Chương 22: Rời khỏi nhà (2)
Mạt thế không chỉ có Zombie, mà còn có động vật biến dị, Zombie động vật, các loài chim bay trên bầu trời, các loại cá biến dị dưới nước, trên mặt đất thực vật cũng biến dị, đều có thể là kẻ địch có công kích cường đại đối với nhân loại.
Mạt thế nguy hiểm ở khắp mọi nơi, Trái Đất chính là chiến trường giành cho những người dũng cảm.
Vân Lạc nói xong không hề quan tâm đến bọn họ nữa, nhấc chân ra khỏi cửa.
"Ba người các ngươi sẽ chết không được tử tế."
"Các người sẽ xuống địa ngục."
"Sớm hay muộn cũng sẽ bị Zombie ăn luôn."
Phía sau truyền đến liên tiếp âm thanh chửi rủa, Vân Lạc coi như không nghe được.
Vân Vũ Khôn dùng chìa khoá mở con xe second-hand của mình đi vào.
Vân Lạc ngồi ở ghế phụ, nói: "Chiếc xe này của anh chỉ sợ đâm một cái là hỏng." Trong không gian của cô có một chiếc xe việt dã chống đạn mua trước khi mạt thế đến cùng một chiếc nhà xe RV (chiếc xe được thiết kế như một ngôi nhà di động) chống đạn, nhưng không muốn lấy ra sớm như vậy.
"Thế làm sao bây giờ?"
"Dùng tạm đi! Đợi chút tìm một chiếc xe việt dã đổi."
Ở mạt thế tình hình giao thông không tốt, sàn và gầm của những chiếc xe thương mại rất thấp, tốt nhất là tìm được một chiếc xe việt dã.
Mạt thế trên đường rất nhiều xe bị bỏ, có đủ các loại nhãn hiệu, không dễ tìm chính là xăng, mà Vân Lạc ở trong không gian không thiếu nhất chính là xăng.
"Mà tại sao em biết được ở sân vận động có quân đội?" Vân Vũ Khôn tay cầm tay lái hỏi.
"Suy đoán."
Bởi vì qua mấy ngày nữa người bên quân đội sẽ dùng máy bay trực thắng ở không trung kêu gọi! Vân Lạc ở trong lòng đáp.
Đời trước cô cùng Vương Quốc Lương mang theo một trăm người ra khỏi tiểu khu, hướng sân vận động chạy đến, đó là vào ngày thứ 15 bùng nổ mạt thế, dọc theo đường đi, những người đó kêu gào to nhỏ khóc thút thít, dẫn tới cả đàn Zombie.
Sau một ngày trốn chạy, đi ngang qua một siêu thị thu thập vật tư, những người đó nhìn thấy đại lượng đồ ăn, lại không muốn rời đi. Ở siêu thị cọ tới cọ lui hai ngày, cô phải khuyên bảo mãi mới chịu rời đi, tới sân vận động phát hiện quân đội đã rút lui, cô bị những người đó oán trách nói còn không bằng ở siêu thị an ổn sống qua ngày.
Cô cùng Vương Quốc Lương muốn rời đi, những người đó lại quấn lên, trăm cay ngàn đắng tới căn cứ, nhưng người đó thà rằng một ngày hai bữa ăn cơm chính phủ phát miễn phí, nửa sống nửa chết sinh hoạt cũng không chịu tự mình động thủ.
Vân Lạc nhớ tới đoạn thời gian ở kiếp trước cô rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn a!
"Chúng ta hiện tại đi sân vận động sao?" Vương Quốc Lương hỏi.
Vân Lạc lắc đầu.
"Muốn đi căn cứ sao?" Vân Vũ Khôn vừa lái xe vừa hỏi.
Vân Lạc vẫn lắc đầu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Vương Quốc Lương hiện ra thần sắc tái nhợt, nói: "Vương đại ca, anh để ý em không cứu những người thường đó sao?"
Vân Lạc chỉ hỏi cảm thụ của Vương Quốc Lương.
Còn Vân Vũ Khôn, ý kiến của cô cũng chính là ý kiến của hắn.
"Anh là một phượt thủ, khi ở bên ngoài du lịch, thường thường bị người thường quấn lên, phải cung ứng bọn họ nước uống cùng đồ ăn. Có một lần đi qua sa mạc, nước của anh bị người khác uống hết, lần đó là cửu tử nhất sinh." Vương Quốc Lương trầm mặc một chút, nói: "Trong mạt thế nơi nơi đều nguy hiểm, hơi không chú ý liền có thể mất mạng, anh không muốn lại giống như trước."
"Cảm ơn anh đã nghĩ như vậy." Vân Lạc gật đầu nói.
Xem ra kiếp trước là cô đã liên luỵ đến Vương Quốc Lương.
Vân Lạc không nói cho Vương Quốc Lương, cho dù có quân đội bảo hộ. Bọn họ cũng không thể sống sót toàn bộ.
Cô nhớ rõ kiếp trước khi tới căn cứ rồi, nghe người ta nói quân đội từ sân vận động mang ra 50 vạn (500 nghìn) người sống sót, cuối cùng tới căn cứ chỉ còn không đến 2 vạn (20 nghìn).
Tỉ lệ chênh lệch cỡ nào a!
Vân Lạc trong lòng hiện lên sương mù nhợt nhạt, nếu cô có thể tại mấy ngày này trong mạt thế đem dị năng tăng lên tới cấp 4, không ngại hướng sân vận động đi một chuyến, so với cứu người, cô càng nguyện ý cứu trợ quân nhân.
Kiếp trước căn cứ thành phố bị phá huỷ, dị năng giả đều từ bỏ chống cự, chỉ có quân đội còn kiên trì bảo hộ người thường thoát đi.
Trong suy nghĩ của Vân Lạc, những người mặc chế phục được phân chia cấp bậc, đứng đầu danh sách chính là quân nhân, tiếp theo là cảnh sát vũ trang, cảnh sát ở vị trí thứ ba, bảo vệ an ninh ở vị trí thứ tư và quản lý đô thị ở cuối.
Lái xe ra khỏi tiểu khi, trên đường cái những chiếc xe chất đầy tứ tung ngang dọc dừng lại, một số đâm vào nhau xảy ra tai nạn xe cộ, có xe nổ mạnh, có rất nhiều xe bị bỏ không, chủ xe không biết là biến Zombie hay là bỏ xe chạy trốn.
Trong không khí tràn ngập mùi vị làm người buồn nôn.
Vương Quốc Lương tinh mắt thấy một chiếc xe việt dã màu đỏ, cửa xe mở, trong xe vẫn còn cắm chìa khoá, chủ xe chẳng biết đã đi đâu. Hắn xuống xe dùng dao phay chém rớt một cái đầu Zombie, đi qua nhìn đồng hồ xăng, quay đầu lại cười nói: "Xăng vẫn còn đầy, chúng ta may mắn rồi."
Vân Vũ Khôn dặn dò Vân Lạc ở trong xe chờ, xuống xe vung dao phay lên giải quyết nốt mấy con Zombie sơ cấp, nghe được phía sau truyền đến vài tiếng thình thịch, cho rằng Vân Lạc xảy ra chuyện, hoảng sợ, vừa quay đầu lại lại sợ ngây người.
Chỉ thấy Vân Lạc trong tay có một cây trường đằng màu tím, theo tay vung lên, liền chui vào một trong đầu một con Zombie, trong chớp mắt, Zombie liên tiếp bị hạ gục, mỗi con Zombie đầu đều chảy ra óc màu đen nhánh.
"Còn không mau lên xe, kinh động đến bầy lớn Zombie, muốn chạy đều không được." Vân Lạc đem Vân Vũ Khôn đẩy mạnh lên xe. Tung ra tử đằng, đem tinh hạch từ Zombie mà Vương Quốc Lương cùng Vân Vũ Khôn giết thu lại.
"Vân Lạc, em thức tỉnh dị năng từ bao giờ vậy?" Vân Vũ Khôn chờ em họ lên xe, liền hỏi.
"Ừm, từ rất nhiều ngày rồi." Vân Lạc mỉm cười.
Ngày cô trọng sinh quay lại liền thức tỉnh rồi, chính xác đi theo con đường tu chân.
"Vậy sao em không nói?" Vân Vũ Khôn lên án, hại hắn lo lắng vô ích một phen.
"Anh không có hỏi." Vân Lạc mỉm cười.
"..."
Này là cái kiểu trả lời gì a.
Bất quá Vân Vũ Khôn đối em họ thực sủng nịnh, như vậy cũng không có tức giận.
Vân Lạc mở ra cửa nhỏ ở mái xe, chui ra ngoài, giơ kính viễn vọng lên quan sát, vài phút sai trở lại trong xe, bàn tay đưa vào trong balo lấy ra một đồ vật cứng nhắc, kỳ thật là từ trong không gian lấy ra, mở ra sau tìm được ở bản đồ thành phố download trước mạt thế, đi ngược chiều xe Vương Quốc Lương nói: "Đường lớn có quá nhiều Zombie, tốt nhất nên đi qua ngõ nhỏ."
Tuy rằng hiện tại cấp bậc của cô có thể đối phó tốt Zombie, mà do ngại phiền toái, tinh hạch tuy rất hấp dẫn, nhưng hiện tại mục tiêu hàng đầu của cô là tìm kiếm Thạch Tuỷ có năng lượng cường đại.
Vân Lạc dùng chuột để vẽ tuyến đường trên máy tính bảng, đem máy tính bảng đưa cho Vương Quốc Lương xem, chỉ vào địa điểm được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ, nói: "Chạy xe đến nơi này."
Cô dùng kính viễn vọng xem qua, khoanh lại địa phương bị sập, có thể do mạt thế ngày đó bị thiên thạch rơi trúng.
------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro