Chương 24: Không gian thăng cấp
Chỉ cần một tiếng đồng hồ, bọn họ liền thu thập xong hết thiên thạch ở nơi này, tổng cộng mười ba khối, khối lớn thì như cái chậu rửa mặt, khối nhỏ thì bằng bàn tay người, Vương Quốc Lương và Vân Vũ Khôn thấy Vân Lạc liên tục đem thiên thạch nhét vào trong balo, nhưng lại không thấy balo phồng lên. Trong lòng ẩn ẩn đoán được gì đó, lại thông minh không hỏi.
Tìm được một căn phòng trống tiến vào, sai khi mạt thế đến có nhiều nhất là phòng trống vô chủ, tuỳ tiện chọn ở, còn không phải đóng tiền nhà.
Vân Vũ Khôn mang nước khoáng, mì ăn liền cùng giăm bông vừa nãy tìm được mang ra nấu cùng nhau, cũng may hộ gia đình này có bình gas, ba người được ăn một bữa cơm nóng đầu tiên kể từ khi mạt thế đến điện cắt nước ngừng. Hai người nam nhân sau khi thức tỉnh dị năng lượng cơm ăn lớn hơn vài lần, nấu một nồi không đủ ăn.
Vân Vũ Khôn lại bắt đầu nấu nồi thứ hai, đơm cho Vân Lạc bát thứ hai thì bị cô từ chối.
Cô mỗi ngày đều ở không gian Thanh Mộc xuống bếp, tuy rằng trù nghệ không tốt, nhưng không thiếu gì kể cả sơn hào hải vị.
Buổi chiều, ba người liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác nhau, tìm thêm được 50 khối thiên thạch màu đen.
Buổi tối họ đi vào trong một cái tiểu khu xa hoa, trong tiểu khu đều là những biệt thự lớn xa hoa đồng màu, trước mạt thế đây có lẽ là nơi ở của những vị cán bộ trong chính phủ, hoặc là những người giàu có. Sau khi mạt thế đến những người ở trong toà tiểu khi này là nhóm người đầu tiên rời đi.
Ba người Vân Lạc đi vào một căn biệt thự, cửa lớn rách nát, đồ đạc trong phòng hỗn loạn lung tung, bàn ghế sô pha ngã trái ngã phải, đệm chăn, quần áo ném đầy đất, tủ lạnh, phòng bếp không còn một chút đồ ăn nào.
Xem ra là đã bị những người sống sót ghé thăm không ít lần.
Ba người ăn xong đồ ăn tự mang theo, nghỉ ngơi một chút.
Vân Lạc lấy thiên thạch trong balo ra, trong chớp mắt trên mặt đất đã chất đầy một ngọn núi nhỏ những cục đá đen xì.
Hai người đàn ông đã miễn dịch với chiếc balo vạn năng của cô rồi.
Vân Vũ Khôn vung nắm đấm lên tạp thiên thạch, một quyền của hắn hạ xuống có thể đem tang thi chặt đứt, nhưng đập liên tiếp vài cái, thiên thạch vẫn không xuất hiện một chút vết nứt nào.
Hắn không cam lòng cầm lấy một thanh rìu chữa cháy, mà hôm nay ở trong đống phế tích tìm được, dùng để đánh tan thi so với đao kiếm còn mạnh hơn. Nhưng là một rìu bỏ xuống, thiên thạch vẫn y nguyên bộ dáng cũ.
Vân Lạc cười ngâm ngâm nói: "Anh có bổ ba ngày ba đêm cũng vô dụng."
Vân Vũ Khôn nhụt chí ném rìu chữa cháy xuống, nói: "Vậy em nói xem phải làm thế nào bây giờ?"
"Dùng tinh thần lực cắt nha!"
"Tinh thần lực?"
"Chính là hồn lực." Vân Lạc giải thích, "Anh tập trung ý niệm cắt thiên thạch, ban đầu cảm thấy lạ lẫm, luyện tập nhiều một chút sẽ quen thôi. Tinh thần lực đối với việc tăng cấp dị năng có quan hệ lớn, nếu tinh thần lực cao, dị năng tăng cấp sẽ dễ dàng."
Tinh thần lực của các dị năng giả nguyên tố hệ không nghịch thiên giống như dị năng giả tinh thần hệ, nhưng chỉ cần luyện tập nhiều, thành tựu sau này cũng không thể khinh thường.
Thần thức của người tu chân, cũng thuộc vào loại tinh thần lực, nhưng người tu chân so với dị năng giả hệ tinh thần có nhiều điểm ưu việt hơn. Dị năng giả có tuổi thọ hạn chế, còn người tu chân tu luyện đạt đến cảnh giới có thể hoá thần, tu thành chính quả, phi thăng.
Vân Lạc rất nhanh cắt ra khối thiên thạch to bằng lòng bàn tay, bên trong có một vật giống như thạch to chừng móng tay, toàn thân màu trắng như pha lê. Vân Lạc để ở trong lòng bàn tay, một cỗ hương vị nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi. Mới chỉ ngửi ngửi một chút, ba người đã thấy mỏi mệt biến mất.
"Đây là Thạch Tuỷ?"
Vương Quốc Lương và Vân Vũ Khôn cùng ghé đầu lại, trong con ngươi toát ra ánh sáng tò mò.
"Vương đại ca, mở miệng ra."
Kiếp trước người lãnh đạo các căn cứ đều coi Thạch Tuỷ như trân bảo, nhưng vì cô trọng sinh, đã giành được trước. Trong lòng Vân Lạc tràn đầy vui vẻ.
Thạch Tuỷ vào miệng là tan, một dòng nước ấm dọc theo khắp cơ thể Vương Quốc Lương kéo dài, toàn thân ấm áp, hắn thoải mái nheo nheo mắt.
"Hiện tại ngồi xếp bằng đả toạ, dùng ý niệm cảm giác năng lượng trong cơ thể, đem năng lượng nạp vào đan điền"
Giọng Vân Lạc thư hoãn vang lên bên tai Vương Quốc Lương, hắn ngồi xuống đả toạ vận công.
Vân Lạc có chút tiếc nuối, nếu không gian thăng cấp thì tốt rồi, mở khoá Tàng Kinh Các, có thể lấy được công pháp tu luyện cho bọn hắn bắt. Cùng nhau bước lên con đường tu chân, về sau trên đường nhân sinh, cũng coi như đạo hữu có cùng chí hướng.
Đại đạo vô tình, người tu chân năm tháng vô biên, có mấy tu sĩ có thể chịu đựng được người thân bạn bè bên cạnh từng người chết đi, mà chính mình sống một mình.
Vân Lạc hy vọng trên con đường tu chân, có được một người bạn mà cô có thể tín nhiệm kể ra tâm sự, mà không phải chỉ một mình cô buồn tẻ nhạt nhẽo tồn tại.
Vân Vũ Khôn cầm một khối thiên thạch đến sô pha ngồi cắt, tống cổ Vân Lạc đi ngủ, để hắn tới gác đêm.
Vân Lạc đem thiên thạch trên mặt đất thu hồi lại, vào phòng ngủ, phóng xuất ra bản thể canh gác, lắc mình đi vào không gian Thanh Mộc.
"Chủ nhân, chủ nhân, mang thiên thạch chôn xuống đất, là không gian có thể thăng cấp!"
Vân Tiểu Tiểu đầy mặt nịnh nọt, ôm lấy đùi Vân Lạc bán manh.
Vân Lạc đem mấy viên thiên thạch ném qua.
"Em đi làm không gian thăng cấp đi!"
Vân Tiểu Tiểu vẻ mặt lên án: "Chủ nhân khi dễ trẻ nhỏ là hành vi không có đạo đức."
"Chị khi dễ trẻ nhỏ như thế nào?"
"Nhân gia tu vi quá yếu, chủ nhân đem thiên thạch ném cho nhân gia tự cắt, chẳng lẽ không phải khi dễ trẻ nhỏ."
Vân Lạc nhẹ ấn trán Vân Tiểu Tiểu, cười nói: "Nhưng mà em đều đã mấy vạn tuổi, không còn là trẻ con nha!"
"Nhân gia là linh khí không gian, không gian ngủ sau mấy vạn năm, nhân gia cũng ngủ say mấy vạn năm, tại sao lại không phải là trẻ con?"
Chủ nhân tiền nhiệm của Vân Tiểu Tiểu là đại năng viễn cổ thần thoại, tu thành đại đạo phi thăng tiến vào tiên Linh giới, trước khi đi đã đem Thanh Mộc không gian để lại cho hậu nhân trong tộc, nhưng hậu nhân đại năng đều không xuất sắc, sau mấy thế hệ liền suy tàn. Thanh Mộc không gian không có chủ nhân, linh khí yếu đi, Tàng Kinh Các, phòng luyện khí, phòng luyện dược, phòng chờ đều tuỳ đóng cửa, không gian cùng khí linh lâm vào ngủ say.
Tổ tiên của Vân Lạc cơ duyên xảo hợp có được ngọc bội Thanh Mộc, sau lại được Vân Lạc kế thừa, kiếp trước lúc cô chết, máu thấm vào trên ngọc bội Thanh Mộc, đánh thức khí linh Vân Tiểu Tiểu, nàng đem hồn phách của Vân Lạc trở về trước mạt thế.
Có thể sống lại một đời, Vân Lạc cảm kích ông trời, thề không làm người tốt nữa, nhưng quốc gia gặp nạn, mắt nhìn người ngoài hành tinh nô dịch nhân loại địa cầu, vẫn muốn vùng lên phản kháng.
Vân Lạc cắt mấy khối thiên thạch lớn, đem Thạch Tuỷ giao cho Vân Tiểu Tiểu để nâng cấp không gian.
Cô lại cắt một khối thiên thạch, lấy được viên Thạch Tuỷ to như quả trứng bồ câu, liền nuốt vào.
Khối lớn như trứng bồ câu này, năng lượng lớn hơn tinh hạch cấp 1 gấp một ngàn lần.
Tình hình thăng cấp không gian lúc ấy không ổn định, Vân Lạc liền ra ngoài tu luyện.
Vân Lạc đả toạ thẳng đến nửa đêm về sáng, mở hai mắt, linh khí trong cơ thể tràn đầy, đã tiến vào cấp 4.
Cấp 3 cùng cấp 4 là một đường ranh giới, tới cấp 4 chính là luyện khí cấp trung kỳ.
Cấp 3 cùng cấp 2 khác biệt không rõ ràng, nhưng cấp 3 cùng cấp 4 chính là một biển trời cách biệt.
Vân Lạc không phải thánh mẫu, cũng không phải loại người lãnh khốc vô tình, ở trong khả năng cho phép nguyện ý làm ít chuyện tốt. Huống chi tương lai cùng người ngoài hành tinh tất có một trận chiến, cho nên qua mấy ngày nữa cô tính toán đi sân vận động hỗ trợ quân đội rút lui, ở loạn thế, giao hảo tốt với quân đội chỉ có chỗ tốt.
Lại lần nữa vào không gian, nhìn cảnh tượng quen thuộc lại xa lạ, kinh ngạc mở to hai mắt.
Không gian trở nên rộng lớn vô hạn, một bên là dãy núi phập phồng, ở cuối ngọn núi là đồi tuyết trắng xoá cao ngất, trên đỉnh, ẩn ẩn có một toà tiên cung phát ra quang mang, sương trắng lượn lờ, ẩn chứa vô hạn không chân thực.
Vân Lạc thuấn di mấy chục lần, lại không cách nào đến gần tiên cung. Vân Tiểu Tiểu ở một bên nói: "Muốn vào trong tiên cung, chủ nhân phải chờ đến Trúc Cơ kỳ nha, hiện tại năng lực không đủ."
Vân Lạc nhụt chí.
Phía trước là biển rộng, thuấn di liền đến bờ biển, biển rộng màu xanh lam sóng nước lóng lánh, bọt sóng màu trắng dạt lên, trên mặt biển từng đàn hải âu bay lượn.
"Tiểu Tiểu em nói xem trên biển liệu có đảo nhỏ, bên kia biển có thể có đại lục không?"
Thanh Mộc không gian của cô không đơn giản chỉ là một cái không gian, mà nó là một thế giới độc lập.
"Em không có đi qua, hẳn là có đi!"
"Thanh Mộc không gian lớn bao nhiêu?" Vân Lạc hỏi.
Vân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: "Thời viễn cổ, bầu trời có hai mặt trăng, sau đó thì một mặt trăng biến mất.."
"Chị biết thời viễn cổ trên bầu trời có hai mặt trăng, chương trình 'đến gần khoa học', chuyên gia giải thích một mặt trăng trong số đó vì lực hấp dẫn quá mạnh, nên đã rơi xuống Trái Đất, cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng cũng như vậy hình thành."
"Mới không phải như vậy!" Vân Tiểu Tiểu bĩu môi, "Chủ nhân tiền nhiệm của em đã lấy mặt trăng đó luyện hoá thành không gian."
"Không gian?" Vân Lạc sửng sốt, "Chính là Thanh Mộc không gian sao?"
"Đúng vậy!"
Vân Lạc ngạc nhiên, đem một tinh cầu luyện hoá thành không gian, vậy nên, diện tích Thanh Mộc không gian là không thế tưởng tượng được.
Thuấn di đến trước tiểu lâu, toà nhà lầu kiến trúc gỗ này hẳn là một pháp bảo, sau khi không gian thăng cấp, tiểu lâu lớn hơn mười mấy lần, trở thành một toà cung điện.
Tấm bảng hiệu trên lầu ghi bốn chữ cổ, "Thanh Mộc Linh Phủ".
Vân Tiểu Tiểu đã nói qua cho cô không gian tên gọi là Thanh Mộc, là nói thiếu hai chữ.
Vân Lạc đẩy ra hai phiến cửa lớn sơn son đi vào.
Chính điện treo bảng hiệu bốn chữ "Thanh Mộc đại điện".
Đại điện rất cao lớn, trống rỗng, chỉ có mấy trương bàn lớn cùng ghế dựa không biết làm từ chất liệu gì, nhưng hương khí thanh nhã, vừa thấy liền biết không phải vật phàm.
Đại điện bố trí rất đơn giản, ngẩng đầu nhìn lên thấy chính là một bức tranh thư pháp, cùng một bức tranh chữ "Đạo" lớn, treo ở tận bên trong cùng trên tường!
Hai bên trái phải có hành lang.
Hành lang có một loạt cửa, trên cửa viết ký hiệu tự, phân biệt là đan, khí, luyện, trận, phù.
Xem ra hẳn là phòng luyện đan, phòng luyện khí, phòng chế phù, phòng luyện công linh tinh.
Một bên đại điện có thang lầu, Vân Lạc bước lên thang lầu, ở trước cửa lầu hai dừng lại, lại không đẩy mở cửa. Vân Tiểu Tiểu nói: "Chờ chủ nhân tới Trúc Cơ kỳ mới có thể mở cửa Tàng Kinh Các được."
Vân Lạc rất là thất vọng.
Vân Tiểu Tiểu nói: "Chủ nhân không cần sốt ruột, bên trái còn có đan phòng có thể luyện đan, khí thất có thể luyện khí, phù thấy có thể chế tác phù chú, cũng có thể ở trận pháp thất nghiên cứu học tập trận pháp."
Vân Lạc trở lại đại điện, ức chế kích động trong lòng, trên mặt biểu cảm vẫn không thay đổi, ở trước bức hoạ chữ "Đạo", thành khẩn quỳ hai đầu gối xuống hành đại lễ ba quỳ chín lạy!
Kế tiếp tham quan phòng luyện khí, phòng luyện công, phòng luyện đan, chế phù thất, trận pháp thất..
Trong mỗi căn phòng đều có mấy cái ngọc giản sơ cấp.
Vân Lạc đem một cái ngọc giản trận pháp đặt ở giữa hai lông mày, dùng thần thức xem xét, một cỗ tin tức tiến vào thức hải, là trận pháp phòng ngự, tuy rằng là sơ cấp, nhưng đối với cô rất hữu dụng.
Vân Lạc nghiêm túc nghiên cứu học tập.
Mấy ngày kế tiếp, Vân Lạc cùng Vân Vũ Khôn, Vương Quốc Lương, cùng nhau ra chỗ những toà nhà bị đánh sập tiếp tục đào bới, đào được đến năm sáu trăm khối thiên thạch màu đen. Có một khối lớn to bằng một nhà lầu bốn tầng, sau khi phát hiện, Vân Lạc liền đem nó thu vào không gian. Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương cách khá xa, không có chú ý tới.
Vân Lạc dùng nước trong không gian đem khối thiên thạch lớn này rửa sạch sẽ, đặt ở bên Hỗn Độn Thanh Liên. Một thiên thạch một Hoa sen xanh, bổ sung lợi ích cho nhau, một lá hoa sen xanh tích ra linh dịch, chảy vào bình ngọc ở phía dưới.
Vân Lạc thấy linh dịch đã hơn nửa bình, cầm lấy đóng nắp lại rồi cất đi.
Ở phía dưới Hỗ Độn Thanh Liên một lần nữa lại thả một cái bình ngọc.
Linh dịch là tinh hoa của linh tuyền, mỗi ngày chỉ được có vài giọt.
Sau khi không gian thăng cấp, linh tuyền cũng thăng cấp theo, tuy rằng công hiệu linh dịch không thể tẩy tuỷ, nhưng giải độc tang thi không thành vấn đề.
Rạng sáng ngày thứ tư.
Vân Lạc nói chuyện với Vân Vũ Khôn và Vương Quốc Lương mới ra ngoài tiểu khu, thuấn di vào một siêu thị lớn. Trước mạt thế bất kể sớm muộn ngày hay đêm nơi ày đều ồn ào huyên náo, cùng ngày mạt thế đến, tới siêu thị mua sắm có mấy ngàn người, đại đa số đều biến thành tang thi.
Nguyên thân chính là vì siêu thị này có nhiều tang thi, mới không bị người sống sót ghé thăm.
Vân Lạc dùng nửa giờ đem tang thi trong siêu thị đều tiêu diệt sạch sẽ, lưu lại hy vọng có người đến sau, không có đánh chủ ý lên những thương phẩm ngoài đó, mà là mở kho hàng, lấy hàng hoá bên trong thu dọn sạch sẽ.
Cô không giống dị năng giả hệ không gian.
Dị năng giả không gian phải chạm tay vào đồ vật mới thu được vào không gian.
Cô ở cấp 3 thì sử dụng dây mây thu đồ vào, tiến vào cấp 4, thì trực tiếp vận dụng tinh thần lực. Tinh thần lực đảo qua, một đống hàng hoá liền tiến vào Thanh Mộc Linh Phủ.
Mười phút sau rời khỏi kho hàng, một mình đi trên đường tối.
Màn u ám che trên bầu trời đã tiêu tán từ mấy ngày trước, hiện tại trên bầu trời lại có ánh trăng. Mạt thế không có khí thải thải ra ngoài, không khí trong lành như mới, ánh trăng chiếu xuống mặt đường, vạn vật thật tự nhiên.
Nhưng ở trong một thành thị bóng đêm mê người như vậy, lại phát sinh từng màn thảm kịch thực ghê người, âm thanh thê lương thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, có nơi xa, có chỗ gần, có tiếng khóc của nam nhân nữ nhân, có người già trẻ em khóc thút thít, một tiếng tiếp một tiếng, khiếp đảm lòng người.
Vân Lạc đối với sự việc này sớm đã miễn dịch, đang định thuấn di trở về.
Một nam sinh trẻ tuổi cầm theo một cây gậy gỗ tử hoang mang bấn loạn chạy ra từ con ngõ nhỏ, đằng sau có ba con tang thi đuổi theo, hắn một bên chạy, một bên bất an vung vẩy gậy gỗ. Nhìn thấy có thân ảnh người cách đó không xa, hô lên vài tiếng cứu mạng, nhấc chân chạy tới, khi đến gần, liền nhảy ra phía sau Vân Lạc, đem chính mình co thành một đoàn.
Vân Lạc vô ngữ liếc hắn một cái, giơ chân đạp vào đoạn xương hông của một tang thi, trên tay bắn ra một ngọn lửa, đánh vào trên người hai con tang thi khác, tang thi ngao ngao gào rống, rất nhanh bị đốt thành than, tứ chi mất đi khả năng hành động, ngã xuống mặt đất lăn lộn, ngọn lửa còn đang thiêu đốt, đem cảnh vật phụ cận chiếu đến mười phần rõ ràng.
Pháp thuận ngũ hành là loại pháp thuật tầm thường ở Tu chân giới, trải qua mấy ngày luyện tập, Vân Lạc đã quen thuộc khống chế năng lượng hoả trong không khí, tuỳ tay nhặt gì đó, đều có thể biến thành vũ khí công kích của chính mình.
Vân Lạc mặt vô biểu tình mà nhìn về phía nam sinh yếu đuối: "Tránh ra! Đừng chặn đường!"
"Thực. Thực xin lỗi! Tôi có thể đi theo chị không?" Nam sinh yếu đuối nhỏ giọng hỏi, "Tôi là Trương Tiểu Cường, là người tham gia quân ngũ, tôi.. Sẽ không gây trở ngại cho chị!"
"Tham gia quân ngũ, không nhìn ra đấy!" Vân Lạc nhìn nhìn bộ quần áo bảy vặn tám rách trên người hắn, căn bản nhìn không giống quân trang. Tham gia quân ngũ, ha hả, tiểu tử này cùng quân đội có bao nhiêu thù hận chứ?
"Tôi không có nói dối!"
"Tôi sẽ không mang theo trói buộc!" Vân Lạc không chút lưu tình nào mà vạch trần ý đồ của hắn, "Tôi sẽ không bảo hộ cậu!"
"Tôi.. Tôi tự mình có thể đánh!" Trương Tiểu Cường chột dạ mà quơ quơ cây gậy gỗ trên tay, lấy lòng hỏi, "Chị đang đi tìm đồ ăn sao? Tôi cũng thế, cùng nhau đi có thêm bạn được không?"
Vân Lạc mặc kệ hắn, nhẹ nhàng thuấn di ra khoảng cách xa trăm mét.
Trương Tiểu Cường cho rằng bản thân hoa mắt, ra sức dụi dụi mắt, tự mình lẩm bẩm: "Mẹ ơi, tôi phải nói cho Triệu liên trưởng biết, đêm nay nhìn thấy thần tiên."
-----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro