liền hệ không gian hi hữu cũng xuất hiện mấy người.

Cố Quân Đình nghe cô nói thức tỉnh dị năng biết trước, thầm nghĩ tiểu nha đầu này thức tỉnh dị năng chủng loại thật đúng là hỗn tạp.

"Tôi có thể cảm giác được vài ngày sau động thực vật sẽ biến dị lớn, vô cùng nguy hiểm." Vân Lạc khoa tay múa chân: "Đến lúc đó chó có thể lớn bằng một con nghé con, mèo trở nên vô cùng nhạy bén, trong vườn bách thú sư tử voi chỉ cần một con là có thể khiến mấy ngàn quân nhân bị thương. Trong thành phố còn bị vài ngàn vạn chuột biến dị cùng tang thi chuột tấn công.."

Cố Quân Đình sắc mặt khẽ biến.

Cố Nhất lái xe cũng giật mình, tay lái có chút không vững, trên đường có một chiếc xe tải hạng nặng chắn ngang, vốn dĩ chỉ cần cẩn thận, HUV có thể đi qua. Nhưng do Cố Nhất thất thần, đã cùng xe tải hạng nặng va chạm, một âm thanh kim loại cọ xát khó nghe vang lên kích thích màng tai phát đau, cửa xe bị cọ, tia lửa bắn ra tứ phía, thân xe nghiêng về phía bên Cố Quân Đình.

Vân Lạc ngã vào trong lòng ngực hắn, đôi tay loạn trảo một trận, cảm giác được một đôi bàn tay to vòng ở trên eo, mấy đầu ngón tay còn cố ý đè xuống.

Vân Lạc có chút tức giận nhưng vẫn khách khí nói: "Cố thiếu tướng, anh có thể buông tay ra không?"

-------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7