Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Dị năng trị liệu

Nghe thấy cô gái này đưa nước lại đây.

Mười mấy người đàn ông động tác nhất trí tập trung lại phía này, cô gái này giống như chim bay, hình ảnh bay vút qua khoảng cách bảy tám chục mét đánh chết tang thi ẩn thân, đã lưu lại cho bọn hắn ấn tượng khắc sâu.

"Em gái nhỏ, em tên là gì?" Trương Đại Vĩ biết chính mình lớn lên cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung tướng, sợ lớn giọng doạ đến cô gái nhỏ nũng nịu này, cố ý thả chậm lại thanh âm.

Hắn lại đã quên Vân Lạc có thể đánh chết tang thi, nơi nào là hắn lớn giọng có thể doạ đến.

"Tôi là Vân Lạc, là dị năng giả hệ thuỷ."

Vân Lạc tuy đã 22 tuổi, nhưng trải qua tẩy tuỷ phạt mạch, sau khi bước lên con đường tu chân, da thịt như tuyết, dung nhan thanh tú mỹ lệ. Hơn nữa dáng người yểu điệu, nhìn qua càng giống như học sinh cao trung 17-18 tuổi.

Gọi cô là em gái nhỏ, làm Vân Lạc có điểm lúng túng.

Nhưng với bọn họ không thân, nên cũng không muốn giải thích, từ balo lấy ra từng bình nước khoáng, đặt ở trên bàn bọn họ chơi đấu địa chủ.

"Em gái nhỏ, đây là cho anh nước uống sao?" Lão Trịnh cổ họng đã sớm bốc khói, liếm liếm bờ môi kho nứt, nhìn chằm chằm nước khoáng trên bàn. Cảm thán nói: "Em gái nhỏ thật là tốt bụng, có thể ở trước khi chết uống chút nước, cũng không tồi."

"Nước dị năng của tôi có tác dụng tinh lọc virus, có lẽ uống xong sẽ không chết." Vân Lạc mỉm cười.

"Có thể tinh lọc virus, thiệt hay giả vậy?" Một chiến sĩ quái quái kêu lên, hắn biết quân đội đóng giữ sân vận động bên kia có cô gái công tác ở hậu cần thức tỉnh thuỷ hệ có công hiệu tinh lọc virus.

"Anh thử xem sẽ biết." Vân Lạc nói.

"Chị, tôi tin chị." Trương Tiểu Cường cầm lấy một bình nước ngửa đầu uống hết hơn phân nửa bình. Chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp từ dạ dày dâng lên, hô hấp khó khăn do virus gây ra giảm đi rất nhiều. Hắn cảm thấy kinh ngạc, đi đến một cái gương có thể xem toàn thân trong phòng, dùng nửa bình nước dư lại tưới vào miệng vết thương đã biến thành màu đen, liền thấy miệng vết thương chảy ra từng vệt máu đen, màu sắc càng ngày càng nhạt, chỉ chốc lát sau miệng vết thương biến thành màu đỏ tươi.

Mọi người cùng khiếp sợ.

Thật sự có thể giải được độc tang thi!

Các chiến sĩ khác đều cầm lấy nước khoáng uống, sau đó học Trương Tiểu Cường đem dư lại nửa bình tưới vào miệng vết thương.

"Hắc hắc, mặc kệ là thật hay giả, tốt xấu anh trước khi xuống âm tào địa phủ có thể uống một bình nước dị năng giả làm ra, từ khi mạt thế đến, anh đều phải khát đến chết." Một chiến sĩ xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên sô pha sang sảng cười, bụng hắn bị quấn bằng băng vải tẩm một đoàn máu đen. Trên mặt mang theo một tầng hắc khí, xem dạng này là muốn tang thi hoá.

Vân Lạc nhớ rõ vị chiến sĩ này bụng bị tang thi đào cái động lớn, ruột đều lòi ra. Còn sống a! Hơn nữa đụng phải cô, đúng là đủ may mắn.

Vân Lạc đi đến trước mặt người chiến sĩ này, một cỗ hơi thở hôi thối của tang thi quanh quẩn chóp mũi. Vân Lạc ở kiếp trước đã ngửi mùi này suốt ba năm, thần sắc thản nhiên đứng ở trước người hắn, dùng thần thức xem xét, phát giác hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Cô có cảm giác, nếu người này không được cô trị liệu, một giờ sau chắc chắn sẽ biến thành tang thi.

"Anh sắp biến thành tang thi rồi. Đại ca." Vân Lạc mỉm cười nói.

"Tôi hẳn là sẽ không chết, nước của cô không phải là có thể tinh lọc virus sao?" Chiến sĩ cười ha hả nói.

"Nước của tôi có thể tinh lọc virus, nhưng nội tạng của anh đều hỏng rồi! Mạt thế thiếu bác sĩ thiếu thuốc, xong rồi, anh chết chắc." Vân Lạc vui sướng khi người gặp hoạ nói.

Vị chiến sĩ kia sờ sờ cái mũi, nhếch miệng cười: "Vì sao tôi nghe cô nói móc xong, ngược lại cảm thấy mình có hy vọng sống sót nha?"

Vân Lạc hừ nhẹ một tiếng, người này thực thông minh nha! Vươn tay, đang muốn đặt xuống băng vải xem xét thương thế của hắn, Trương Đại Vĩ ở một bên đang uống nước nhịn không được nói: "Em gái nhỏ à, em muốn làm gì?"

Vân Lạc nâng con ngươi lên: "Tôi trị thương cho hắn a."

"Trị thương?" Các chiến sĩ hai mặt nhìn nhau, "Em trị liệu chẳng lẽ không phải để chúng ta uống nước sao."

"Uống nước chỉ có thể tinh lọc virus, lại không thể làm miệng vết thương của hắn khép lại."

"Không phải chứ! Em còn có thể làm miệng vết thương khép lại?"

Các chiến sĩ kinh hô lên.

"Ừ, tôi muốn làm hắn thức tỉnh dị năng."

"Cái gì? Em còn có thể làm người thức tỉnh dị năng?"

Các chiến sĩ thần sắc hâm mộ ghen tị. Có hai người là bạn bè tốt của chiến sĩ kia, loát cánh tay xoắn tay áo hận không thể cho hắn hai quả đấm.

"Chị, dị năng của chị rất cao cấp nha!" Trương Tiểu Cường nguyên bản thương thế thực nhẹ, hiện tại cả người tràn ngập lực lượng, "So với vị kia ở sân vận động lợi hại hơn nhiều."

Vân Lạc nâng nâng mí mắt: "Còn có ai thức tỉnh dị năng trị liệu à?"

"Sân vận động có cô gọi kêu Phương Linh Tử dị năng giả hệ thuỷ, nước phóng ra có thể tinh lọc tang thi virus, nhưng cô ta mới cấp 0, một ngày nhiều nhất chỉ chữa trị được cho hai ba người, chỉ cso thể chữa trị vết thương nhẹ, vết thương quá nặng cô ta không chữa được." Trương Tiểu Cường giải thích, "Đáng tiếc hiện tại bên ngoài sân vận động có mười mấy vạn tang thi vây quanh, chúng ta cho dù có tâm đem Phương Linh Tử tiếp ra, cũng không có sức a."

Vân Lạc "nga" một tiếng, kiếp trước ở trong căn cứ chưa từng nghe qua vị trị liệu sư kêu Phương Linh Tử này, nghĩ có khi ở đầu mạt thế đã chết, lắc đầu nói: "Vị chiến sĩ này hiện tại thương thế nghiêm trọng, còn không trị liệu liền không cứu nổi nữa." Nói xong gỡ băng vải trên người hắn ra, Trương Đại Vĩ cùng lão Trịnh đều đến hỗ trợ.

"Em gái nhỏ, anh có thể hỏi em là dị năng cấp mấy không?" Trương Đại Vĩ có điểm lo lắng, Phương Linh Tử chỉ có thể chữa trị vết thương nhẹ, cô gái nhỏ Vân Lạc này một tay sát tang thi rất giỏi, chắc là cấp 2 đi!

Kĩ năng chữa trị hẳn sẽ không yếu đi!

Hắn biết tất cả dị năng giả, chỉ có thiếu tướng Cố Quân Đình đạt tới đỉnh cấp 2, nếu là cô gái nhỏ này cũng cấp 2, thật sự không thể khinh thường.

Hắn nào biết đâu rằng Vân Lạc là người tu chân Luyện Khí kỳ cấp 4.

"Yên tâm đi! Tôi có bảy phần chắc hắn sẽ không chết, ba phần khác phải xem ý chí hắn."

Vân Lạc vừa nói như vậy, mọi người đều tin.

Vị chiến sĩ thương thế nghiêm trọng này tên là Lưu Xuân Hoa, bởi vì người lớn lên văn nghệ, tên cũng rất văn nghệ, vì tăng thêm chỉ số khí phách, tự cấp cho mình tên hiệu gọi Lão A, quẫn, nghe tới có vài phần giống lão đại xã hội đen.

Lão A âm thầm cùng virus T trong cơ thể đối kháng, thần sắc lại có vẻ nhẹ nhàng, cười hì hì nói: "Cảm ơn, em gái nhỏ à, nếu tôi có thể nhặt về cái mạng này, từ đây nhận em làm em gái ruột."

"Tôi cũng nhận thần tiên tỷ tỷ làm chị gái ruột." Trương Tiểu Cường bĩu môi nói, "Nhưng mà tôi không đáp ứng cho anh làm anh ruột của chị em tôi đâu."

Lão A ở trên đầu Trương Tiểu Cường vỗ một cái, nói: "Nhận tôi làm đại ca có cái gì không tốt?"

Trương Tiểu Cường rụt cổ, ngậm miệng lại.

"Xin lỗi, tôi đã có anh trai, cũng không cân em trai."

Vân Lạc túng quẫn.

Cô là muốn tăng độ hảo cảm, nhưng chưa nói sẽ nhận anh trai em trai a.

Lão A trên bụng băng vải đã cởi bỏ, miệng vết thương vừa sâu vừa lớn, như là bị móng vuốt tang thi đào hết đi, Vân Lạc không cần thần thức cũng có thể nhìn thấy nội tạng bị thương, có khúc ruột còn bị cắt thành hai đoạn.

"Lão A, tôi nói thật! Anh kỳ thật đang thức tỉnh dị năng, nhưng là bởi vì thân thể suy nhược, làm virus chiếm thế thượng phong. Chờ thân thể anh cơ năng biến mất, anh liền xong rồi."

Lão A biểu tình một chút cũng không lo lắng, cười hì hì nói: "Em gái nếu đã nói như vậy, nhất định có biện pháp đi!"

"Tôi hiện tại có hai phương pháp trị liệu, một là, giúp anh thanh trừ virus T trong cơ thể, khép lại miệng vết thương, sau khi vết thương khỏi anh vẫn là người bình thường. Hai là, tôi không loại bỏ virus T trong cơ thể anh, mà dùng mộc linh khí làm thân thể của anh tràn ngập sinh cơ, chính anh phải tự đối kháng với virus T, quá trình vô cùng thống khổ. Cố chịu đựng qua, anh sẽ là dị năng giả, chịu không nổi sẽ biến thành tang thi." Vân Lạc đem ý nghĩ của mình nói ra xong, nói tiếp: "Anh muốn lựa chọn cái nào?"

"Đồ ngốc mới chọn cái đầu tiên." Lão A cười: "Tôi tuyển loại hai, tham gia quân ngũ đều là lăn lê bò lết lại đây, chẳng lẽ còn sợ chút đau đớn này?"

Vân Lạc nhìn về phía nhưng người khác, các chiến sĩ đều thần sắc ghen ghét. Dị năng giả a, Lão A thật sự là vận cứt chó a.

"Yên tâm đi! Nếu anh chịu không nổi đi, tôi sẽ tự mình đưa anh lên đường." Vân Lạc nhàn nhạt nói, giơ tay ở trên miệng vết thương của Lão A đánh ra từng đạo mộc linh khí.

Bản thân mộc hệ đã có sinh mệnh, huống chi Vân Lạc là người tu chân thuần mộc linh thể.

Mộc linh khí tiến vào miệng vết thương Lão A, máu đen từng dòng chảy ra, nội tạng cùng miệng vết thương trên bụng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được đang dung hợp. Trong chớp mắt da thịt bằng phẳng, giống như chưa từng bị thương.

"Tôi chỉ thanh trừ virus T ở miệng vết thương, mạch máu vẫn còn một chút, cũng đủ để anh thức tỉnh dị năng. Kế tiếp anh sẽ vô cùng thống khổ, toàn thân tế bào đều tổ chức lại, sống không bằng chết."

"Tôi không sợ." Lão A không để bụng nói.

Chỉ cần có thể làm dị năng giả, khiến hắn lại thống khổ một trăm lần cũng có thể thừa nhận, đã từng là chiến hữu một đám từng người chết đi, mà hắn một chút biện pháp cũng không có, hắn chán ghét cái loại cảm giác vô lực này.

Vân Lạc dùng ra một thuật thanh tẩy, rửa sạch một chút hai tay, xoay mặt hướng mọi người trong phòng, đánh ra mười mấy đạo thuần mộc linh khí, linh tuyền có thể tinh lọc virus T cho bọn họ, lại không thể làm miệng vết thương khép lại, mà thuần mộc linh khí có thể.

Mọi người nhìn miệng vết thương trên người trong vài giây khép lại, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng không thể tin tưởng, lại nâng hai mắt lên, phát hiện Vân Lạc không biết đã rời đi khi nào.

Vân Lạc không có lo lắng bởi vì tiết lộ thực lực của chính mình, cô muốn tại mạt thế đầu nguy cơ này gia tăng lợi thế cùng lợi ích cho chính mình, lúc cần thiết thì khoác lên hào quang thánh mẫu. Chỉ có nắm giữ lòng người, mới có thể sống càng lâu.

Đi vào đại sảnh lầu một, Vân Lạc giữ chặt một tiểu chiến sĩ.

"Các người nơi này lời ai nói có hiệu lực nhất?"

"Đương nhiên là Cố thiếu tướng." Tiểu chiến sĩ thấy Vân Lạc một thân mặc đồ da bó sát người, tóc chỉnh tề buộc ở sau đầu, dáng vẻ thập phần sạch sẽ thoải mái. Ở mạt thế thiếu nước còn có thể bảo trì sạch sẽ như vậy, tất là người có bản lĩnh, tiểu chiến sĩ thái độ cung kính lên.

"Cố thiếu tương, là Cố Quân Đình sao?"

"Đúng vậy."

Vân Lạc gõ gõ đầu chính mình, thật là hồ đồ, ở lúc tiến vào toà nhà, họ Triệu thượng uý quan quân không phải nói Cố thiếu tướng mời dị năng giả cùng các quan quân đi lầu bảy mở họp sao?

Cô sớm nên nghĩ đến Cố Quân Đình.

Tiếp theo nâng lên tay phải, đầu ngón tay đánh ra một đạo thuỷ chú. Tay trái phát ra một ngọn lửa.

"Song hệ dị năng."

Tiểu chiến sĩ trừng lớn đôi mắt, ông trời ơi! Song hệ a song hệ, bên kia sân vận động cũng không có mấy người!

Vân Lạc đương nhiên sẽ không nói đây là pháp thuật của người tu chân, mỉm cười nói: "Mang tôi đi gặp Cố thiếu tướng của các người."

Vân Lạc cùng tiểu chiến sĩ đi đến trước cửa phòng hội nghị lầu bảy.

Tiểu chiến sĩ đối với chiến sĩ thủ vệ nói: "Cô ấy là song hệ dị năng giả, đi vào có việc."

Thủ vệ chiến sĩ đương nhiên không tin, khẳng định lại là một cái có hảo cảm đối với Cố tướng quân nhà bọn họ, tưởng trà trộn đi vào phát hoa si.

Vân Lạc tay trái thuỷ chú, tay phải đánh ra một đạo gió. Mỉm cười nói: "Như vậy có thể tin đi!"

Tiểu chiến sĩ cùng Vân Lạc tới biểu hiện hôn mê, chỉ vào Vân Lạc lắp bắp nói: "Tôi nhớ rõ cô là thuỷ hệ cùng hoả hệ, như thế nào lại biến thành thuỷ hệ cùng phong hệ?"

Vân Lạc ha hả cười một tiếng: "Tôi quên rồi."

Đã quên là có ý tứ gì?

Tiểu chiến sĩ như lọt vào trong sương mù gãi gãi đầu.

Lúc này, phòng hội nghị cửa bỗng nhiên mở ra.

Cố Quân Đình ở trước mạt thế đến một tuần, bị Vân Lạc lặng lẽ nhỏ vài giọt linh dịch vào trong cốc nước của hắn uống, trưa hôm đó thức tỉnh dị năng hệ tinh thần cùng hệ gió, hiện tại đỉnh cấp 2, cho dù ở mở họp, thính giác cùng cảm giác cũng thập phần nhanh nhạy, sai cấp dưới mở cửa.

"Là cô."

Cố Quân Đình khi nhìn đến bóng người ngoài cửa, hơi hơi ngẩn ra một chút, trước khí mạt thế đến Vân Lạc mặc trang phục bình thường, hiện lại mặc thành nữ chính trong "Resident Evil", hắn thiếu chút nữa không nhận ra.

"Cố thiếu tướng, chúng ta lại gặp mặt." Vân Lạc mỉm cười, biểu hiện tự nhiên hào phóng, nhấc chân vào phòng hội nghị.

Cố Quân Đình gật gật đầu, nói: "Ngồi đi!"

"Ân." Vân Lạc đáp lời, bỗng nhiên cảm giác một đạo ánh mắt ghen ghét bắn đến, giương mắt nhìn lại, là tiểu nha đầu ngồi ở bên cạnh Cố Quân Đình.

Vân Lạc cười khẽ, làm bộ không nhìn thấy.

Vân Vũ Khôn từ trong đám người lại đây, nắm tay Vân Lạc đi vào. Thấp giọng nói: "Em quen biết Cố thiếu tướng à?"

"Trước mạt thế gặp qua một lần."

Vân Lạc bị Vân Vũ Khôn kéo qua đi theo hắn ngồi cùng nhau, bên cạnh là Vương Quốc Lương. Trường hợp có chút loạn, đề tài đề cập đến đơn giản là kế hoạch rút lui khỏi thành phố, trừ bỏ sân vận động 30 vạn dân cư, mấy cái cứ điểm đóng quân khác còn có một ít người sống sót cùng quân đội, muốn thoái khỏi trăm vạn thi đàn vây quanh rời đi thành phố, không có một biện pháp ổn thoả thì không làm được.

Kỳ thật biện pháp ổn thoả nhất là lặng lẽ sơ tán hàng trăm hàng ngàn người mà không kinh động đến tang thi, mỗi lần lấy mấy trăm hoặc mấy ngàn nhân số yên lặng rút lui, nhưng vài ngày sau một hồi mưa đen trút xuống, khiến phần lớn động thực vật biến dị, thời gian đã không còn kịp rồi.

Là người trọng sinh, Vân Lạc biết so với người khác đều nhiều hơn, nhưng cô không thể nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7