☆ Chương 47 ~
EDIT : KIMTHANH.
Vì để tránh phun máu mà chết ngay tại chỗ, Tống Tử Kỳ vội vàng dời tầm mắt đi, cậu vội vàng cúi đầu lại lơ đãng thấy được bắp đùi dưới khăn tắm của Lương Bá Nhã.
Hai chân của Lương Bá Nhã thon dài mà thẳng tắp, tầm mắt của Tống Tử Kỳ gần như dính trên đùi của Lương Bá Nhã, dời cũng không dời, cậu hiện tại cuối cùng cũng hiểu, vì sao trong vòng giải trí có nhiều nam thần chân dài dựa vào " Chân dài " mà nổi tiếng rồi.
Đàn ông vóc người đẹp chân lại đặc biệt dài, đã kèm theo ba phần đẹp trai, huống chi lại thêm dáng dấp đẹp trai, có tướng mạo có vóc dáng cả hai cộng lại, làm gì ở đâu cũng thuận lợi.
Ngay khi Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm chân dài của Lương Bá Nhã tưởng tượng viễn vong, Lương Bá Nhã bỗng nhiên xoay người lại, Tống Tử Kỳ cho rằng Lương Bá Nhã phát hiện tầm mắt rình trộm của mình, vội vàng quay đầu đi.
" Có thể giúp tôi cầm một chút quần áo không ? "
Thanh âm hơi hơi trầm thấp của Lương Bá Nhã vang lên.
Tống Tử Kỳ dừng một chút, vội vàng gật đầu : " Đương nhiên có thể, tới giúp cậu cầm. "
Cậu quay mặt lại, chính diện đối mặt với thân trên lõa thể của Lương Bá Nhã, trên mặt Tống Tử Kỳ nóng lên, vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, sau đó tay không cầm điện thoại đưa ra muốn tiếp nhận đống quần áo cầm không hết trong ngực của Lương Bá Nhã.
Sau đó Lương Bá Nhã nhẹ giọng nói cám ơn, đem một phần quần áo đưa cho Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ yên lặng nhận lấy quần áo Lương Bá Nhã đưa tới, sau đó cả người cậu cứng ngắc...Chờ đã, phía dưới đống y phục, sờ lên mảnh vải rất ít là cái gì a ?
Chờ đã, sẽ không phải là cái vật cậu tưởng tượng kia đi... Ha ha hẳn là không thể nào đâu....
Nhưng đồ có thể dùng từ " mảnh " hình dung còn có thể là cái gì a a a !
Tống Tử Kỳ nhịn không được lại dùng tay nhẹ nhàng sờ một chút, cái hình dáng này, cái xúc cảm này... Không thể nghi ngờ đúng là quần lót a !
Chờ một chút ! Bình tĩnh ! Bình tĩnh !
Nói không chừng đây không phải là quần lót của nam thần không chừng là đồ của Diệp Trọng Nhã !
Tóm lại ! Bình tĩnh ! Bình tĩnh !
Tống Tử Kỳ thật vất vả cuối cùng bình tĩnh lại, Lương Bá Nhã cũng đã ôm quần áo thu xong về, Tống Tử Kỳ vội vàng như cô dâu nhỏ hấp ta hấp tấp đi theo.
Sau đó Lương Bá Nhã ở phòng khách gấp quần áo xong rồi đem vào phòng ba mẹ cậu ta, Tống Tử Kỳ yên lặng ôm quần áo còn dư lại ngoan ngoãn ở cửa chờ Lương Bá Nhã.
Rất nhanh, Lương Bá Nhã đi ra, sau khi thanh âm ôn nhu nói cám ơn, cậu ta nhận lấy quần áo trong tay Tống Tử Kỳ, xoay người vào phòng của cậu ta.
Tống Tử Kỳ vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại thanh âm của nam thần ngơ ngác đứng ở cửa phòng của Lương Bá Nhã, mãi đến khi cánh cửa trước mặt cậu bị đóng lại một tiếng " Bịch ", cậu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại....
Trời ạ, mọi chuyện xảy ra hôm nay lượng tin tức quá lớn, cậu quả thực có thể hi vọng hồi ức đêm nay chậm rãi trở về chỗ cũ !
Nhưng mà chờ đã....
Trong tay cậu làm sao còn có cái gì a, vật rất ít vải ?!
Tống Tử Kỳ cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện bởi vì vừa rồi lúc Lương Bá Nhã từ trong ngực cậu lấy quần áo, quần lót không cẩn thận vướng vào ngón út bé của cậu... Cho nên trước mắt quần lót vẫn ở trên tay cậu.
Vướng vào ngón út bé của cậu...
Ngón út....
Vướng vào....
Ta thao !
Nhưng mà vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Lương Bá Nhã đứng ở cửa, một nửa khuôn mặt cậu ta che ánh sáng màn hình điện thoại di động, nửa bên mặt thì ẩn trong bóng tối, điều này làm cho vẻ mặt của cậu ta nhìn qua vô cùng bí hiểm, không thể đoán được.
Lương Bá Nhã rũ mắt xuống, ánh mắt âm u, Tống Tử Kỳ bị dọa sợ đến nuốt lại lời muốn nói về trong bụng.
Sau một hồi lâu, Lương Bá Nhã dùng thanh âm ôn nhu mở miệng nói : " Quần lót của tôi... "
Tống Tử Kỳ sững sờ, vội vàng hai tay thận trọng dâng lên : " Xin xin xin lỗi... Không cẩn thận liền... "
Lương Bá Nhã yên lặng nhận lấy quần lót trong tay Tống Tử Kỳ, cậu ta nhìn Tống Tử Kỳ Tống Tử Kỳ một cái, xoay người lần nữa đóng cửa lại.
".... Không chú ý tới còn ở trong tay tớ... "
Tống Tử Kỳ yếu ớt giải thích cứ như vậy không chút lưu tình bị nhốt ở ngoài cửa.
Tống Tử Kỳ ủy ủy khuất khuất cắn ngón tay... cậu cũng không phải cố ý ! cậu cũng không phải biến thái lén lén lút lút giấu quần lót nam thần !
.... Chờ đã.
Quần lót của Nam thần ?!
Cho nên nói cái quần lót ban nãy, thật sự là của nam thần ?! cậu lại có thể chính tay mình sờ quần lót của nam thần ?!
Tống Tử Kỳ ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn một chút hai tay của mình... Chính là hai tay này ! ta thao tay được nam thần ban phước ! cậu hôm nay sẽ không rửa tay ! Không đúng ! Một tuần ! Không đúng ! Một tháng ! Không đúng ! Một năm sẽ không tắm ngao ngao ngao !
Tống Tử Kỳ lâng lâng về phòng Diệp Trọng Nhã, phát hiện Diệp Trọng Nhã đã tìm được nến còn đã đốt lên.
Nhìn mặt Diệp Trọng Nhã trong ánh sáng lờ mờ của nến, Tống Tử Kỳ không khỏi hoảng hốt một chút, nói đến thật là kỳ quái, lúc mới bắt đầu cậu rỏ ràng không cảm thấy Diệp Trọng Nhã và Lương Bá Nhã giống nhau, nhưng bây giờ sau khi quen rồi ngược lại cảm thấy hai người càng nhìn càng giống vừa nhìn là biết hai anh em.
Diệp Trọng Nhã lớn lên giống Lương Bá Nhã như vậy, em ấy ở trong trường học nhất định rất được hoan nghênh đi ?
Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Trọng Nhã một lúc lâu, cậu mới dần dần phản ứng lại phản ứng lại, sau khi gãi gãi tay mình, Tống Tử Kỳ mở miệng nói : " Nếu cúp điện, vậy hôm nay học bổ túc tới đây đi, anh đi về trước. "
Diệp Trọng Nhã nghiêng đầu một chút : " Bây giờ bên ngoài trời mưa vẫn còn lớn, anh nhất định phải đội mưa về hả ? "
Tống Tử Kỳ gật đầu một cái : " Anh nhìn chắc sẽ mưa cả đêm, phỏng chừng cả đêm cũng sẽ không ngừng, G Đại có canh gác cổng, anh không về nói không chừng đêm nay sẽ bị nhốt bên ngoài ký túc xá mất, đến lúc đó chỉ có thể ngủ ngoài trời. "
Diệp Trọng Nhã nháy nháy mắt : " Anh có thể ngủ ở nhà em một đêm, em không ngại cho anh mượn nửa cái giường.... "
" Vậy sao được. " Tống Tử Kỳ yên lặng lắc đầu. "
" Nếu như anh thấy ngại chuyện này, có thể lựa chọn lấy thân báo đáp a... " Diệp Trọng Nhã cười híp mắt nói.
Tống Tử Kỳ : " ....Em coi nhiêu phim thần tượng não tàn, không lắm lời cùng em phải mau về, anh hôm nay còn chưa có thu quần áo đâu. "
Tống Tử Kỳ đẩy cửa đi ra phòng Diệp Trọng Nhã thì lại đúng lúc đụng phải Lương Bá Nhã đứng cửa phòng.
Nhìn cây dù trong tay Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ yên lặng nghĩ --
E rằng đây không phải là " đúng lúc " Lương Bá Nhã đây là đặc biệt đứng ở cửa chờ cậu ?
" Chắc cậu không mang ô. " Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ, thanh âm ôn nhu nói " Cho cậu, tuy là mưa lớn... Ô này phỏng chừng có tác dụng. "
Tống Tử Kỳ ngơ ngác nhận lấy ô Lương Bá Nhã đưa tới, tim lại bởi vì hành động lơ đãng này gấp rút bắt đầu đập nhanh.
" Còn nữa, đây là áo khoác ngoài của tôi, " Lương Bá Nhã vừa nói, vừa đem áo khoác đưa cho Tống Tử Kỳ " Bên ngoài nhiệt độ thấp, còn mưa lớn như vậy, mặc vào đi, coi chừng bị cảm. "
Lỗ tai Tống Tử Kỳ hơi nóng vừa thấp giọng nói tạ ơn, vừa trong lòng đang điên cuồng thầm nói " Ngao ngao ngao nam thần có thể không như vậy được không ! ", " Lỗ tai của tui muốn mang thai ! "
Hai tay hơi run nhận lấy áo khoác ngoài còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Lương Bá Nhã, tiểu nhân trong lòng Tống Tử Kỳ đã vắt chân lên cổ hấp ta hấp tấp chạy hơn mấy chục vòng.
Vừa rồi nam thần nói với cậu --
Coi chừng bị cảm...
Thật là ôn nhu.
Thanh âm nam thần thật là ôn nhu.
Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng đem cái áo choàng ôm vào trong ngực, cả người có chút lâng lâng...
Hôm nay nam thần, thật sự rất tốt ôn nhu.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Diệp Trọng Nhã chợt vang lên : " Anh, anh thật là giảo hoạt ! Em cũng muốn như vậy ! Tử Kỳ, đây là áo khoác của em.... "
Nhìn vẻ mặt phảng phất như tiểu hài tử tranh kẹo ăn của Diệp Trọng Nhã lại gần, Tống Tử Kỳ yên lặng lựa chọn từ chối : " Không cần, một cái là đủ rồi, hai cái quá nhiều. "
Tử Kỳ ?
Sao cậu không biết bọn họ quen thân như vậy ?
Hơn nữa, hùng hài tử lúc nào đổi cách xưng hô đó a ? Gọi thẳng tên của cậu còn chưa tính, không gọi cậu là lão sư tốt xấu cũng phải gọi anh chứ !
... Bất quá quan trọng nhất là ai muốn mặc cái áo trắng lông xù kia, không chỉ thế chỗ mũ có hai cái lỗ tai thỏ dài trắng như tuyết, phía sau cái mông còn có một cái cái đuôi thỏ lông xù hình tròn cả bộ áo khoác đều tản ra nồng nặc mùi thỏ bán manh a !
Vẻ mặt Diệp Trọng Nhã thất vọng : " Thực sự không cần sao ? "
Tống Tử Kỳ nhìn cậu ta đáng thương, giống như chuyện Tống Tử Kỳ từ chối cái áo là tội ác tày trời cỡ nào.
Nhưng mà Tống Tử Kỳ lại một lần nữa lãnh khốc từ chối cậu ta : " Thực sự không cần. "
Diệp Trọng Nhã nhất thời lộ ra vẻ mặt khóc lã chã, ngay cả tóc trên đầu cũng rũ xuống.
" Tôi đưa cậu xuống. "
Lúc Tống Tử Kỳ đẩy cửa, Lương Bá Nhã ở phía sau cậu nói.
" Không .... Không cần, tớ biết đường, " Tống Tử Kỳ thụ sủng nhược kinh " Không việc gì, tớ mình có thể. "
Lương Bá Nhã khe khẽ cười : " Tôi đưa cậu đi. "
Tống Tử Kỳ vội vàng nói : " Thực sự không cần.... "
Cuối cùng Lướng Bá Nhã đưa Tống Tử Kỳ đi, lúc hai người xuống cầu thang, trong cầu thang tối om, Tống Tử Kỳ vừa cúi đầu cẩn thận bậc thang dưới chân, vừa không tập trung suy nghĩ những chuyện khác. "
Ở trong bóng tối, ngoại trừ thị giác ra ngũ quan dường như sẽ vô cùng khuếch đại, Tống Tử Kỳ quay lưng về phía trước, dường như có thể nghe thấy Lương Bá Nhã hít thở bình tĩnh sau lưng, cùng tiếng tim mình bang thình thịch đập loạn...
Cậu không xác định Lương Bá Nhã có thể cũng nghe thấy tiếng tim cậu đập hay không.
Ở trong không gian tối tăm chật hẹp này, Tống Tử Kỳ nghe tiếng hai người liên tục không ngừng hít thở, lỗ tai dần dần nóng lên, nhưng vào lúc này Lương Bá Nhã bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng : " Tiểu Trọng hình như rất thích cậu. "
Tống Tử Kỳ nhất thời sửng sốt, suýt chút nữa trượt chân trực tiếp lăn xuống, may mà Lương Bá Nhã sau lưng duỗi dài tay ra ôm lấy hông Tống Tử Kỳ, nguy hiểm không để Tống Tử Kỳ lăn xuống.
Sau khi Tống Tử Kỳ phản ứng kịp, vội vàng tránh ra khỏi tay Lương Bá Nhã : " ...Không , không phải như vậy ? "
Lương Bá Nhã trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng : " Nếu như là người em ấy không thích, em ấy ngay cả nói cũng không muốn nói với cậu. "
Tống Tử Kỳ : " ... Không, không phải như vậy. "
Ta thao, cậu lại một lần nữa không chút lưu tình đẩy nam thần ra...
Đúng vậy, " Lại " !
" Ừ. "
" Như vậy rất tốt a, ha ha, nếu như em ấy có thể càng chăm chú đi học thì tốt hơn, ha ha.... "
Tống Tử Kỳ cười khan hai tiếng, lại phát hiện bầu không khí hình như lúng túng hơn rồi !
May là rất nhanh bọn họ liền đi tới cổng lớn rồi, Tống Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, tự tay đẩy cửa ra : " Cám ơn cậu, tớ đi... "
Tống Tử Kỳ vừa mới đẩy cửa ra, bên ngoài gió to xen lẫn mưa bay vào, " vù vù " nghe bên ngoài tiếng gió rít gào, mặc dù đã mặc vào áo khoác của Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ vẫn là không nhịn được vẫn là không nhịn được rùng mình một cái.
Nhưng vào lúc này, Lương Bá Nhã bỗng nhiên vươn tay ra, dùng ngón tay thon dài đẹp mắt cài một nút cổ đầu tiên của áo khoác trên người Tống Tử Kỳ: " Đi đường cẩn thận. "
Cậu ta nói chuyện hơi thở ấm áp phun lên trán của Tống Tử Kỳ, vẻ mặt Tống Tử Kỳ lại bùm một cái, cậu cảm giác chỗ trán cậu tiếp xúc với hơi thở của Lương Bá Nhã hơi tê tê dại dại... Nửa người cũng có chút mềm nhũn.
Tống Tử Kỳ đột nhiên cảm giác được miệng có chút khô khốc, loại cảm giác khô miệng khô lưỡi này khiến cậu không nhịn được liếm liếm khóe môi của mình, sau đó vô vị nói một câu : " Được, được, tớ biết rồi... "
Tống Tử Kỳ không dám ở lâu, sợ sẽ bại lộ tiểu tâm tư của mình, cho nên sau khi nói xong cậu vội vã quay người lại liền vọt vào trong mưa.
Chỉ chốc lát sau, đến tận khi bóng lưng Tống Tử Kỳ hoàn toàn biến mất trong tiểu khu này... Cánh cửa mới chậm rãi đóng lại.
Quả nhiên giống như Lương Bá Nhã nói vậy, đối với một trận mưa mà nói, bây giờ một cây dù không hữu dụng, Tống Tử Kỳ miễn cưỡng khen chạy một vài bước, toàn thân cao thấp hoàn toàn bị ướt.
Lặng lẽ thò tay nắm nắm chặt cổ áo, sau đó Tống Tử Kỳ tiếp tục chạy về ký túc xá.
Lúc Tống Tử Kỳ trở về ký túc xá, cậu toàn thân cao thấp đều ướt đẫm rồi, trong giày cũng bị rót đầy nước, cả người giống như mới vừa vớt lên từ trong sông.
Những người khác trong ký túc xá giật nảy mình : " Cậu vừa mới bị té sông hả ? "
Tống Tử Kỳ liếc mắt : " Mưa như thác đổ... "
Tống Tử Kỳ ướt nhẹp trở về trước giường mình, lại phát hiện quần áo hôm qua mới vừa phơi tất cả đều được lấy vô, nhưng lại nghiêm nghiêm túc túc chồng lên, chỉnh chỉnh tề tề chất ở trên ghế dựa của cậu.
Tống Tử Kỳ chưa bao giờ gấp quần áo nhớ lại ban nãy khi Lương Bá Nhã gấp quần áo dáng vẻ quen thuộc như vậy, nhất thời yên lặng chột dạ một cái.
" Trận mưa này thật sự rất lớn a, tớ vừa vặn học khóa tự chọn, còn tưởng rằng quần áo tớ phơi ở trên sân thượng khẳng định đều ướt, trở về mới phát hiện Tề Lượng giúp chúng ta lấy quần áo xuống rồi, còn xếp gọn gàng như vậy... Tề Lượng, cậu thật là rất hiền huệ, có thể gả đi. "
" Có thể gả đi ! "
Tống Tử Kỳ cũng gật đầu một cái : " Có thể gả đi ! "
Tề Lượng đang vùi đầu đọc sách ngẩng đầu lên, liếc ba người bọn họ một cái, hiếm khi đùa cợt : " Tớ có thể gả, các cậu ai dám lấy ? "
Tống Tử Kỳ nhất thời hướng Tề Lượng nháy nháy mắt nói : " Khẳng định có người gõ chén chờ cậu đến trong chén hắn. "
Tề Lượng tự tiếu phi tiếu nhìn cậu một cái, bỗng nhiên mở miệng hỏi : " Áo trên người cậu là của ai ? Tớ không nhớ cậu có cái áo này. "
Tống Tử Kỳ bị Tề Lượng nhạy cảm lại càng hoảng sợ, cậu cười khan hai tiếng : " Làm sao cậu biết không phải, tớ hôm nay mới mua ? "
Tề Lượng nhàn nhạt nói : " Nếu như là quần áo mới cậu cam lòng để che mưa sao ? "
Tống Tử Kỳ liền hiểu, thì ra cậu bại lộ như vậy a....
" Bất quá quan trọng nhất là.... Cái áo này nhìn qua giá cả cũng không rẻ nữa, cậu ngay cả quần lót cũng chỉ mua loại mười đồng ba cái nghèo như vậy cam lòng mua hả ? " Tề Lượng tổng kết như vậy.
Tống Tử Kỳ : " ... "
Có cần phải nói thẳng như vậy không !
... Tuy đây là sự thật.
" Tớ đi tắm trước... "
Tống Tử Kỳ hừ một tiếng, ôm quần áo chạy vào nhà tắm.
Đứng trong phòng tắm, Tống Tử Kỳ từ từ vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng cái nút áo đầu tiên một cái, cậu để tay ở trên nút sờ một lúc lâu, mới cởi cúc áo ra.
Cỡi ra áo khoác ướt nhẹp ra, sau đó Tống Tử Kỳ không có lập tức treo lên móc ở vách tường, mà là ôm vào trong ngực, cúi đầu ngửi một cái.
Mặc dù không có mùi hương trên áo khoác, Tống Tử Kỳ dường như vẫn ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt trên người của Lương Bá Nhã, điều này làm cho cậu không nhịn được ôm cái áo choàng ngửi một hồi lâu.
Đây là áo khoác của nam thần....
Đây là áo khoác nam thần mặc qua !
Tống Tử Kỳ ôm cái áo choàng ngửi một lúc lâu, cho đến khi cậu bỗng nhiên hắt hơi một cái, cậu mới hồi phục tinh thần lại, đem áo khoác treo lên móc trên vách tường phòng tắm.
Đem quần áo ướt đẫm cởi ra, sau đó Tống Tử Kỳ đứng ở dưới nước nóng, cậu nhắm hai mắt lại, tùy ý để nước nóng cọ rửa thân thể cậu.
Nước chảy ấm áp khiến cơ thể hơi lạnh của cậu từ từ ấm lại, đồng thời cậu tận lực đè nén một ít ý niệm trong đầu từ từ hồi phục lại.
Trong đầu Tống Tử Kỳ lại dần dần hiện ra cảnh tượng Lương Bá Nhã sau lưng, nhất là hai cái lúm đồng tiền sau lưng như ẩn như hiện dưới khăn tắm, mà phía dưới khăn tắm lại còn là....
Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Bình tĩnh !
Không nên nghĩ thêm nữa !
Chẳng qua dục vọng. Nhìn vật càng kiềm chế lại càng mạnh mẽ to lên kia.
Tống Tử Kỳ càng kiềm chế xung động không thèm nghĩ nữa, trong đầu Tống Tử Kỳ lại càng hiện lên rõ ràng từng màn kia.
Thân ảnh Lương Bá Nhã ở trong đầu cậu càng ngày càng rõ ràng, mặt mũi Lương Bá Nhã dính nước, hòa hợp ánh mắt dính hơi nước, đường nét quai hàm ưu mỹ khêu gợi. Trên thân lõa thể, khăn tắm lung lay sắp bung...
Hô hấp Tống Tử Kỳ dần dần dần dần dồn dập, cậu nhìn cái áo khoác treo trên vách tường, do dự thật lâu, vẫn là chậm rãi đưa tay ra, đem áo khoác cầm xuống.
Tống Tử Kỳ một tay ôm áo khoác vào trong ngực, cúi đầu xuống ngửi mùi thơm sữa tắm bạc hà lưu lại trên đó có lẽ cậu tưởng tượng, tay còn lại thì chậm rãi đi xuống, trong dòng nước ấm áp, vuốt bộ vị đã có phản ứng của cậu.
Bên ngoài mưa càng lớn.
Gió lớn xen lẫn mưa, nước mưa lớn chảy trên cửa sổ thủy tinh ở ban công, thanh âm lách tách lách tách, vừa vặn hoàn mỹ thành bình phong che đi tiếng thở dốc cực lực đè nén trong phòng tắm.
Chờ Tống Tử Kỳ " Thời gian hiền giả* " phục hồi tinh thần lại, từ từ bình phục hô hấp của chính mình, vừa cúi đầu lại phát hiện trên áo khoác, cậu cư nhiên không cẩn thận để dấu vết khả nghi dính vào rồi...
* chỗ này tớ lên google search thì tra được từ " Thời gian hiền giả " ( thời gian hiền giả / Kenja Time ), còn gọi là " hình thức hiền giả " hoặc " hình thức thánh nhân ". Ý chỉ nam giới khi OOXX ( thực ra phần lớn là nam giới SY (thủ dâm) ) Sau khoảng thời gian đó (khoa học gọi là " post-sexual intercourse depression " Hoặc " male refractory period " ). Bởi vì sau khi bắn cả người sẽ cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng, vô dục vô cầu, suy nghĩ đạt tới một loại cảnh giới vô ngã, lúc này tâm cũng yên tĩnh giống như hiền giả thánh nhân vậy, vì vậy gọi là thời gian hiền giả.
Editor : thứ cho kẻ hèn hiểu biết nông cạn nên tra được gì thì dịch như vậy thôi, xin mọi người thứ lỗi. Có ai hiểu chỗ này hơn tớ thì xin chỉ giáo cho tớ với.
Tống Tử Kỳ đang định giặt sạch sẽ sau đó trả áo cho Lương Bá Nhã : " ... "
Nếu như cậu có khả năng hủy thi diệt tích, nam thần cũng sẽ không biết chuyện gì phát sinh đi... ?
Tống Tử Kỳ : QAQ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro