☆ Chương 46 ~
EDIT : KIMTHANH.
Cúi đầu thì ôm đùi nam thần, ngẩng đầu là thấy đũng quần của nam thần...
Tống Tử Kỳ thiếu chút nữa thì bị màn này kích thích máu khắp người chảy ngược mà chết.
Tống Tử Kỳ cảm thấy hô hấp của mình phun ở trên đũng quần của nam thần, sự phát hiện này khiến mặt cậu nóng lên, sau đó cả người đều cứng ngắc.
Ta thao ! Ta thao ! Ta thao !
Tống Tử Kỳ vội vàng buông tay ra, đứng dậy , ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên vội vàng điên cuồng xin lỗi : " Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi.... Xin lỗi. "
Cậu hết sức cúi đầu, cảm giác mang tai cũng đỏ ửng.
Sau một hồi khả nghi trầm mặc, một thanh âm trầm thấp lại từ tính vang lên.
" ....Cậu là gia sư của tiểu Trọng. "
Tống Tử Kỳ thiếu chút nữa thì bị thanh âm của Lương Bá Nhã làm say mê không biết phải làm gì.
...Chờ đã, có phải là nam thần... Nhận ra cậu rồi phải không ?
Trong nháy mắt đại não Tống Tử Kỳ trống rỗng, trong lòng tràn đầy hoảng loạn mù mờ lúng ta lúng túng.
-- Làm sao bây giờ ngộ nhỡ nam thần nhận ra ?
Ngộ nhỡ...
" Xin chào... Mời đi ra ngoài một chút, được không ? "
Qua nhiều ngày, thanh âm Lương Bá Nhã vẫn êm tai như lúc ban đầu, nhưng lại đã không còn ôn nhu như trước đây, thậm chí còn có vài phần xa cách và xa lạ.
Cậu ta vẫn là không có nhận ra mình....
Tống Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tâm lại chợt khó chịu, giống như một hòn đá nhỏ rơi thẳng xuống đáy hồ nước.
Lương Bá Nhã vẫn là không nhận ra mình....
" Thật...không phải, tôi lập tức đi ra, xin lỗi. "
Tống Tử Kỳ cúi đầu, đi vòng qua bên người Lương Bá Nhã.
Đến tận khi cửa toilet phía sau cậu " Bịch " một tiếng đóng lại, trong lòng Tống Tử Kỳ phức tạp cúi đầu xuống, mới phát hiện bọt xà bông trên tay mình còn chưa rửa, mà vừa rồi xà phòng rơi xuống đất cậu cũng không nhặt lên....
Tống Tử Kỳ buồn rầu vươn tay ra hung hăng vò tóc, rốt cuộc mới vừa rồi cậu đang làm ! cái ! gì ! a !
Sau khi gãi tóc xong, Tống Tử Kỳ mới phản ứng được cậu vừa mới tay đầy bọt gãi tóc....
Cậu lại đang làm cái gì a....
Cuối cùng Tống Tử Kỳ ủ rũ cúi đầu, cậu yên lặng lấy khăn giấy ra, từ từ lau tóc.
Sau khi lau tóc xong, Tống Tử Kỳ đứng lên, trở về phòng Diệp Trọng Nhã.
Diệp Trọng Nhã vừa vặn làm xong bài tập về nhà, đang nằm úp sấp ở trên bàn chờ cậu trở về, sau khi thấy cậu trở về, nhất thời chớp chớp mắt, lộ ra ánh mắt sáng long lanh.
Nhìn vẻ mặt Diệp Trọng Nhã vui vẻ, bỗng nhiên Tống Tử Kỳ có chút mất mát, rõ ràng bọn họ lớn lên giống như vậy... Tại sao thái độ đối với cậu khác xa nhau vậy chứ ?
Tống Tử Kỳ liền nhớ tới thái độ xa cách Diệp Trọng Nhã đối với cậu trước đây, lại so sánh với ánh mắt áng long lanh của Diệp Trọng Nhã hiện tại, cậu yên lặng thở dài một hơi, nếu như Lương Bá Nhã cũng có thể giống như Diệp Trọng Nhã bây giờ thật tốt bao nhiêu...
Ngừng lại ngừng lại ! Đừng YY tiếp nữa !
Tống Tử Kỳ lắc đầu, ngồi xuống tiếp tục bổ túc cho Diệp Trọng Nhã.
Bởi vì không khóa cửa, Tống Tử Kỳ dường như có thể loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy trong toilet cách đó không xa truyền đến, rào rào, rào rào....
Tống Tử Kỳ càng không muốn bị tiếng nước tắm Lương Bá Nhã đoạt đi sự chú ý của mình, lại càng không khống chế được mà chú ý tới tiếng nước chảy truyền tới trong toilet.
Tống Tử Kỳ càng ngày càng không được tự nhiên, trong đầu của cậu lại dần dần hiện ra hình ảnh hồi nãy Lương Bá Nhã cả người ướt đẫm---
Lọn tóc đen nhánh ướt nhẹp nước nhỏ xuống, dung mạo trong trẻo lạnh lùng dính nước mưa, đường nét quai hàm ưu mỹ, xương quai xanh như ẩn như hiện.....
Ngay khi Tống Tử Kỳ không nhịn được mơ tưởng viễn vong, ngoài cửa sổ chợt vang lên một tiếng sét, một tiếng vang ầm ầm lớn, ban đêm ngoài cửa sổ trong nháy mắt sấm sét chiếu sáng như ban ngày.
Tống Tử Kỳ có tật giật mình, nhất thời bị tiếng sấm lớn làm giật mình, bút trong tay bị cậu ném ra xa, lăn tới dưới chân Diệp Trọng Nhã.
Ta thao ! Quả nhiên cậu YY nam thần làm trái ý trời !
Nhìn xem ! Cũng bị thiên lôi đánh rồi !
Ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi !
Diệp Trọng Nhã vừa khom lưng nhặt bút lên vừa nói : " Trận mưa này thật lớn... Bất quá, Tống Tử Kỳ anh cư nhiên sợ sấm sét a. "
Khóe miệng Tống Tử Kỳ hơi hơi co rút, , ai sợ sấm sét ?! Lúc cậu còn là con nít sao ! cậu chẳng qua có tật giật mình thế thôi !
... Được rồi, so với sợ sấm sét mà nói có tật giật mình dường như cũng không tốt hơn bao nhiêu, vì vậy cậu yên lặng lựa chọn trầm mặc.
"... Bất quá điểm này cũng thật đáng yêu. " Cười híp mắt nói tiếp.
Tống Tử Kỳ : " ... "
Cậu tuyệt không muốn bị một hùng hài tử khen cậu đáng yêu !
Ngay khi Tống Tử Kỳ yên lặng ở trong lòng nhổ nước bọt, lại một tiếng sét kinh thiên đánh vang lên, lần này so với lần trước to hơn nhiều, ầm ầm một tiếng vang thật lớn, Tống Tử Kỳ cảm giác trong lỗ tai ông ông, nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại.
Mà sau một phút, bỗng nhiên phòng tối lại.
Tống Tử Kỳ lại càng hoảng sợ, ta thao, đây là.. sét đánh tới cúp điện ?!!
Bởi vì mắt vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với bóng tối, Tống Tử Kỳ không nhúc nhích ngồi cứng ngắc một lúc lâu, trong phòng một mảnh trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Diệp Trọng Nhã mới ở trong bóng tối mang theo tiếu ý mở miệng : " ... Tại sao không nói chuyện ? Sợ tới choáng váng sao ? "
Tống Tử Kỳ : " ... "
Mắt Tống Tử Kỳ dần dần thích ứng với bóng tối, cậu phục hồi lại tinh thần, nhoài người về cửa sổ phía trước nhìn bên ngoài tiểu khu, mới thấy cả tiểu khu đều tối om, xem ra không chỉ nhà Diệp Trọng Nhã cúp điện, hình như cả tiểu khu đều bị cúp điện.
" Thật đáng tiếc, bị cúp điện xem ra không tiếp tục học được rồi... "Diệp Trọng Nhã nhìn ngoài cửa sổ tối om nói.
" Nghe giọng điệu của em hình như rất vui đi. " Nghe từ trong thanh âm của Diệp Trọng Nhã một chút cũng không thấy tiếc nuối, Tống Tử Kỳ ngữ khí lành lạnh nói ra sự thật.
" Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, có học sinh nào thích học bù hả.... " Giọng điệu Diệp Trọng Nhã khoái trá.
" Được rồi " Tống Tử Kỳ ở trong lòng yên lặng gật đầu một cái, cậu quả thực cũng không thích học thêm. " .... Nhà em có nến không ? Nến ở nơi đâu ?
Nhưng vào lúc này, trong toilet chợt truyền đến thanh âm trầm thấp của Lương Bá Nhã : " ... Tiểu Trọng, lấy giúp anh cái khăn tắm. "
Lúc này mới nhớ tới nam thần của cậu vẫn đang tắm ! Đang tắm lại vừa vặn vừa vặn bị cúp điện....
Tống Tử Kỳ vội vàng dùng ngón tay chọc Diệp Trọng Nhã : " Anh em gọi em đi lấy khăn tắm kìa, còn không mau đi. "
Diệp Trọng Nhã hừ một tiếng : " Vừa kêu em đi tìm nến, vừa kêu em giúp anh em lấy khăn tắm. "
Tống Tử Kỳ : " ....Anh đi tìm nến, nến ở đâu ? " Tuy là cậu thích điều thứ hai hơn....
Nhưng vào lúc này, Diệp Trọng Nhã lại mở miệng nói : " Em đi lấy nến, anh không biết nhà em cất ở đâu, anh đi lấy khăn tắm giúp anh em đi, khăn tắm của anh em ở trong phòng của anh ấy. "
Tống Tử Kỳ nhất thời cả người có chút không ổn, này ! đừng ! cho cậu cơ hội khiến cậu phạm tội a !
Diệp Trọng Nhã nhẹ nhàng hừ một tiếng : " Anh em luôn tắm quên mang theo khăn, dù sao hôm nay bị cúp điện, cho dù anh ấy không mặc gì anh cũng không thấy. "
Cái gì nam thần cũng không mặc....
Tống Tử Kỳ suýt chút nữa bị hình ảnhmình tưởng tượng kích thích đến máu chảy ngược.
Nội tâm Tống Tử Kỳ khổ sở ngọa nguậy hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn không chống cự lại cám dỗ lấy khăn cho nam thần, chân như nhũn ra đi tới phòng của Lương Bá Nhã.
Tống Tử Kỳ trong phòng tối om sờ soạng cả buổi, mới chợt nhớ cậu có điện thoại di động có thể chiếu sáng a !
... Vì vậy cậu vừa ở trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, vừa từ trong túi móc điện thoại di động ra.
Dưới ánh đèn điện thoại di động, Tống Tử Kỳ rốt cuộc tìm được khăn tắm treo trên móc quần áo ở vách tường.
Tống Tử Kỳ chậm rãi vươn tay ra, lấy khăn xuống, sờ bề mặt khăn, cậu nhất thời có chút ngẩn ngơ, đây là khăn tắm của nam thần, đây là khăn tắm nam thần đã dùng qua.....
Trong chốc lát Tống Tử Kỳ dừng lại, nhịn không được cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên khăn tắm.
Trên khăn tắm có nhàn nhạt mùi sữa tắm bạc hà, Tống Tử Kỳ nhịn không được đem khăn tắm ôm vào trong ngực, cúi đầu xuống lại hít thật sâu một cái.
Mùi của nam thần...
Sau khi ngửi một hồi, Tống Tử Kỳ chợt dừng lại.
Hành động của cậu bây giờ.... hình như có chút biến thái.
Tống Tử Kỳ nhất thời cả người không ổn, cậu vội vã ngừng tay của mình lại.
Nhìn chòng chọc khăn tắm trong tay một hồi, cậu liền ra khỏi phòng Lương Bá Nhã.
Rất nhanh, cửa phòng tắm liền được mở ra.
Mặc dù ở trong bóng tối, Tống Tử Kỳ cái gì cũng không thấy rõ, thế nhưng trên mặt cậu lại như cũ nóng lên, có chút không được tự nhiên hơi hơi quay đầu đi, sau đó đem khăn tắm đưa tới.
" ... Tiểu Trọng ? "
Thanh âm Lương Bá Nhã hơi hơi trầm xuống, ở trong bóng tối thanh âm cậu ta mang theo từ tính dường như đặc biệt ôn nhu.
Tống Tử Kỳ mấp máy môi, không mở miệng.
Lương Bá Nhã hình như muốn tự tay lấy khăn tắm trong tay cậu, trong quá trình lấy không cẩn thận đụng phải tay Tống Tử Kỳ, trong nháy mắt tay Tống Tử Kỳ giống như bị nước nóng làm bỏng rụt lại về phía sau.
Sau khi Tống Tử Kỳ lui về phía sau mấy bước, mới phản ứng được phản ứng của mình có hơi quá khích, cậu dừng một chút, hối hận mở miệng : " ... Xin lỗi. "
Dường như trong nháy mắt bầu không khí trầm mặc, ngay khi cả người Tống Tử Kỳ lúng túng, trong bóng tối truyền đến thanh âm bình tĩnh của Lương Bá Nhã : " Vì sao liên tục xin lỗi ? "
Trái tim Tống Tử Kỳ nhất thời ngừng đập, những lời này của Lương Bá Nhã là có ý gì... cậu dường như cảm giác những lời này của Lương Bá Nhã có ý riêng chứ ?
... Chỉ là ảo giác đi.
Trong lòng Tống Tử Kỳ căng thẳng, theo bản năng lại nói một câu " Xin lỗi. "
Lương Bá Nhã trầm mặc một hồi : " ... Khăn tắm. "
Tống Tử Kỳ mới phản ứng được cậu vẫn cầm khăn tắm của Lương Bá Nhã, mà vào giờ phút này Lương Bá Nhã lại không mặc gì....
" Xin lỗi xin lỗi xin lỗi.... "
Tống Tử Kỳ vội vàng vừa khom lưng xin lỗi vừa đem khăn tắm đưa tới, thắt lưng cúi nửa ngày cậu mới chợt nghĩ cậu khom lưng rồi Lương Bá Nhã cũng không nhìn thấy.
Lương Bá Nhã đưa tay đón khăn tắm trong tay Tống Tử Kỳ, bởi vì mò trong bóng tối cậu ta lại một lần nữa không thể tránh khỏi đụng phải tay Tống Tử Kỳ.
Cảm giác được nhiệt độ lành lạnh ở đầu ngón tay của Lương Bá Nhã, trong nháy mắt Tống Tử Kỳ cảm giác giống như bị nước nóng làm bỏng vừa giống như điện giật, dòng điện nhỏ theo đầu ngón tay của Lương Bá Nhã truyền tới trên tay cậu, toàn thân cậu bị điện giật đến tê dại.
Tống Tử Kỳ suýt chút nữa lại phản ứng quá khích rồi, may là cậu khống chế thành công bản thân, không có rụt về phía sau.
... Bất quá đối mặt với nam thần lõa thể ( tuy là không nhìn thấy ) loại chuyện này đối với cậu quả nhiên vẫn không kìm được tới nửa phút a ! (... tuy là không nhìn thấy )
Đứng ở cửa phòng tắm không gian chật hẹp này, Tống Tử Kỳ cảm giác nhịp tim của mình thưa thớt g bởi vì thiếu dưỡng khí.
Sau khi đem khăn tắm đưa cho Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ xoay người đang chuẩn bị đi, thanh âm trầm thấp của Lương Bá Nhã chợt vang lên.
" .... Cám ơn. "
Bước chân Tống Tử Kỳ dừng lại, buột miệng nói : " Không quan hệ... "
Sau khi cậu nói xong lập tức kịp phản ứng cậu nói sai, vội vã sửa chữa lời nói : " Không đúng, cái kia... Không cần khách khí. "
Lương Bá Nhã tựa hồ nhẹ nhàng cười một tiếng, bất quá nháy mắt rồi biến mất, không đợi Tống Tử Kỳ nghe rõ, tiếng cười khẽ của Lương Bá Nhã liền biến mất rồi.
Tống Tử Kỳ thậm chí có chút nghi ngờ có phải là cậu nghe lầm hay không hoặc là nảy sinh ảo giác.
Bất quá mãi cho đến lúc này, Tống Tử Kỳ mới chợt phản ứng kịp --
Cậu ở trước mặt Lương Bá Nhã nói quá nhiều rồi, nhưng mà Lương Bá Nhã nhưng vẫn không nhận ra thanh âm của cậu.
Tuy là Tống Tử Kỳ hiểu rõ, không phải ai cũng có thể giống như cậu có thể lập tức phân biệt ra được thanh âm của người khác...
Nhưng trong lòng của cậu vẫn có loại cảm giác mất mát không nói ra được.
Ngay khi Tống Tử Kỳ lại một lần nữa chuẩn bị rời đi, nhưng lại một lần nữa bị thanh âm trầm thấp ôn nhu của Lương Bá Nhã gọi lại : " Chờ một chút, tôi muốn lên sân thượng lấy quần áo, có thể cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút được không ?Điện thoại di động của tôi quên ở trong ký túc xá rồi.... "
Tống Tử Kỳ vội vàng gật đầu : " Đương nhiên có thể... "
Chờ đã....
Ngay khi Tống Tử Kỳ muốn đưa điện thoại cho Lương Bá Nhã, nhưng chợt nhớ tới một chuyện.
Kiểu dáng điện thoại di động cậu dùng cũng không nhiều người dùng, mà Lương Bá Nhã đã nhìn qua điện thoại di động của " Tống Kỳ ", nếu như cậu đem điện thoại di động cho Lương Bá Nhã, Lương Bá Nhã cầm điện thoại di động của cậu, tin rằng vừa nhìn thấy rất dễ dàng khơi lên nghi ngờ hay không ?
Trong lòng Tống Tử Kỳ còi báo động vang dội, vì vậy tay cậu cầm điện thoại di động cứng đờ : " Cái kia, trời tối như vậy, cậu một tay cầm điện thoại một tay lấy quần áo bất tiện, tớ cầm điện thoại di động, cậu lấy quần áo đi. "
Ở trong bóng tối, Tống Tử Kỳ không biết ánh mắt của Lương Bá Nhã có rơi vào trên mặt của cậu hay không, thế nhưng cậu lại như cũ có cảm giác trên mặt nóng lên, sau một hồi lâu Lương Bá Nhã nhàn nhạt : " Ừ " một tiếng.
Tống Tử Kỳ không biết Lương Bá Nhã có phải nhìn ra được gì hay không, cậu khẩn trương nắm chặc điện thoại di động trong tay, gian nan mở miệng : " Vậy cứ như vậy đi, tớ đi trước dẫn đường giúp cậu... "
Nói xong, cậu liền xoay người, màn hình điện thoại di động sáng lên.
Màn hình điện thoại di động chiếu sáng ở trong một vùng tối om có chút chói mắt, Tống Tử Kỳ máy móc giơ tay lên, ở phía trước thận trọng dẫn đường, đề phòng đụng vào đồ dùng trong nhà.
Thận trọng một đường đi tới sân thượng, Tống Tử Kỳ thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người nhìn Lương Bá Nhã.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Tống Tử Kỳ vừa quay đầu lại vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Lương Bá Nhã, Lương Bá Nhã hơi rủ lông mi, lông mi dài che đi ánh mắt, khiến người ta không thấy rõ ánh mắt của cậu ta, đoán không ra suy nghĩ của cậu ta, đối mặt với ánh mắt sau thẳm của Lương Bá Nhã, trong lòng Tống Tử Kỳ nhất thời lộp bộp một tiếng.
Lương Bá Nhã cứ cúi đầu như vậy, cũng không biết là đang quan sát Tống Tử Kỳ, hay là đang suy nghĩ chuyện gì, sau một hồi lâu cậu ta mới đi đến trước cây phơi đồ bắt đầu thu quần áo, cũng không biết có phải bởi vì góc sân thượng khá tốt hay không, trận mưa rào này cư nhiên không làm ướt toàn bộ quần áo trên ban công.
Tống Tử Kỳ cứ giơ điện thoại di động như vậy, ngơ ngác nhìn bóng lưng Lương Bá Nhã thu quần áo, cả người cậu ta chỉ quấn một cái khăn tắm... Chờ đã ? Cả người chỉ quần một cái khăn tắm ?!
Cả người chỉ quần một cái khăn tắm ?!
Cả người chỉ....
Tống Tử Kỳ ý thức được điểm này, nhất thời cả người đều cứng ngắc, vừa rồi khi cậu đưa khăn tắm cho Lương Bá Nhã cậu ta không có ý mở điện thoại di động lên, cho nên vừa rồi cái gì cậu cũng không nhìn thấy, mà bây giờ màn hình điện thoại di động chiếu sáng, cậu nhìn thấy rõ ràng cả người Lương Bá Nhã chỉ quấn một cái khăn tắm.
Đường nét sống lưng Lương Bá Nhã ưu mỹ lưu loát, vóc người thon dài mà cân xứng, bắp thịt đầy đặn vừa phải, mà phía sau lưng của cậu ta bên hông hơi hơi lõm xuống hai cái lúm đồng tiền sau lưng gợi cảm....Càng chết người hơn hai cái lúm đồng tiền sau lưng còn bị khăn tắm quấn quanh hông cậu ta che đi như ẩn như hiện, giống như một cái móc nhỏ gần như muốn câu đi tròng mắt của Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ nhất thời cảm thấy lỗ mũi nóng một chút, cậu cảm giác một phút sau cậu sẽ chết do mất máu quá nhiều.
**** hai cái lúm đồng tiền sau lưng : hay cón gọi là " Venus holes " hay " Dimples of Venus ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro