Chương 15: Dị năng (1)
"Mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát" Vân Vũ Khôn luống cuống tay chân cầm di động.
Vân Lạc ở trong phòng cười nhạo một tiếng, ha ha, báo cảnh sát, cảnh sát hiện tại chính bản thân còn khó bảo toàn.
Mặc kệ hắn ở ngoài, Vân Lạc ngáp một cái, nằm soài lên giường, kéo chăn qua đầu nằm ngủ.
Một giấc này liền ngủ thẳng đến nửa đêm, tinh thần tỉnh táo.
Đến phòng Vân Vũ Khôn, nhìn thấy hắn trừng trừng mắt ngồi trước máy vi tính, Vân Lạc còn nghĩ hắn lại chơi Resident Evil, liền xán vào xem, hoá ra hắn đang lên diễn đàn.
Ánh mắt Vân Lạc chú ý vào những bài viết.
"A a...Cứu mạng a, ai giúp ta báo cảnh sát, địa chỉ của ta là"
"Ta đã giết chết cha mẹ ta...A a a Ta thực sự đã dùng dao chém chết bố mẹ biến thành quái vật"
"Ta là con trai của ông chủ bất động sản, ta muốn thuê vệ sĩ, ai có thể cứu ta ra ngoài, ta sẽ trả thật nhiều tiền a..."
"Quái vật xông vào nhà ta, ta trốn ở trên sân thượng, gọi 110 không có người nghe máy, ai có thể báo cảnh sát giúp ta a... A a a Quái vật muốn ăn ta..."
Vân Lạc lắc đầu, một số người này một lòng trông chờ người khác cứu viện, nhất định không thể sống nổi ở mạt thế.
Vân Vũ Khôn đánh bàn phím, đánh ra mấy hàng chữ: "Nhà lão tử ở lầu 6, Zombie không bò lên được ha ha, em gái ta còn nói với ta hoan nghênh đến mạt thế, ( ~O_O)~... Sau đó nó liền tiêu sái về phòng. Ha ha, lão tử thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ băng"
Vân Lạc kinh ngạc nhìn đến.
"Anh thức tỉnh dị năng?"
Đời trước mạt thế đến Vân Vũ Khôn liền biến thành Zombie, hiện tại cô đang cải thiện thể chất cho hắn, nghĩ mấy ngày nữa cấp hắn tẩy tuỷ đan, để hắn thức tỉnh dị năng, mặc dù linh dịch là thứ tốt, nhưng dù sao cũng quá mức cường hãn, không giống tẩy tuỷ nhẹ nhàng. Kia hắn lại gặp may thức tỉnh dị năng.
"Anh có thể phát ra băng nhũ, hẳn là dị năng hệ băng được viết trong tiểu thuyết." Vân Vũ Khôn đưa tay phải lên, được linh tuyền bồi dưỡng, ngón tay hắn trở nên trắng nõn mềm mại. Vân Lạc thấy trên tay hắn xuất hiện một tầng sương trắng, hắn nhấc nhẹ, một cái băng nhũ bay ra, bắn ra ngoài cửa sổ đang mở, rơi xuống dưới đường.
Cùng lúc đó, trước cửa một con Zombie ngốc nghếch bị khối băng bất ngờ rơi vào đầu, nó gào lớn, cả người đâm mạnh vào cửa.
Mấy hộ dân cư nhát gan đều hét toáng lên, cùng với tiếng trẻ con khóc ở trong đêm nghe thực kinh hoàng.
Vân Lạc đưa tay đỡ trán, tiếng hét đã hấp dẫn Zombie tới.
"Anh đem Zombie tới."
"Anh của em là người có dị năng, không phải sợ, Zombie đến, anh sẽ bảo vệ em." Vân Vũ Khôn không sợ trời không sợ đất, lại phóng ra hai đạo băng nhũ, đâm vào Zombie ở dưới.
Một con Zombie đầu bị xuyên thủng, không tiếng động ngã xuống.
Một con khác, nhũ băng xuyên qua đầu vai, bị chọc giận, hé ra miệng đầy răng nanh, hướng Vân Vũ Khôn ở lầu 6 ngao ngao gào hống.
"Không cần nháo." Vân Lạc lo lắng Vân Vũ Khôn sẽ đem Zombie đều kéo tới, khu chung cư có hơn năm ngàn người, hai phần ba đã biến thành Zombie, như vậy lag có hơn ba ngàn Zombie chứ chả ít đâu!
Vân Lạc mặc dù không sợ số ít Zombie sơ cấp này nhưng khu chung cư này không có tường rào, dẫn thêm Zombie trên đường tới đây liền phiền phức. Nên biết rằng một con đường thành phố có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, hai phần ba biến thành Zombie, là con số kinh người cỡ nào.
Cô còn chưa có bản lĩnh để đối phó Zombie triều đâu.
Vả lại, cô không nghĩ sớm bại lộ thân phận, đời trước chính là vì sớm bại lộ dị năng, lúc chạy trốn còn bị một đám người ham sống sợ chết bám theo, cô chịu trách nhiệm cấp đồ ăn nước uống cho bọn họ, mà những người kia lại không chịu cầm vũ khí chiến đấu với Zombie. Người có dị năng cũng là người, cũng sẽ chết, khi dị năng bị hao hết thì cũng chẳng khác gì người bình thường mấy.
Dựa vào cái gì người có dị năng phải trả giá bằng sinh mệnh để đổi lấy cơ hội sống cho người bình thường.
"Anh của em bây giờ là người có dị năng, em sợ cái gì chứ, ha ha!"
Vân Vũ Khôn còn đang đắc ý, nhưng không nháo nữa, kỳ thật hắn phát ra vài đạo băng nhũ sau đó cơ thể cần phải khôi phục năng lượng, buổi trưa khi tỉnh lại nhìn thấy khắp đường đều là cảnh ăn thịt người, hắn mới đầu còn có thể chịu đựng, sau liền bỏ chạy đến nhà vệ sinh nôn ra.
Mười phút trước, hắn cảm thấy trên mạng có một bài viết nói mạt thế đến, sẽ xuất hiện những dị năng trong truyền thuyết. Hắn bắt đầu kiểm tra cơ thể mình, cảm thấy một cỗ năng lượng, trên tay làm đông lại phát ra một cái băng nhũ, hắn liền phát ngốc.
Dị năng, đây chính là dị năng, hắn bỗng chốc có tâm trạng dẫm phải vận cứt chó.
Vân Vũ Khôn hưng phấn đi đi lại lại trong phòng, sau đó ngồi trước máy tính xem bài viết hắn vừa đăng. Dân mạng bùng nổ rồi, vài phút ngắn ngủi, bình luận đã lên đến mấy trăm, đều đang hỏi về chuyện dị năng.
Ánh mắt Vân Lạc dừng lại ở mấy hàng bình luận trên cùng, nội dung là: "Tôi là Tổng bí thư của Đảng uỷ thành phố XXX, ngài thật sự là người có dị năng sao? Nói cho tôi địa chỉ, tôi sẽ cho máy bay trực thăng đến đón ngài, ngài yên tâm tôi đảm bảo sau này ngài không cần phải lo chuyện áo cơm."
Phía dưới lại một cái bình luận nhảy ra: "Tôi là quân khu XXX, lúc này là lúc quốc gia cần dùng người, hy vọng anh"
Mặt Vân Lạc liền biến sắc, gấp rút lại gần bàn phím liên tục đánh.
Cô khi ở đại học chọn khoa chương trình máy tính học, mặc dù không biết thiết kế phần mềm máy tính cao cấp, nhưng đã cùng một vị học trưởng sư huynh học qua vài kĩ thuật hack, nhanh chóng đem bài viết của Vân Vũ Khôn hack đi, lại xoá bỏ luôn tài khoản của hắn.
Chỉ mong nhân viên kỹ thuận của chính phủ không truy ra địa chỉ IP cùng thông tin đăng ký tài khoản tìm được ở chỗ Vân gia, nếu không mọi chuyện liền xong, ở mạt thế không mấy cường giả nguyện ý bị người khác khống chế.
Vân Vũ Khôn tìm không thấy bài đăng của mình, ngay cả tài khoản cũng không đăng nhập được. Nhíu mày nói: "Lạc Lạc, em làm thế nào vậy, anh không đăng nhập được."
Vân Lạc nhấn ngón tay vào đầu hắn, mắng: "Không biết sợ sao mà còn nói, muốn làm chuột bạch đem đi thí nghiệm sao?"
Vân Lạc cố ý dùng giọng điệu nghiêm trọng hù doạ hắn.
Những người chưa từng trải qua mạt thế, làm sao hiểu được sự tàn khốc của mạt thế, ở mạt thế sinh mệnh con người còn không đáng giá bằng một mẩu bánh mì, hàng bao nhiêu người có dị năng bị bắt đi làm chuột bạch cho sở nghiên cứu.
Mặc dù căn cứ phía Tây Bắc của Cố Quân Đình không làm thí nghiệm trên cơ thể con người, nhưng không có nghĩa là những căn cứ khác cũng không, đặc biệt là căn cứ kinh đô, nơi người ngoài hành tinh khống chế, dùng nó để hình dung địa ngục cũng không có gì quá đáng.
Vân Vũ Khôn cũng không phải người ngu, hắn chỉ tạm thời vui sướng vì dị năng nên choáng váng đầu óc, đắc ý vênh váo.
"Không cho phép phát loạn tin tức trên mạng nữa."
"Biết rồi, sẽ không như vậy nữa." Đại nam nhân cao 1m8 Vân Vũ Khôn, lúc này giống như học sinh tiểu học nghe lời. Sau đó hắn tựa như nhớ ra cái gì: "Phải dự trữ nước a."
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro