Chương 26: Cùng với quân đội sát tang thi.
Vân Lạc nhớ tới sự kiện rút lui khỏi siêu thị kiếp trước, ở mạt thế ngày thứ 15 bầu trời trút xuống một trận mưa to, nước mưa có màu đen, một trận mưa đen suốt đêm cơ hồ bao phủ cả thành phố này, càng đáng sợ hơn chính là sau trận mưa qua đi, các giống loài đều tiến hoá.
Cây cối có trí tuệ, hoa ãn thịt người, dây leo hút máu,.....
Chó biến dị lớn như con nghé con, tang thi chó, động vật trong vườn bách thú, hổ, khỉ, đều thành tinh vô cùng hung tàn.
Ðó là một hồi ác mộng của nhân loại.
50 vạn dân cư cuối cùng tới được căn cứ không đến 2 vạn.
Vân Lạc cảm thấy hẳn nên nhắc nhở quân đội mau chóng rút lui, nhưng phải lấy cái cớ gì đây!
Ba người ngồi trong việt dã, lái xe đi sân vận động, trên đường có tang thi hoặc xe cộ cản đường, đều bị Vân Lạc vung dây mây ra một kích dọn dẹp. Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương xem đến líu lưỡi không thôi.
Sau khi ãn Thạch Tuỷ, hai người ðàn ông đã tiến vào cấp 2, vẫn không thấy rõ được cấp bậc của Vân Lạc.
Vốn dĩ đến sân vận động chỉ mất nửa giờ đi đường, bởi vì dọn dẹp những chiếc xe bị bỏ trên đường cùng tang thi du đãng, một giờ trôi qua còn chưa đi được một nửa đường.
Vân Lạc cũng không sốt ruột, dù sao thì trước khi trời tối có thể đến sân vận ðộng.
Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng súng, Vương Quốc Lương điều khiển xe việt dã tạm dừng lại.
Vân Lạc thả thần thức đi xem xét, là một đoàn người quân đội bảo vệ dân chúng vừa đi vừa ngăn chặn đàn tang thi ở chung quanh. Quân nhân chỉ có 34 người, xen lẫn một vài dị nãng giả, bọn họ ngay ngắn trật tự đi ở hai bên, người dân được bảo hộ tốt ở bên trong.
Vân Lạc đối với những người tham sống sợ chết luôn không có hảo cảm.
Cũng không phải chỉ có quân nhân cùng dị nãng giả mới có thể giết tang thi, người thường thông qua nỗ lực, cũng có thể trở nên mạnh mẽ, đường đi là của chính mình tạo lên, kiếp trước có một số người thường giết tang thi vô cùng dũng mãnh.
Ðằng trước quân nhân là một sĩ quan thượng uý, trong tay cầm một khẩu súng bắn tỉa - mỗi phát súng đều chính xác không cần ngắm, một phát súng liền có một con tang thi đầu trúng đạn ngã xuống, thần sắc hắn lãnh khốc, đối mặt với tang thi tuỳ thời nhào đến vô cùng bình tĩnh.
Ði theo phía sau hắn, các chiến sĩ quân nhân tiếng súng không ngừng vang lên, dị nãng giả bắn ra lưỡi dao gió, hoả cầu, gai đất... mãnh liệt quét về phía đàn tang thi.
Gào gào gào!
Tiếng vang đưa tới càng nhiều tang thi, quái vật dung nhan xấu xí từ bốn phương tám hướng xúm lại đây.
Sĩ quan thượng uý cầm đầu một bên xạ kích, một bên nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh cho binh lính cùng dị năng giả.
Ở lúc càng ngày càng nhiều tang thi tập kích, không ngừng có người bị thương ngã xuống, nhưng quân nhân cùng dị năng giả đều chắn phía trước người dân bình thường công kích đánh tới tang thi.
Ðúng lúc này, đã xảy ra một màn phi thường quỷ dị.
Một dị nãng giả đang phóng ngọn lửa cánh tay phải bỗng nhiên vô duyên vô cớ mất một đoạn, máu tươi bắn đầy toàn thân. Ngay sau đó ngực hắn xuất hiện một cái huyết động, trái tim chợt loé liền không thấy, thi thể trừng lớn đôi mắt hoảng sợ ngã xuống.
Ngay sau đó hai dị nãng giả ở đó đầu không thể hiểu được từ trên cổ rơi xuống, máu từ lồng ngực phun ra cao hơn một thước.
Mọi người đều bị cảnh tượng khủng bố này doạ ngây người.
"Có quỷ, có quỷ, cứu mạng! Cứu mạng a!"
Người dân thần sắc hoảng loạn khóc gào lên, có người mềm nhũn quỳ xuống mặt đất co lại thành một đoàn.
Vân Lạc, Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương từ trên xe việt dã xuống, đánh chết mấy tang thi tới gần, đều khiếp sợ nhìn một màn này.
Vân Lạc nhận ra sự khác thường, dùng thần thức ở trong đàn tang thi truy tìm, thực nhanh phát hiện một đầu tang thi không giống người thường.
"Em tìm cái gì thế?" Vân Vũ Khôn cảm thấy em họ khác thường.
"Em phát hiện một đầu tang thi ẩn thân." Vân Lạc nói.
"Tang thi ẩn thân, ở đâu?" Vân Vũ Khôn trợn to hai mắt hỏi.
Ngay sau đó lại một dị năng giả nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên đầu vai xuất hiện một cái huyết động.
Vân Lạc nhìn không thấy tang thi ẩn thân, nên đã dùng thần thức xác định vị trí, nó cách khoảng 70 mét, Thiết Tuyến Ðằng dài vừa đủ, nhưng có người dân cùng đàn tang thi ngăn trở, muốn đánh chết tang thi ẩn thân không quá dễ dàng. Thời khắc nguy cơ, Vân Lạc thi triển ngự phong thuật, cơ thể bay lên không, như một con chim hướng phía trước lao đi, lướt qua dân chúng cùng tang thi đàn, còn chưa đáp xuống đất, Thiết Tuyến Ðằng đã đánh ra.
"Gào gào gào....."
Thiết Tuyến Ðằng cuốn lấy cổ tang thi ẩn thân, năng lực ẩn nấp nháy mắt bị mất đi, tướng mạo tang thi hiện ra ở trong tầm mắt mọi người.
Vân Lạc siết chặt Thiết Tuyến Ðằng, khối đầu đen tuyền hư thối rơi ra khỏi cổ tang thi, "Bang!" Thi thể không đầu ngã xuống mặt đất. Vân Lạc đem tinh hạch thu vào không gian, nhẹ nhàng thu tay lại, Thiết Tuyến Ðằng tiến vào trong tay.
Tinh hạch hệ ẩn thân không thường thấy.
Ít nhất kiếp trước liền chưa thấy qua.
"Cô gái, cảm ơn cô." Sĩ quan thượng uý Triệu Quý Quân một bên xạ kích tang thi, vừa đi đến đây nói lời cảm tạ.
Vân Lạc đang muốn khách khí vài câu, bỗng nhiên trong đàn tang thi có một đầu tang thi tốc độ nhảy đến đây, vươn ra móng vuốt trảo thương hai binh lính, nhào vào một dị năng giả hạ miệng cắn xuống đầu, sau khi tang thi tốc độ kia há cái miệng to như bồn máu ra, cơ hồ có thể nuốt trọn một cái đầu người lớn, "Hự!" Một tiếng, đầu dị năng giả tiến vào trong miệng nó.
Máu thịt dị năng giả đối với tang thi có công dụng lớn, tang thi sau khi thăng cấp học khôn, đối với người thường chỉ là trảo thương hoặc cắn bị thương, nhưng đối mặt với dị năng giả nhất định phải cắn nuốt mới cam tâm.
Bọn lính sôi sục hướng tang thi tốc độ nổ súng. "Pằng pằng pằng.." Nó nhanh nhẹn né tránh, viên đạn bắn không trúng.
"Tang thi kia thế mà lại biết tránh đạn." Vân Vũ Khôn nhíu mày nói.
"Nó có trí tuệ, bất quá chỉ có trí tuệ của đứa bé, tránh đạn là xuất phát từ bản năng." Vân Lạc nói.
"Ðem nó giao cho tôi." Vương Quốc Lương tay trái phóng ra một tấm chắn ngăn trở tang thi tốc độ, tay phải liên tiếp đánh ra năm sáu cái kim nhận.
Vân Vũ Khôn cũng đang không ngừng phóng ra băng truỳ.
Vân Lạc thấy bọn họ hai người đều ra tay, liền đi công kích tang thi khác.
Trong chớp mắt tang thi tốc độ bị đánh thành tổ ong, nó không biết đau đớn, vẫn như cũ ngoan cường chống cự, Vương Quốc Lương phi một cái đao quét ngang qua, chặt bỏ đầu nó.
Nhóm dị năng giả sôi sục phát ra các loại dị năng, binh lính ném ra mấy chục cái lựu đạn, rốt cuộc dẫn dắt người dân thoát ra khỏi cảnh tang thi vây quanh.
Triệu Quý Quân không kịp xử lý người bị thương, mệnh lệnh mọi người nhanh chóng đi về một toà nhà lớn rời đi.
"Ở phía trước có toà nhà viễn thông, đến hội tụ cùng Cố thiếu tướng."
Triệu Quý Quân đi trước mở đường, lớn tiếng nói với cấp dưới.
Chạy vội, đôi mắt Trương Tiểu Cường sáng quắc nhìn Vân Lạc, khẩn cấp chạy vài bước theo kịp.
"Thần tiên tỷ tỷ, chị còn nhớ rõ tôi không?"
"Không nhớ rõ." Vân Lạc liếc nhìn hắn một cái.
"Ngày đó ở trước cửa siêu thị, thần tiên tỷ tỷ đã cứu tôi."
Vân Lạc nghĩ tới, nói: "Làm phiền cậu đem hai chữ thần tiên bỏ đi."
"Tôi đây liền gọi chị là chị gái đi." Tương Tiểu Cường ánh mắt sáng lên, "Chị gái, chị thu nhận tôi làm tiểu đệ đi! Tôi thực sự có thể đánh."
Vân Lạc mũi chân nhẹ nhàng điểm một chút, xẹt qua Trương Tiểu Cường, đi ở phía trước mọi người. Cho dù thu tiểu đệ, cô cũng muốn thu người không liên luỵ đến mình.
Toà nhà viễn thông có bảy tầng, chung quanh tụ tập số lượng tang thi lên tới con số kinh người, người trên lầu thấy Triệu liên trưởng đến, tự mình dẫn dắt một đám binh lính xuống lầu đón. Ném xuống mấy chục cái lựu đạn, nổ chết một đám tang thi, đem mọi người tiến nhập toà nhà.
Binh lính đóng lại cửa sau, liền có kim hệ cùng thổ hệ dị năng giả phong kín cửa.
Trong đại sảnh lầu một tụ tập hơn một ngàn người sống sót, hoặc ngồi hoặc nằm, thân thể gầy yếu, biểu tình dại ra, đối với binh lính tiến vào không có một chút tỏ vẻ.
Triệu liên trưởng lúc này mới có công phu xử trí người bị thương, hạ lệnh nói với thủ hạ đi theo mình: "Có ai bị tang thi trảo thương hoặc cắn thương, đều đứng ra."
Đám người bước tới mười mấy binh lính, trong đó có cả Trương Tiểu Cường, cánh tay hắn bị móng tay tang thi cào qua một chút. Bốn dị năng giả do dự một chút, cũng đứng ra.
Chung quanh không khí trở nên trầm trọng, đối với người thường mà nói, bị tang thi trảo thương, chẳng sợ chỉ một miệng vết thương vô cùng nhỏ bé, cũng là trí mạng, kết quả không phải là thức tỉnh dị năng, chính là trở thành tang thi, tỷ lệ bình yên vô sự, không đến một phần vạn.
Tuy nhiên virus T cấp cao không gây tử vong cho các dị năng giả ngang cấp trừ phi đâm đại vận ở trước khi chết thăng cấp.
"Báo cáo liên trưởng." Dương ban trưởng hướng Triệu Quý Quân hành quân lễ, "Tất cả có 12 binh lính, 4 dị năng giả bị thương."
"Làm tốt lắm, các huynh đệ, nếu sống sót, kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ." Triệu Quý Quân ánh mắt bi thương nhìn chăm chú trong chốc lát, hướng phía 16 người bị thương hành quân lễ, nói: "Hiện tại nghe theo mệnh lệnh của tôi, các huynh đệ bị thương theo yêu cầu cách ly 24 giờ. Dương ban trưởng, anh mang các huynh đệ đến gian cách ly ở lầu hai."
"Rõ!"
Dương ban trưởng mang theo người bị thương đi gian cách ly lầu hai.
Triệu Quý Quân đi về phía Vân Lạc, nếu có thể đem vị dị năng giả này gia nhập vào trong quân đội, sẽ là trợ lực không nhỏ.
Nhưng vào lúc này, một cái tiểu binh từ cầu thang lầu trên chạy tới.
"Triệu liên trưởng, Cố thiếu tướng muốn ngài triệu tập tất cả dị năng giả cùng sĩ quan cấp thượng uý trở lên, đến lầu bảy mở họp."
Triệu Quý Quân mang theo một đám dị năng giả cùng quan quân lên lầu, muốn tìm Vân Lạc trong đám người, lại phát hiện không thấy.
"Anh họ, Vương Đại ca, các người theo bọn họ lên lầu đi." Vân Lạc nói với hai người.
"Em đi đâu?" Vân Vũ Khôn hỏi.
"Em đi xem những người bị thương."
Cô là thuần mộc linh thể, có công năng trị liệu, linh tuyền trong không gian có thể tinh lọc virus T, còn có thể làm người thức tỉnh dị năng.
Để xây dựng danh vọng cùng nhân mạch của riêng mình, hào quang thánh mẫu là điều tất yếu.
Nếu đối mặt với một đám người tham sống sợ chết, cô liếc mắt một cái đều lười xem. Nhưng không thể trơ mắt nhìn những người đàn ông nhiệt huyết liền như vậy chết đi. Kiếp trước cô vô số lần đối mặt với các binh lính bị thương lần lượt dùng đao kết thúc sinh mệnh của chính mình, lại bất lực.
Sau khi trọng sinh cô muốn dùng năng lực của mình trợ giúp những người dũng cảm vô tư đó.
Vân Lạc đi vào lầu hai, dùng thần thức xem xét, cơ hồ mỗi một phòng đều có người sống sót.
Toà nhà này, có ít nhất hơn vạn người.
Vân Lạc ánh mắt buộc chặt một loạt binh lính trước cửa.
"Vị tiểu thư này, xin dừng bước."
Một người binh lính ngăn cản Vân Lạc.
Vân Lạc nhìn hắn cười cười, gò má trắng nõn lộ ra hai cái lúm đồng tiền, dáng vẻ rất là đáng yêu, Vân Lạc am hiểu nhất là chiêu duỗi tay không đánh mặt người cười này, cười khanh khách từ trong balo móc ra mấy bình nước khoáng, nói: "Các vị đại ca, tôi chỉ muốn mang nước cho các dũng sĩ bên trong uống."
Trong thành phố sau khi nước bị ngừng hoạt động, nước uống đều là dị năng giả thuỷ hệ dùng dị năng cung cấp, nhưng vẫn không có cách cung ứng đủ nước cho hơn vạn người trong toà nhà này, người thường một ngày chỉ được uống hai ba miếng nước, dị năng giả thì tốt hơn chút.
Mùa hè kéo dài cực nóng đến 40 độ, mỗi ngày đều có người già thể nhược cùng trẻ sơ sinh khát khô mà chết. Nước uống trở nên so với đồ ăn còn trân quý hơn.
Binh lính nhấp nhấp đôi môi khô khốc, mở cửa để Vân Lạc đi vào.
"Vào nhanh rồi quay ra, trên người bọn họ có thương tích, vạn nhất dị biến sẽ làm cô bị thương."
"Cảm ơn." Vân Lạc đem một chai nước đặt ở trong tay vị binh lính này, cười nói: "Anh cùng mọi người cùng nhau uống đi!"
"Không không, này quá trân quý." Binh lính cuống quít xua tay.
"Uống đi! Tôi còn có rất nhiều nước!"
"Cô. Cô là dị năng giả hệ thuỷ sao?" Binh lính kinh ngạc hỏi.
Vân Lạc cười gật gật đầu.
Binh lính lúc này mới nhận chai nước kia, cùng các binh lính đứng gác khác cùng nhau uống.
Gian cách ly diện tích khoảng trăm mét vuông, mới vừa bước vào liền nghe thấy một mảnh âm thanh cười đùa.
Một đám nam nhân vây lại một chỗ đang chơi đấu địa chủ, có mấy nam nhân rõ ràng thân thể đều cứng đờ, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên sô pha, trong miệng còn đang không ngừng khoác lác.
"Các lão nhân nói một khắc trước khi chết đang làm gì, sau khi chết linh hồn liền làm việc ấy, tôi không muốn khóc sướt mướt chết." Một binh sĩ cười, trong mắt lại có một tia thuỷ quang, biểu tình không phải sợ hãi, mà là tràn ngập cảm xúc không tha.
"Đi cậu, cậu mới khóc sướt mướt, lão tử nếu chết, biến thành cô hồn dã quỷ cũng cùng các huynh đệ cùng nhau sát tang thi." Một binh lính khác đầu vai bị máu đen dính đẩy ném ra một quân bích đen, cười nói: "Lão Trịnh, mạt thế gần đây, cậu càng ngày càng giống đàn bà."
"Anh mới giống đàn bà." Người nọ đánh trả nói.
"Tôi thấy được thần tiên tỷ tỷ." Trương Tiểu Cường đối với người đấu địa chủ cũng không thèm nhìn, nâng lên đôi mắt rực rỡ lấp lánh.
"Thần tiên tỷ tỷ của cậu đến mang cậu đi tây phương cực lạc." Người đàn ông ném ra quân bích đen tên là Trương Đại Vĩ, ở trên vai Trương Tiểu Cường vỗ vỗ nói, "Trước khi biến dị nhớ cùng anh nói một tiếng, anh đưa cậu lên đường."
"Thần tiên tỷ tỷ!" Trương Tiểu Cường không thèm nhìn Trương Đại Vĩ, nhìn Vân Lạc tiến vào nói.
"Liên trưởng của các người kêu tôi đưa mấy bình nước lại đây." Vân Lạc từ trong balo lấy ra nước từ linh tuyền trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro