☆ Chương 34 ~
Editor : KimThanh.
Lương Bá Nhã cuối đầu xuống nhìn Tống Tử Kỳ, ôn nhu hỏi : " Ngươi thực sự không có không thoải mái sao ? Không thoải mái thì nói tuyệt đối không nên miễn cưỡng. "
Tống Tử Kỳ vội vã lắc đầu, ý nói mình không sao còn ngẩng đầu lên nhìn Lương Bá Nhã bằng cặp mắt sáng óng ánh, cố gắng dùng ánh mắt thành thật để Lương Bá Nhã biết mình không có sao, hơn nữa thực sự thực sự muốn đi ăn buffet với Lương Ba Nhã.
Lương Bá Nhã khẽ cười : " Được rồi, vậy chúng ta đi thôi. "
Tống Tử Kỳ vội vàng gật đầu như gà con đuổi theo thóc.
Rất nhanh, hai người đã tới tiệm buffet kia, giá tiền so với những quán nhỏ mở gần trường đại học tiệm buffet này có chút đắt hơn, tất nhiên môi trường phục vụ và mùi vị đồ ăn cao cấp hơn hẳn.
Tống Tử Kỳ là học sinh nghèo đương nhiên không có nhiều tiền để tiêu ở những chỗ như thế, bất qua hắn có nghe bạn học có nói qua tiệm buffet này, trước kia hắn còn muốn để dành tiền sẽ có ngày đến tiệm buffet này ăn một bữa thật lớn.
Mà bây giờ nguyện vọng không chỉ thực hiện được hơn nữa còn được đi ăn chung với nam thần !
Đời này chết cũng không hối tiếc nữa !
Tiệm Buffet trang trí đặc biệt đẹp nhìn vô cùng cao cấp bức cách cực kỳ cao, Tống Tử Kỳ lặng lẽ quan sát xung quanh một vòng, vô cùng vô cùng muốn đưa tay lấy điện thoại lên diễn đàn đăng topic --- < Cầu giúp đỡ ! Lần đầu đi buffet xin hỏi phải giả vờ ăn như thế nào để dáng vẻ bình thường ? Online chờ gấp !
Chẳng qua dĩ nhiên Tống Tử Kỳ không dám trước mặt Lương Bá Nhã lấy điện thoại viết topic đấy hắn kìm nén xúc động muốn lấy điện thoại ra, toàn bộ quãng đường cúi đầu giả bộ nhu thuận.
Lần đầu tiên Tống Tử Kỳ ăn buffet, nhìn trên sảnh đủ kiểu thức ăn rực rỡ đủ loại, điểm tâm ngọt, đồ uống hắn gần như muốn ăn mỗi thứ một ít, thế là hắn bưng dĩa đi quanh hồi lâu thấy cái gì gắp cái đó cuối cùng bưng dĩa thứ ăn sắp đầy trở về bàn.
Lương Bá Nhã đã sớm chọn xong đồ ăn về lại chỗ ngồi rồi, ngồi ngay ngắn ở bàn mình chậm rãi uống cà phê, Tống Tử Kỳ nhìn dĩa thức ăn trình bày gọn gàng của Lương Bá Nhã rồi lại nhìn dĩa thức ăn trình bày lộn xộn cơm, hoa quả, thịt, rau tất cả trộn lẫn ở chung một chỗ của mình liền tự ti mặc cảm.
Lương Bá Nhã ngẩng đầu lên nhìn dĩa Tống Tử Kỳ sau đó cười nói : " Gắp nhiều như vậy ngươi ăn hết không? "
Tống Tử Kỳ nhất thời lúng túng nam thần là đang nói hắn bao tử lớn sao be be ?
Được rồi, đối với con gái mà nói đồ ăn hình như thực sự có chút nhiều thế nhưng hắn là con trai a, con trai ăn nhiều như vậy là rất bình thường ! Bất quá chuyện này hắn có thể nói cho nam thần be be? Hiển nhiên không thể !
... Cho nên, hắn chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận giả thiết " Hắn là con gái có bao tử lớn. " đưa tay gãi đầu sau đó ngẩng đầu lên hướng Lương Bá Nhã nở nụ cười.
Lương Bá Nhã cũng nâng cằm lên cười : " Bất quá điểm này... Cũng thật đáng yêu. "
Tống Tử Kỳ nhất thời đỏ mặt, nam thần cư nhiên khen hắn đáng yêu !
Nam thần cư nhiên khen hắn đáng yêu....
Tống Tử Kỳ gần như chôn mặt vào trong dĩa , thức ăn đưa vào trong miệng cũng không nếm được mùi vị gì, trong đầu chỉ còn lại đầy câu nói kia của nam thần : " Cũng thật đáng yêu... " " Cũng thật đáng yêu... " " Cũng thật đáng yêu.... " ....
Chẳng qua khi Tống Tử Kỳ nghĩ đến hôm nay hắn tới để nói thật với Lương Bá Nhã, trong lòng điểm ngượng ngùng nháy mắt biến mất không thấy, thức ăn trong dĩa mỹ vị mê người nháy mắt cũng khiến Tống Tử Kỳ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Tay cầm đũa của Tống Tử Kỳ dừng lại bây giờ hắn nên nói thật sao?
Nhìn Lương Bá Nhã đối diện dáng vẻ chậm rãi dùng bữa, lòng bàn tay Tống Tử Kỳ khẩn trương đến bắt đầu đổ mồ hôi... Bây giờ nên nói thật sao? Hoàn cảnh bây giờ hình như cũng không tệ, thần sắc tâm tình Lương Bá Nhã nhìn giống như cũng không tệ có lẽ bây giờ nói thật sự tình vẫn có thể chuyển biến tốt ?
Thế nhưng vạn nhất nam thần hắn tức giận làm sao bây giờ ?
... Cũng đúng, tức giận là phải ban đầu là hắn giấu giếm trước cho dù nam thần tức giận cũng là phải.
Tay Tống Tử Kỳ cầm đũa từ từ xiết chặt, mặc dù hắn ở trong lòng không ngừng làm tâm lý mình thả lỏng, thế nhưng mỗi khi muốn nói thật trào ra khỏi cổ họng rồi hắn lại nhút nhát và sợ sệt lại lần nữa nuốt trở vào.
Mỗi một thời điểm khi hắn vất vả lấy dũng khí, ít điểm dũng khí đáng thương nhưng trong đầu hắn hiện lên đủ loại kết quả không xong rất nhanh lại bị doạ trở về.
Tống Tử Kỳ do dự tới do dự lui, xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui cả người cũng nhanh xoắn xuýt thành một đoàn rách bươm, hắn vô ý thức dùng đũa đảo thức ăn trong dĩa chỉ chốc lát liền đem thức ăn trong dĩa đảo thành một đống nhão sền sệt, khiến người ta không hề muốn ăn.
Thế nhưng Tống Tử Kỳ lại hoàn toàn giống như không biết, vẫn như cũ ngây người dùng đũa đảo thức ăn trong dĩa, Lương Bá Nhã ngước mắt nhìn hắn bỗng nhiên nói : " Thức ăn không hợp khẩu vị sao? "
Tống Tử Kỳ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình lại càng hoảng sợ phục hồi tinh thần sau đó hắn liên tụclắc đầu, còn múc một muỗng thức ăn nhão đưa vào trong miệng sau đó liên tục gật đầu tỏ ý ăn ngon.
Lương Bá Nhã thanh âm ôn nhu hỏi : " Vậy là....có tâm sự ? "
Tống Tử Kỳ bị nhạy bén của nam thần lại càng hoảng sợ, hắn không nghĩ hắn chẳng qua là thất thần đã bị nam thần nhìn thấu.... Có nên hay không nói thật ?
Bây giờ nếu nam thần chủ động hỏi đến vấn đề xảy ra, tốt nhất nên nhân cơ hội nói thật không.... Có nên hay không nói thật ?
Nếu như lần này bỏ lỡ cơ hội e rằng lần sau không có cơ hội nữa, nếu như bây giờ không nói thật e rằng hắn sẽ không có dũng khí nói thật.... Có nên hay không nói thật ?
Bây giờ nội tâm Tống Tử Kỳ đang tiến hành đấu tranh kịch liệt, hắn cảm giác nội tâm mình giống như có một thanh cưa đang không ngừng giằng co, trong lòng cán cân một hồi hướng đầu này nghiên, một hồi hướng đầu kia nghiên, đung đưa không ngừng khó mà chọn lựa.
Có nên hay không nói thật ? Có nên hay không nói thật ? Có nên hay không nói thật ?
Vào giờ phút này Tống Tử Kỳ khẩn trương đến lòng bàn tay cũng nhanh đổ mồ hôi lạnh.
" Ân ? Thân thể vẫn khó chịu ? " Lương Bá Nhã nhẹ giọng hỏi một câu.
Sau một hồi lâu, Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu " .... Thực sự không việc gì sao ? "
Tống Tử Kỳ vẫn lắc đầu như cũ, hắn cúi đầu đưa một ngụm lớn thức ăn vào trong miệng, đem thức ăn nuốt trọn xuống.
..... Hay là thôi đi, trước tạm thời không nên nói thật ít nhất chờ ăn xong bữa cơm này đã, chờ sau khi ăn xong bữa cơm này hắn lại hướng Lương Bá Nhã nói thật.
Rõ ràng không hề có khẩu vị, thế nhưng ôm suy nghĩ " Một bữa sau cùng " Tống Tử Kỳ thật sự ép chính mình ăn một lượng lớn thức ăn, ăn một dĩa lại một dĩa, một dĩa lại một dĩa.
Rõ ràng cuối cùng không ăn được nhưng hắn vẫn mang theo tâm tình bi hùng " Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn " ép buộc mình nuốt vào.
( " Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn.Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn "
Dịch : Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê. Tráng sĩ một đi không trở về .
theo wikipedia. )
Đến cuối cùng, Tống Tử Kỳ ăn no quá bụng hắn trướng muốn chết no đến mức nằm trên ghế gần như cả ngón tay cũng ngấc không lên được, Tống Tử Kỳ xoa bụng tròn của mình lại bắt đầu xoắn xuýt bây giờ có nên hay không nói thật ? Bây giờ có nên hay không nói thật ?
Thế nhưng ăn no thế này hắn căn bản không có sức lực lên tiếng, hôm nay hay là thôi đi ?
.... Không được !
Tiếp tục như vậy nữa hắn rốt cuộc muốn kéo dài tới khi nào mới có thể nói thật ?
Lương Bá Nhã đối diện nhìn Tống Tử Kỳ vẻ mặt xoắn xuýt xoa bụng, cười hỏi : " Thế nào, ăn no rồi ? "
Tống Tử Kỳ : " .... QAQ "
Thẳng đến giờ phút này, Tống Tử Kỳ tâm sự nặng nề bỗng nhiên mới ý thức chuyện --- Hỏng rồi ! Hắn cư nhiên không chú ý ở trước mặt nam thần lộ tướng ăn phóng khoáng rồi ! Hình tượng của hắn !
Chờ đã ! Đại sự hàng đầu hắn còn để ý hình tượng gì đó a !
" Ăn nhiều dạ dày sẽ không thoải mái " Lương Bá Nhã thanh âm ôn nhu nói ".... Đừng quá miễn cưỡng. "
Sắc mặt Tống Tử Kỳ trở nên hồng, thời điểm hắn vừa mới phục hồi tinh thần bị chính mình ăn một xấp lớn dĩa thức ăn sợ ngây người, người ngồi bàn bê cạnh nhìn về phía bàn họ ánh mắt có điểm là lạ, nếu như trên mặt bọn họ có thể viết chữ, vậy trên mặt bọn họ nhất định đều viết " Ta chưa từng thấy cô gái nào tham ăn như thế ! "
Thế nhưng sắc mặt Lương Bá Nhã lại như cũ chẳng những không có lộ ra ánh mắt kỳ quái ngược lại ôn hòa khuyên hắn ăn ít một chút, quả nhiên không hổ là nam thần hắn a ! Quả thực rất ôn nhu !
Trong lòng Tống Tử Kỳ cảm giác tội lỗi liền sâu hơn, hắn cư nhiên vẫn lừa gạt nam thần ôn nhu như vậy ! Hắn quả thực tội ác trầm trọng a !
Tống Tử Kỳ trong nháy mắt hổ thẹn không muốn không muốn đâu, lời nói thật gần như vọt tới cổ họng nhưng ngay khi nháy mắt hắn ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt ấm áp của Lương Bá Nhã, dũng khí vừa mới nhắc tới chớp mắt lại biến mất hầu như không còn.
Hắn hình như một đầu đâm vào mảnh đại dương ôn nhu, nước chảy ấm áp bao vây lấy hắn, làm ấm tứ chi lạnh như băng hắn lại đồng thời hòa tan dũng khí được ăn cả ngã về không của hắn....
Một khi hắn lựa chọn nói thật, như vậy e rằng hắn cũng không có cơ hội có thể nhìn thấy ánh mắt nam thần ôn nhu như thế này đâu ?
Nam thần ôn nhu khiến hắn trầm mê cũng làm hắn yếu đuối.
Tống Tử Kỳ nắm chặc tay thành nắm đấm đã đổ mồ hôi lạnh càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt.... Cuối cùng hắn buông lỏng tay nắm chặt thành nắm đấm ra, mười ngón tay vô lực thả xuống.
Quên đi, chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa, đợi đến trước khi cùng nam thần tách ra hướng nam thần nói thật đi ?
Ít nhất để hắn hưởng thụ xong ôn nhu cuối cùng của nam thần....
Lúc rời tiệm buffet thời điểm xuống cầu thang, Tống Tử Kỳ bởi vì tâm sự nặng nề ý thức ngẩn ngơ suýt chút nữa hụt chân may mà trong nháy mắt đạp hụt chân được Lương Bá Nhã bên cạnh kịp thời ôm eo.
Tống Tử Kỳ không kịp đắm chìm trong cái ôm ấm áp của Lương Bá Nhã, ngay lập tức vô ý thức tránh né khỏi cái ôm của Lương Bá Nhã hắn biết coi như mình giả bộ giống như con gái, cùng con gái chân chính vẫn có khác biệt bất kể cơ thể rắn chắc của hắn hay bộ ngực bằng phẳng đều có thể chuyện lộ ra sự thật hắn là nam nhân.
Trong nháy mắt Tống Tử Kỳ đẩy Lương Bá Nhã ra, Lương Bá Nhã dừng một chút bất quá hắn rất nhanh phục hồi tinh thần hướng Tống Tử Kỳ vẻ mặt phòng bị, thanh âm ôn nhu nói : " Có sao không ? " .... Dường như vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Chờ Tống Tử Kỳ phản ứng kịp hắn mới ý thức được mình vừa rồi đã làm gì.... Hắn lại có thể vừa mới dùng sức như vậy đem nam thần đẩy ra ! Đẩy ra ! Đẩy ra QAQ !
Nhất thời Tống Tử Kỳ cả người đều không khoẻ, vừa rồi nam thần hảo tâm đỡ hắn suýt chút nữa té xuống cầu thang, hắn lại có thể không chút lưu tình đem nam thần nhà hắn đẩy ! ra ! rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro