Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Rời khỏi nhà (1)

"Rời đi, là muốn đến căn cứ sao?" Vân Vũ Khôn hỏi. Hôm trước hắn mới tìm ra được một cái đài radio cổ đem ra nghe, nên biết được cách thành phố vào trăm cây số có một cái căn cứ được xây dựng lên sau mạt thế.

"Hiện tại không vội đi căn cứ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Vân Lạc rất nhanh ăn xong một cái bánh, đứng lên đi ra ngoài ban công.

Thiết Tuyến Đằng cành lá sum xuê, trưởng thành cao lớn.

Vân Lạc đưa tay phóng ra một đạo mộc linh khí, Thiết Tuyến Đằng tiếp xúc với mộc linh khí cành lá hưng phấn lay động.

Vân Lạc dùng thần thức cùng nó nói chuyện, thần thức xâm nhập vào trong từng cành lá khô, từng chút tìm kiếm, dừng ở hệ rễ sắp hình thành tinh hạch, nói với nó: Nếu muốn nhận được nhiều mộc linh khí hơn, thì phải ký kết khế ước.

Vân Lạc là thuần mộc linh thể, có thể dễ dàng nói chuyện với thực vật.

Thiết Tuyến Đằng còn rất nhỏ yếu, trí tuệ quá thấp, chỉ cảm thấy mộc linh khí từ Vân Lạc là thứ nó cần. Cành lá lay động, tỏ vẻ đồng ý ký kết khế ước.

Vân Lạc từ giữa mày chính mình lấy ra một giọt huyết, lại lấy từ cành khô của Thiết Tuyến Đằng một giọt nước, đầu ngón tay biến hoá, không ngừng đánh ra pháp quyết, hai giây sau huyết cùng bọt nước dung hợp, biến thành một giọt kim sắc lóng lánh.

Ngón tay Vân Lạc nhẹ nhàng điểm, kim sắc rơi ở trên cành khô của Thiết Tuyến Đằng, bị nó hấp thu vào.

Đây là một loại khế ước chủ tớ, Vân Lạc học từ Vân Tiểu Tiểu, nếu chính mình chết, Thiết Tuyến Đằng trong nháy máy cũng sẽ khô héo theo.

Loại khế ước Thiết Tuyến Đằng bị ký kết với Vân Lạc chính là khế ước nô bộc chung thân, loại chủ tớ khế ước này có thể cùng giống loài khác ký kết.

Vân Lạc cấp cho Thiết Tuyến Đằng chuyển vận hơn mười luồng linh khí, liền đem nó ném vào không gian. Xong từ gian ngoài ban công đi vào, thấy Vân Vũ Khôn đặt trên mặt đất mười mấy cái thùng cùng túi đựng đầy đồ căng phồng lên.

"Anh, chúng ta là đi chạy nạn, không phải chuyển nhà."

"Vậy em nói xem phải làm thế nào?" Vân Vũ Khôn không có kinh nghiệm ra ngoài du lịch, nhưng tình huống như vậy đã gặp trong tiểu thuyết cùng diễn đàn rất nhiều.

"Chỉ cần mang một cái ba lô, chuẩn bị một bộ quần áo để thay đổi, thức ăn nước uống tận lực mang thật nhiều, ngoài ra còn có kính viễn vọng, bật lửa, nến, đèn pin....." Vân Lạc đem yêu cầu nói một lần, sau đó nói: "Đúng rồi, Vương đại ca đâu?"

"Anh ấy về nhà thu thập đồ đạc."

Vân Lạc đi vào phòng của chính mình, cởi bỏ váy dài trên người, mặc vào quần áo da đã chuẩn bị tốt từ lúc sáng, giày da cao cổ, bao tay da. Trọn bộ da trang ở mạt thế là trang phục yêu thích của dị năng giả, đặc biệt là trang phục chế tác từ da lông của động vật biến dị cao cấp, có thể bảo hộ chính mình không bị thương, còn có thể dễ dàng rửa sạch những thứ dơ bẩn bắn ở trên người.

Vân Lạc tuỳ tiện bỏ vài món đồ cùng quần áo và đồ ăn vặt vào balo rồi ra khỏi phòng.

Tất cả vật tư của cô đều để ở trong không gian, sử dụng balo để che dấu.

Vân Vũ Khôn còn đang mân mê đống balo của hắn, xem từng cái cực kỳ nghiêm túc, sinh hoạt ở nhà khiến hắn trở thành hảo thủ, cho dù mải chơi game quên nấu cơm, nhưng cũng sẽ nhớ rõ gọi cơm hộp để Vân Lạc không bị đói.

Từ sau khi mẹ cô gặp tai nạn xe qua đời, cha thì cùng tiểu tình nhân là học sinh của mình đi thành phố, cô chỉ có anh họ là người thân nhất.

Vương Quốc Lương khoác một cái balo leo núi to đi vào Vân gia, hắn là một lão phượt thủ xuất sắc, có mười năm kinh nghiệm bên ngoài, chỉ mang theo các đồ dùng tuỳ thân phải dùng, quần áo thay đổi cũng chỉ mang một bộ.

Vân Lạc đi ở cuối cùng, lúc bọn họ không chú ý, thu Tử Đằng cùng các gia cụ thu vào không gian.

Vân Vũ Khôn chờ đến Vân Lạc ra ngoài cuối, dùng chìa khoá khoá cửa lại, ba năm trước hắn dọn nhà chuyển đến thành phố, là vì tiện cho em họ đi học, đối với căn hộ đã ở ba năm này là cảm thấy thực không nỡ.

Vương Quốc Lương cũng có chút buồn buồn, nói: "Chờ đến khi mọi chuyện ổn lại, chúng ta sẽ lại quay về."

Kiếp trước ở mạt thế sống mấy năm Vân Lạc đã không còn hy vọng gì.

Ba người đi xuống tầng một, bị một đám người ngăn chặn đường đi.

Toàn bộ các hộ gia đình đều đứng ở hành lang tầng một, dùng ánh mắt trách cứ phẫn nộ nhìn lại đây. Tiểu Ngô nói: "Vân đại ca, Vân tỷ tỷ, các người đều rời đi, vì sao lại không nói cho chúng tôi biết một tiếng?"

Bên cạnh lập tức có người phụ hoạ: "Im im lặng lặng rời đi, thật quá ích kỷ rồi!"

"Các người muốn vứt bỏ chúng tôi sao? Các người có còn nhân tính hay không, có còn đạo nghĩa hay không?" Một người trung niên mập mạp của hộ gia đình ở tầng ba nói.

Vân Lạc ánh mắt lạnh băng, đời trước bị nhóm người này liên luỵ, dị năng của cô bị tiêu hao hết, phải cầm đao liều mạng với Zombie, bọn họ lại trốn ở trong xe không chịu ra ngoài hỗ trợ, lúc cô bị Zombie cào bị thương, bọn họ lại muốn ném cô xuống xe.

', vứt bỏ, rốt cuộc là ai vứt bỏ ai a!

"Cái gì gọi là 'vứt bỏ' các người?" Vân Lạc thần sắc lạnh lùng, đứng ở phía trước Vương Quốc Lương cùng Vân Vũ Khôn, không chút khách khí nói: "Các người là gì của chúng tôi chứ? Chẳng lẽ làm hàng xóm mấy năm là phải phụ trách các người ư? Tôi nói này, làm người không thể mặt dày như vậy a!"

Trung niên mập mạp tức giận đến xanh cả mặt, nhưng hắn làm sao có thể thừa nhận chính mình muốn ăn vạ bọn họ!! Trưng ra một bộ mặt nghiêm nghị đại nghĩa: "Các người thân là dị năng giả, chẳng lẽ thấy chết không cứu, thấy chúng ta khó khăn lại không hỗ trợ, làm người cũng không thể vô tình như vậy! Các người vất lương tâm đạo đức đi nơi nào?"

Vân Lạc xuỳ một tiếng, đây là nói cô không có đạo đức đi?

"Chúng tôi lại không phải cha mẹ các người, làm hàng xóm mấy năm, còn muốn chúng tôi phải phụ trách nửa đời sau của các người? Thực xin lỗi! Chúng tôi chính là loại người máu lạnh vô tình đấy! Các người muốn tìm thánh mẫu hay chúa cứu thế? Các người đã tìm lầm người rồi nha! Chúng tôi không phải Quan Âm Bồ Tát, không cứu khổ cứu nạn được!" Vân Vũ Khôn vốn dĩ trong lòng hổ thẹn, đối phương hùng hổ doạ người làm hắn phát bực.

"Cầu xin các người, đừng vứt bỏ chúng tôi." Nữ nhân ôm hài tử ở tầng năm gắt gao chắn trước cửa, cô ta không có chồng, ở lại đây chỉ có một con đường chết.

Vân Lạc khinh thường nhìn nữ nhân: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy ngày trước, cô dùng chính con của mình đi chắn Zombie, một nữ nhân ngay cả con mình đều có thể vứt bỏ, thì có tư cách gì nói bị người khác vứt bỏ?"

Nữ nhân sắc mặt trắng bệch: "Tôi không phải cố ý, tôi. Tôi chỉ là sợ hãi.."

"Ở thời điểm cô lựa chọn từ bỏ con của mình, cô đã bị phán tử hình." Vân Vũ Khôn giơ tay phóng ra mấy đạo băng truỳ, đâm vào nền mặt xi măng, nữ nhân run run rẩy rẩy tránh ra.

Vương Quốc Lương vận khí kim hệ dị năng, một đạo tắm chắn đem người ngăn cách ở cửa.

Ba người ra khỏi khu chung cư. Vân Lạc bị Tiểu Ngô chạy ra bắt lấy cánh tay.

"Nơi này có rất nhiều người già cùng trẻ con, các người không thể để bọn họ bỏ mạng ở nơi này được." Tiểu Ngô trên mặt lộ ra vẻ cầu xin.

"Sân thể dục ở phía Bắc thành phố có quân đội và rất nhiều người sống sót, các người nhân lúc còn sớm lái xe đuổi đến đi, nếu chậm, quân đội sẽ dẫn dắt người sống sót rút lui."

Vân Lạc chỉ cho bọn họ một con đường sáng, rút tay ra khỏi tay Tiểu Ngô, ở nơi hắn chạm qua đánh ra một đạo rửa sạch. Cô có thói ở sạch, cho dù trong ba tháng làm bạn gái của Lý Kiến Nhận cũng rất ít để hắn nắm tay.

"Cô không dẫn chúng tôi đi cùng sao?" Một lão giả đi ra từ trong đám người.

"Mạt thế là mốc lịch sử tiến hoá của nhân loại, không thuận theo tự nhiên, thì sẽ bị tự nhiên đào thải, ở mạt thế, chỉ có người dũng cảm mới có tư cách sống sót, tôi cứu các người nhất thời, không cứu được các người một đời. Muốn sống, thì phải cầm vũ khí, chiến đấu với tự nhiên."

Mạt thế là một hồi gió lốc tiến hoá, nếu nhân loại không thể tại trong trận gió lốc tiến hoá này thích ứng cùng với nỗ lực sống sót, như vậy thì chết sớm hay muộn đều giống nhau.

-----------------------------------------

Cô còn nhỡ rõ gã trung niên mập mạp này, kiếp trước đang trên đường chạy trốn, hắn đã dùng chính con gái của mình ngăn cản Zombie đang nhào đến, cô đã trực tiếp trước mặt mọi người, dùng dây mây treo cổ hắn.

Ích kỷ, loại người tham sống sợ chết, cùng cô nói đạo nghĩa, không cảm thấy thẹn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thomin7