Chương 23: Tránh đi tang thi triều.
Không đợi xe tiến vào đầu con ngõ nhỏ, liền có tang thi từ bốn phương tám hướng chạy tới vây quanh.
Vương Quốc Lương dẫm chân ga, bay thẳng vào đám tang thi chặn đường mà đi qua, dưới bánh xe không ngừng phát ra âm thanh xương cốt vỡ vụn. Cho đến khi tang thi kéo đến càng ngày càng nhiều, khiến xe việt dã một bước khó đi, hắn mới dừng xe lại, trong tay cầm lấy dao phay đang muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài, một thanh đường đao lấp loé hàn quang chợt xuất hiện trước mặt.
Vương Quốc Lương kinh ngạc nhìn Vân Lạc: "Em gái, em lấy đâu ra đường đao thế?"
"Mua trước kia, làm bộ sưu tập." Vân Lạc mỉm cười, "Sử dụng dị năng lên thân đao, có thể sát tang thi hiệu quả hơn đấy."
"Cảm ơn!"
Vương Quốc Lương tiếp nhận đường đao, ánh mắt xem xét balo của Vân Lạc, lại không có hỏi nhiều, ra ngoài xe vung một đao đâm vào đôi mắt một con tang thi, mũi đao từ sau đầu tang thi lộ ra. Hắn là huấn luyện viên tập thể hình, lại là phượt thủ lâu năm, duỗi tay rất là có lực, vung đao đồng thời, tay trái phát ra kim nhận, tang thi bên cạnh rầm rộ ngã xuống đất.
"Lạc Lạc." Vân Vũ Khôn dùng ánh mắt lên án cô em họ.
Vân Lạc cười cười, lại từ balo lấy ra thanh đường đao thứ hai, nói: "Đây là của anh."
Vân Vũ Khôn rất tò mò tại sao balo của Vân Lạc có thể chứa được đường đao lớn như vậy, đang muốn hỏi chuyện thì bị Vân Lạc đẩy ra: "Nhanh làm việc đi, phát thần kinh cái gì a!"
Thân mình Vân Vũ Khôn bay ra ngoài xe, vừa lúc đánh vào người một con tang thi cấp 1, một người một tang thi ngã trên mặt đất, tang thi ở dưới, Vân Vũ Khôn cưỡi ở trên hông tang thi. Ai không biết còn tưởng rằng người anh em này có vấn đề gì, lại cùng tang thi XXOO!
"Ngao ô!"
Tang thi ngoác cái miệng rộng ra rống, miệng nó to bằng một cái đầu người, phun ra cái lưỡi dài ngoằng màu tím đen, móng vuốt thô hắc như vỏ cây chụp đến cổ Vân Vũ Khôn. Vân Vũ Khôn còn không kịp sợ hãi, không chút nghĩ ngợi liền vung đường đao trong tay dùng sức chặt bỏ. "Phốc!" Tang thi trên đầu ăn một đao, lại không có chết, bộ móng vuốt cào đến trên cổ Vân Vũ Khôn.
Vân Vũ Khôn hoảng sợ biến sắc, thầm nghĩ mình là bị em họ hại chết, nhưng mà hắn phát hiện móng vuốt cào ở trên cổ một chút lực đạo cũng không có, còn đang kinh ngạc. Bên tai truyền đến giọng nói của em họ: "Còn không mau chạy nhanh đi giết tang thi, đây là chiến trường, không phải trò chơi 'sinh hoá nguy cơ' đâu nha đại ca!"
Vân Vũ Khôn không kịp suy nghĩ, đường đao lại lần nữa chém xuống, máu đen văng khắp nơi, tang thi chỉ còn lại có nửa cái đầu.
"Anh đây là ăn may thôi, nó chỉ là tang thi cấp 1, có thể dùng lực chém nó, bất quá anh tuy rằng có dị năng, nhưng lại không có sức lực lớn như tang thi, về sau phải cẩn thận, trên chiến trường kị nhất là thất thần."
Vân Lạc thả lỏng dây Tử Đằng quấn ở móng vuốt tang thi, chuyển đến thu tinh hạch ở trong đầu tang thi.
"Còn không phải tại em đẩy anh sao!" Vân Vũ Khôn bất mãn lầu bầu, động tác tay lại không hề chậm, liền chém đứt mấy con tang thi lắc lư đến gần. Ngẫu nhiên gặp tang thi cấp 1, liền dùng băng truỳ cùng đường đao giải quyết.
Hắn hiện tại là dị năng giả cấp 1, đàn tang thi này cấp cao nhất là cấp 1, tang thi tuy rằng rất nhiều. Nhưng thắng ở chỗ hai người có vũ khí và có dị năng, Vương Quốc Lương cùng Vân Vũ Khôn lưng tựa lưng, thực nhanh chóng giải quyết rớt mười mấy con tang thi.
Vân Lạc giống như người không có việc gì làm, thần thái nhàn nhã, tang thi đến gần, đều bị Tử Đằng trong tay nhẹ nhàng vung lên liền cắt vô số đầu tang thi. Những giọt máu đen bắn ra bị một đạo lá chắn vô hình chung quanh cô ngăn trở, tang thi bị cố giết không ít, trên người một giọt dơ bẩn cũng không có.
"Lão muội, e rốt cuộc là cấp mấy thế?" Trong cuộc chiến kịch liệt Vân Vũ Khôn hỏi.
Mau làm việc đi, đã nói trên chiến trường không thể phân tâm, lỗ tai anh có vấn đề, hay là chỉ số thông minh có vấn đề?" Vân Lạc trách mắng, huy động Tử Đằng đem một con tang thi gần người một phát chặn ngang trảm thành hai đoạn.
Tang thi kia mất đi nửa người dưới, hai tay trảo loạn vài cái liền bất động.
Hai mắt Vân Vũ Khôn loé sáng, cũng thử đem một con tang thi đến gần chặn ngang chặt đứt, nhưng tang thi mất đi gần nửa người dưới vẫn cứ ngao ngao gào rống bò tới. Vân Vũ Khôn mắng một tiếng "Mẹ nó!", nâng đao chém xuống đầu nó, bụng nghĩ ngay cả tang thi đều xem hiểu được ánh mắt, bị mình chém đứt mà vẫn sống, bị nhỏ em họ chém đứt thân mình thì chết ngay lập tức. Thật khi dễ mình!
Hắn đâu có biết rằng Tử Đằng của Vân Lạc lúc chặt đứt tang thi đã vươn mình kéo dài đến trong óc tang thi lấy đi tinh hạch, tinh hạch là trung khu thần kinh của tang thi, không có tinh hạch, bất kể là tang thi cấp cao đến đâu, đều phải chết.
Vào lúc hai huynh muội nháo lên với nhau, Vương Quốc Lương gặp phải một con tang thi lực lượng. Sau khi bước vào cấp 1 thị giác của hắn cùng thính lực và cảm giác, đều tiến hoá, ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, vội vàng lui về phía sau, tay trái hắn bắn ra một tấm chắn cao 1 mét, tay phải nắm đường đao vung lên chém tang thi đang đến gần.
Cứ liên tục lui về sau như vậy, hơn nữa tay trái bắn ra tấm chắn, tay phải vung đường đao, hao tổn sức lực rất lớn. Nhưng hiện tại chỉ có thể làm như thế, chậm một chút, bản thân liền sẽ bị xé nát, dị năng của hắn cảm giác được tang thi lực lượng này mang theo kình phong tập kích.
"Phập!"
Tấm chắn bắn ra tang thi bị lực lượng một quyền đánh trúng, hoá thành quang ảnh biến mất trong không khí, nâng đường đao dừng ở trên đầu tang thi, chỉ chém ra một vệt màu trắng.
Vào lúc tang thi tung ra quyền thứ hai, Vương Quốc Lương chỉ kịp né tránh đi điểm chí mạng, nắm đấm nện vào đầu vai hắn, thầm nghĩ một quyền này hạ xuống, chính mình chỉ sợ sẽ trọng thương.
Nắm đám tang thi kia đánh tới gặp một tầng chặn lại.
Vương Quốc Lương còn ngạc nhiên, bên tai vang lên giọng nói Vân Lạc: "Còn không mau đánh rớt đầu của nó, chờ chết sao?"
Vương Quốc Lương bỗng nhiên tỉnh ngộ, tay trái tụ kim nhận, tay phải cầm đường đao, song song cùng lúc cắm vào hai con mắt của tang thi, trong lòng hắn biết tang thi rất khó chém, đôi mắt là bộ phận yếu ớt, là vị trí dễ dàng công kích nhất.
Tang thi lực lượng không có trí tuệ, còn đang dùng nắm tay ra sức đập lá chắn, "Phập phập!" Hai tiếng, kim nhận cùng đường đao đâm vào đôi mắt, nó gào rống lên, thân hình khổng lồ như ngọn núi nhào đến.
Vương Quốc Lương không tránh không né, tang thi nhào đến gần, vũ khí của hắn đâm vào đôi mắt của nó tức khắc xuyên qua đầu, tang thi giãy giụa vài cái liền ngửa người ngã xuống.
Vân Lạc đi qua lấy đi tinh hạch của nó, nói: "Đây là một tang thi lực lượng cấp 1, cơ bắp cùng sức lực đều rất lợi hại, viên đạn bình thường cũng không xuyên qua được nó."
Tử Đằng trong tay cô bắn ra, đem mấy con tang thi rải rác giải quyết nốt.
Trở lại trong xe việt dã, Vân Lạc lấy nước khoáng ra rửa sạch sẽ tinh hạch, dựa theo thuộc tính phân cho hai người. Thuộc tính không hợp với bọn họ đều ném hết vào không gian. Dùng thần thức cảnh cáo Vân Tiểu Tiểu không được đánh chủ ý lên tinh hạch.
Chờ đến khi tới căn cứ, tinh hạch được sử dụng thông dụng như tiền. Cô tính toán thuê một cái biệt thự riêng, có phòng của mình, tiến vào không gian Thanh Mộc liền dễ dàng hơn.
Vương Quốc Lương cùng Vân Vũ Khôn giết rất nhiều tang thi, dị năng cơ hồ đã hao hết, nắm tinh hạch trong tay bổ sung năng lượng.
"Tại sao anh chưa bao giờ tháy em dùng tinh hạch." Vân Vũ Khôn hỏi Vân Lạc.
"Những tinh hạch đó đối với em vô dụng."
Hiện tại tinh hạch cấp bậc quá thấp, cấp bậc của cô đã ở đỉnh cấp 3, muốn tiến vào cấp 4 không phải dễ dàng, trừ phi tìm được Thạch Tuỷ.
Trong mạt thế, dị năng giả nhân loại dựa vào tinh hạch tiến hoá.
Tang thi dựa vào cắn nuốt huyết nhục của nhân loại để tiến hoá.
Nhân loại chờ đến khi tang thi cũng đủ cao cấp, mới có thể lấy tinh hạch đó. Nếu so sánh, tang thi tiến hoá dễ dàng hơn nhiều, chúng chỉ cần không ngừng ăn huyết nhục, huyết nhục mới mẻ có ở khắp mọi nơi, toà thành thị này hơn hai ngàn vạn người, sau khi mạt thế đến chỉ còn có một phần ba sống sót, đó chính là bảy tám trăm vạn dân cư.
Khi xe sắp đi vào một cái ngõ rẽ, bị Vân Lạc ngăn lại.
Bước vào đỉnh cấp 3, giác quan cô thực nhạy bén. Từ trên xe xuống, thả ra Tử Đằng, treo ở tầng năm của một toà nhà cao tầng, Vân Lạc nắm lấy Tử Đằng, thân thể linh hoạt giống như một con chim bay, dẫm lên cửa sổ lầu 3, nhảy mấy cái như thế liền lên tới sân thượng, lấy ra kính viễn vọng đặt ở trước mắt.
Ngồi ở trong xe hai nam nhân khiếp sợ nhìn một màn này, bốn mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy không thể tin được.
"Em ấy là em họ cậu sao?" Vương Quốc Lương hỏi.
"Tôi nghĩ chắc là đúng." Vân Vũ Khôn gật gật đầu.
Vân Lạc từ kính viễn vọng nhìn thấy một làn sóng tang thi siêu lớn, thi triều dày đặc hướng bên này thong thả di chuyển, không phải loại điên cuồng chạy vội, tựa như vở kịch 'cái xác không hồn' đàn tang thi như vậy bị xô đẩy, tự nhiên mà vậy bị ép đến đây, đến nỗi vì nguyên nhân gì dẫn tới hình thành tang thi triều, căn bản không thể biết được. Phóng thần thức đi xem xét, dẫn đầu chính là một tang thi hệ tinh thần cấp 2. Vân Lạc dùng thần thức nhẹ nhàng đảo qua liền biết, trong đàn tang thi còn có một vài tang thi dị năng, tốc độ cùng lực lượng.
Vân Lạc thu hồi kính viễn vọng, xuống sân thượng, trở lại trên xe, đem tình huống thi triều vừa nhìn thấy nói cho hai người.
"Phải lái xe trốn sao?" Vương Quốc Lương hỏi, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Vân Lạc, tự động đem cô trở thành lão đại.
"Bỏ xe đi!" Vân Lạc thở dài, âm thanh của động cơ sẽ dẫn tới nhiều tang thi, bỏ xe là biện pháp tốt nhất.
Từ trên xe xuống, Vương Quốc Lương thấy lãng phí thật đáng xấu hổ, liền thấp người đem bình xăng kéo xuống, ôm vào trong ngực, đi theo phía sau Vân Lạc cùng Vân Vũ Khôn.
Tránh tình huống kinh động tới tang thi triều, ba người đi xa 2,3 km, tránh tiếp xúc chính diện cùng thi đàn, ở trước mặt cửa một nhà khách sạn lớn, tìm được một chiếc xe việt dã liền lấy đi.
Cửa sổ khách sạn mở ra, một ít người sống sót nhô đầu ra lớn tiếng kêu cứu.
Vân Lạc lo lắng thanh âm dẫn tang thi đàn tới, hối thúc Vương Quốc Lương nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Xe việt dã nhằm phía đại lộ chạy đi, trên cửa sổ khách sạn vang lên vô số thanh âm nguyền rủa chết không được tử tế.
"Ngay cả lá gan đi ra khỏi khách sạn đều không có, một lòng trông cậy vào cứu viện, chẳng lẽ mạng của người khác liền không có giá trị?"
Vân Lạc cười lạnh, chui ra ngoài cửa ở nóc xe, thấy một chiếc xe cản đường, triệu Tử Đằng ra dẹp đi, xe liền dạt vào ven đường, ngay cả đám tang thi rải rác đều bị xe việt dã chạy băng băng trực tiếp nghiền qua.
"Đàn tang thi triều kia ít nhất có ba bốn vạn đầu tang thi." Vân Lạc thấy trên đường ít xe cản hơn, nên trở lại trong xe ngồi. Cô mặc dù là đỉnh cấp 3, cũng không cho rằng mình có bản lĩnh xuyên qua tang thi triều, càng đừng nói còn muốn bảo đảm an toàn mạng Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương, biện pháp tốt nhất chính là tránh đi tang thi triều.
"Vì sao lại có tang thi triều xuất hiện?" Vân Vũ Khôn hỏi.
"Bởi vì cầm đầu chính là tang thi hệ tinh thần cấp 2, đã có trí tuệ." Vân Lạc nhíu mày nói, thi triều xuất hiện nhất định có mục đích, là vì sao? Trừ phi phía trước có đồ ăn hấp dẫn chúng nó.
"Đúng rồi, sân vận động." Vân Lạc dường như nhớ tới cái gì, nâng lên tầm mắt, nhìn về phía hướng sân vận động.
Cô bỗng nhiên hiểu được tình huống của căn cứ ở kiếp trước, dưới sự dẫn dắt của quân đội có 50 vạn dân cư, nhưng cuối cùng chỉ có hai vạn đến được căn cứ.
"Ý em nói mục đích của tang thi triều là người sống sót ở sân vận động?"
Vân Lạc gật gật đầu, ký ức kiếp trước ở trong đầu hiện lên, quân đội ngay từ đầu dùng phi cơ trực thăng hướng sân vận động tiếp người, dưới tình huống thương vong quá nửa, liền dùng trực thăng kêu gọi, làm cư dân thành thị tự đi tới sân vận động.
Kiếp trước Vân Lạc bị đám người thường kéo chân, tới sân vận động, người bên trong đã sớm rời đi, còn tưởng là bị tang thi triều vây khốn, lại chờ đợi thêm chính là ba ba trong giọ chờ tang thi bắt.
Trên đường phố tang thi càng ngày càng ít, đại khái là bị tang thi hệ tinh thần triệu hoán, đều hướng thi đàn tụ tập lại.
Mười phút sau, Vương Quốc Lương dừng việt dã ở trước một siêu thị bị sập, mạt thế ngày đó mưa sao băng rơi trúng một ít kiến trúc, nơi này là một trong số đó.
"Chủ nhân, chủ nhân, em cảm giác được Thạch Tuỷ năng lượng, ở phía trước bên trái cách chị khoảng bảy trượng."
Vân Vũ Khôn đang cân nhắc xem thiên thạch cùng cục đá bình thường có cái gì khác nhau, nghe được lão muội hỏi:
"Một trượng là dài bao nhiêu?"
Vân Vũ Khôn sửng sốt: "Anh không biết."
Vương Quốc Lương kiến thức tương đối nhiều, nói: "Trượng là phương pháp đo lường thời cổ đại, một trượng bằng mười thước, tương đương với 3 mét hiện tại."
A, như vậy bảy trượng chính là hơn 20 mét.
Vân Lạc đi qua, dựa vào chỉ dẫn của Vân Tiểu Tiểu, dùng đường đao ở đống đá sập loại đào bới, tìm được một cục đá màu đen to cỡ bàn tay. Giọng nói của Vân Tiểu Tiểu ở thức hải cô vang lên: Ai nha, chính là nó, Thạch Tuỷ ở bên trong a! Mau cho em a!
Vân Lạc cầm cục đá cất vào balo, kỳ thật là ném vào không gian, đối Vân Tiểu Tiểu hạ lệnh không được sờ tới Thạch Tuỷ, nếu không đánh bay đầu nó. Vân Tiểu Tiểu ở trong không gian tức khắc héo.
Vân Vũ Khôn hỏi: "Vừa rồi em tìm được chính là Thạch Tuỷ sao?"
"Ân, bên trong vẫn còn, chúng ta mau tìm, chờ đến buổi tối liền chia của."
Vân Vũ Khôn bị cô nói chia của chọc cười, tiếp theo Vân Lạc dựa theo Vân Tiểu Tiểu chỉ dẫn, nói ra vị trí để Vân Vũ Khôn cùng Vương Quốc Lương đi đào. Bởi vì đây là toà siêu thị, thứ tốt thật sự không ít, ba người còn đào ra được một túi bánh quy, một lọ nước khoáng gì đó, đồ ăn đào được đều tập trung đặt ở một bên.
Vân Lạc vẫn luôn không quên đem tinh thần phóng ra, để ngừa gặp phải tang thi đột nhiên tập kích.
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro