8: Tiểu Cẩu Đản chết
Cho dù hiện tại nam chủ đang nhìn hắn với ánh mắt khinh thường thì Lê Dân vẫn mặt vô biểu tình.
"Như Hoa, ngươi làm nhiều thứ như thế, chỉ vì muốn ta về lại Ân gia sao?"
Thanh âm của nam chủ có chút lãnh. Y nhìn Lê Dân, ánh mắt áp lực. Lê Dân tính tính, hôm nay đã là ngày thứ tư từ khi nam chủ cố tình không để ý đến hắn. Từ lúc gửi lá thư kia, nam chủ vẫn cứ giận dỗi.
Còn có Như Hoa không phải tên của ta. Lê Dân vẻ mặt bình tĩnh.
"Ta không muốn quay về Ân gia! Ta không cần!"
Đừng tùy hứng. Trở về đó, ngươi mới có thể lớn nhanh và đạt được thực lực.
"Ta không tùy hứng, ngươi đi cùng ta được không? Ta không muốn ở một mình, ta không muốn..."
Sẽ không.
Lừa nam chủ cảm giác không hay tẹo này, thật muốn nói cho y biết chân tướng, rằng rất nhanh thôi, hắn sẽ thoát khỏi thân xác nữ hài này.
"Cút! Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Nam chủ cơ hồ đứng không vững, y lạnh lùng chỉ Lê Dân mà hét.
Lê Dân xoay người bước đi.
"Ngươi nhẫn tâm như vậy sao, nhẫn tâm để ta một mình?"
Thanh âm nhuyễn manh của nam chủ rung rung. Y nhìn Lê Dân rời đi, bả vai không ngừng run.
Trên đường đi, khung hệ thống nhảy ra.
Hệ thống: "Lê Dân tiên sinh, chỉ còn ba canh giờ, ngươi phải mau trở lại thân thể của chính mình."
Lê Dân: được.
Không biết vì sao lại cảm thấy không được tốt, Lê Dân cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó?
12135 đâu?
Hệ thống: "Vừa mới đi chỉnh sửa một vài BUG, đang nghỉ ngơi. Ba canh giờ sau ta sẽ tới đón ngươi."
Lê Dân: Thân thể trong quan tài của ta có phải ở rất gần?
Hệ thống: "Đúng vậy. Rất gần."
Lê Dân: Đã biết. Gặp lại sau.
Hệ thống: "tốt."
Có sự bảo đảm của hệ thống, lá thư kia không thể không tới được Ân gia, cũng vì cốt truyện là như vậy, không ai có thể thay đổi. Giống như việc tiểu pháo hôi này sẽ chết, nam chủ không thể nào thay đổi gì cả, nên tốt nhất là y không phải nhìn cảnh nữ hài chết. Đáng tiếc, không có cảm tình, mới không cảm thấy khổ sở.
Đối với Lê Dân mà nói, nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ mới là tốt nhất. Đối với hắn tốt, đối với nam chủ cũng tốt.
Cho nên, cái gì cũng đừng nói nữa. Hiện tại hắn đang đi tới chỗ đặt quan tài, hoàn hảo chỗ đó cách nơi này không xa, đi một hồi là đến.
Khoảng nửa giờ sau...
... ... ...
Lê Dân cười.
Ha hả, thật sự không xa tí nào.
Lê Dân nhìn phía trước... Một cái quan tài bằng bạch ngọc có một người trông thật [ trang cmn bức ] nằm ở trong...
A, thật là gần, gần đến mức hắn muốn che mặt khóc...
Từ từ!
Hắn muốn nhìn kĩ, không có thi thể, hay là bị trộm đi?!
"Ngươi là hài tử của Lục tỷ?"
Nam tử đang hỏi mặc bạch y, tuổi còn trẻ, phong thái ôn tồn lễ độ. Nhìn thấy nam hài có khuân mặt cực kỳ giống bóng dáng trong trí nhớ của mình, khóe miệng bạch y nam tử lộ ra một tia vui mừng.
"Lớn lên thật giống tỷ tỷ."
"Ngươi là ai?"
Nam hài tâm tình không tốt, vốn dĩ định đi tìm Tiểu Như Hoa, đột nhiên nam tử này xuất hiện, chắn ở phía trước.
"Ta... Là đệ đệ của nương ngươi, đối với việc gia tộc đuổi tỷ tỷ đi, ta thực xin lỗi, khi đó ta còn đang tu luyện, không biết tin tức... Thực xin lỗi. Từ hôm nay trở đi ngươi hãy gọi ta là cữu cữu, ta sẽ thay nương ngươi hảo hảo chiếu cố ngươi."
Ân Cửu Ca cúi người xuống, nói.
"Tới, kêu cữu cữu."
Nam hài không nói gì, đôi mắt đen láy vẫn tĩnh lặng không gợn sóng.
Người Ân gia...
"Nếu ngươi lớn lên ở đây, tỷ tỷ nàng sẽ thương tâm. Trở về cùng ta được không?"
Bạch y nam tử thần tình có chút ảm đạm, tỷ tỷ chỉ có duy nhất hài tử này... Không thể để y cứ như vậy chết ở đây...
"Ta muốn dẫn một người cùng đi."
Nam hài nhìn bạch y nam tử, nếu Như Hoa không đi cùng, vậy thì cho dù y có chết ở chỗ này cũng sẽ không rời đi.
"Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi trở về."
Ân Cửu Ca cười cười, khóe mắt cong cong thật xinh đẹp.
Ngay sau đó, Ân Cửu Ca thần tình biến đổi, hắn cảnh giác nhìn về phía địa phương không xa.
"Chúng ta phải rời đi, phụ cận có ma tu!"
Nam hài mãnh liệt nhìn về hướng Ân Cửu Ca nói.
Không!!!
Đó là phương hướng Như Hoa rời đi! Y cái gì cũng không nghĩ, hướng bên kia chạy tới.
"Uy, ngươi muốn chết sao?" Ân Cửu Ca giữ nam hài lại.
"Không! Buông ta ra! Nàng ở nơi đó, không cần bỏ nàng, cữu cữu ta cầu ngươi, cứu nàng cứu nàng! !"
Nam hài dùng sức lôi kéo Ân Cửu Ca, quật cường bất kham.
Ân Cửu Ca cắn răng, hắn tuy rằng tu luyện khắc khổ, tuổi còn trẻ cũng đã là hậu kì bậc huyền, nhưng, ma khí này, chỉ sợ tu vi cao hơn hắn không chỉ một giai kì!
"Cữu cữu, xin ngươi, xin ngươi cứu nàng! Nàng không thể chết! Không thể chết!"
Ân Cửu Ca không có cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp.
"Chúng ta đi tìm nàng, ngươi đừng lên tiếng, nếu nàng thực gặp chuyện ngoài ý muốn, ta cũng bất lực."
"Được được!"
Phải đi tìm nàng, nàng nhất định không có việc gì, nhất định!
... ...
Chuyện gì vậy? Vì sao chỉ mới rời đi không đến mấy canh giờ, bây giờ lại lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Không nhúc nhích.
Nam chủ nhìn thi thể, ánh mắt dại ra.
"Ngô ngô! Ngô -- "
Buông ta ra, buông ta ra! Ta muốn đi cứu nàng!
"Đừng nhúc nhích! Ma tôn ở đó! !"
Ân Cửu Ca gắt gao che lại miệng nam hài, giọng đầy áp lực.
Cái gì? Ma tôn...
Người huỷ hoại cả nhà y sao...
Ma tôn.
Nam nhân đứng bên quan tài, tháo mặt nạ phụ trợ khí chất ra, hồng bào yêu tà như máu. Nhãn đồng ma huyễn cũng đỏ tươi. Hắn không có biểu tình, môi đỏ nhạt nhạt không có chút độ cong.
Lê Dân vươn tay, giật giật, thật cứng, sau đó thấy thi thể nữ hài vừa làm xong nhiệm vụ.
Sờ sờ mặt nạ tinh xảo, thân thể của chính mình vẫn tốt hơn, Lê Dân thở ra một hơi rồi nhìn khung thoại.
"Khi nào thì có thể trở về ma cung?"
Hệ thống: "Xin chờ một lát, đang mở Truyền Tống Trận."
Lê Dân: Nga.
Nam nhân cong khóe miệng, cười.
Bây giờ hắn là Ma tôn, linh lực thiên giai, sao có thể không phát hiện mấy kẻ đang trốn một bên kia?
"Đã dám nhìn trộm bổn tọa tới giờ, thế mà không dám hiên ngang ra mặt sao?"
Lê Dân chỉ phất nhẹ tay, Ân Cửu Ca liền rụng, nam hài cũng cùng số phận, chật vật bất kham.
Trong cốt truyện có nhắc tới việc nam chủ sẽ trở về cùng cữu cữu Ân Cửu Ca. Xem ra bạch y kia chính là cữu cữu của nam chủ, ánh mắt Lê Dân dừng lại lâu hơn một khắc. Khi Ân gia diệt môn, chính vị cữu cữ này cứu nam chủ.
Âm thanh hệ thống vang lên, Lê Dân biết truyền tống đang chuẩn bị mở. Nhìn nam chủ quỳ rạp trên mặt đất, quá yếu, làm gì mà nhìn hắn oán hận như vậy, không biết hiện tại hắn có thể một tay bóp chết y sao?
Nam hài ánh mắt quá mức kinh khủng, làm Lê Dân rất khó chịu, nữ hài đâu phải hắn giết, vốn dĩ đã chết. Ánh mắt quá hắc ám đó làm hắn có dục vọng bóp chết nam chủ.
Quả nhiên, việc tiếp nhận tu vi của Ma tôn làm ảnh hưởng đến nội tâm hắn, thiếu chút nữa là không khống chế được.
"Như thế nào, oán hận bổn tọa như thế, vậy bổn tọa chờ ngươi tới tìm chết."
Ân Cửu Ca cùng nam chủ đều bị ma khí áp đến độ phun ra một ngụm máu tươi. Nam chủ bị nặng hơn nhưng vẫn chống đỡ gắt gao nhìn Ma tôn.
"Buông tha cho hắn... Ma tôn... Ngô khụ khụ -- "
Ân Cửu Ca muốn bò dậy bảo vệ nam chủ, Lê Dân tay vung lên, Ân Cửu Ca ngã văng ra ngoài.
"Ha, chỉ là một con kiến, bổn tọa không muốn động. Cút đi!"
Trong đầu Lê Dân vang lên âm thanh hệ thống, hắn nhìn Ân Cửu Ca, nỗ lực truyền tải thông điệp qua ánh mắt, hảo hảo chiếu cố nam chủ đấy, hắn lại nhìn nhìn nam chủ, hảo hảo lớn lên đấy.
Trên thực tế, Ma tôn lạnh nhạn nhìn Ân Cửu Ca, liếc nam chủ một cái, khinh thường đến cực điểm.
Lê Dân biến mất ngay lập tức, cả quan tài bạch ngọc kia. Chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Nam hài cái gì cũng không nghĩ, chỉ ôm thân thể nho nhỏ kia.
Vì cái gì lạnh như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Đều là y sai, y không nên cáu kỉnh, y không nên đuổi nàng đi, không nên...
Ô ân ô... Ô ô...
Như Hoa... Như Hoa...
Y biết sai lầm rồi...
Đừng ngủ sâu như vậy...
Tiểu Cẩu Đản, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa...
Ăn mấy khỏa dược, Ân Cửu Ca nỗ lực đi vững vàng mà tới xem nam chủ. Nhìn thấy y thân thể từng trận run lên.
"Ma tôn, ta - Ân Bạch Thần thề, kiếp này nhất định cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!"
------
Nàng lạnh quá, thực lạnh.
A, Tiểu Cẩu Đản chết như thế nào ?
Y vuốt khuôn mặt lạnh băng kia, rõ ràng không có vết thương, như thế nào lại chết?
Tiểu Cẩu Đản, tỉnh tỉnh, y sẽ không kêu nàng là Như Hoa nữa, y biết nàng không thích tên này, chính là...
Y muốn nhìn thấy tâm tình trong mắt nàng, muốn chứng minh nàng vẫn là hài tử như y...
Không phải lạnh như băng thế này...
Không phải...
Nam hài nghẹn ngào .
Nói nhiều thế nào cũng không thể thay đổi việc nàng chết rồi.
Ngươi khóc thì được gì?
Đến năng lực báo thù ngươi cũng không có?
Ngươi quá yếu.
Chiếc nhẫn màu đỏ nhạt phát ra âm thanh mê hoặc lòng người.
Câm miệng! Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!
Phải nhanh nhanh lớn lên, phải thế mới có thể có sức mạnh bảo hộ chính mình.
Nữ hài lúc đầu thanh âm lạnh băng, bây giờ yết hầu nơi đó còn rỉ máu, ngăn cũng ngăn không được.
Trong mơ, y ôm một khối thi thể, không bao giờ quên.
Tâm ma nảy sinh.
... ...
Từ đó về sau, trong nhiều năm liền Ân Bạch Thần điên cuồng tu luyện, ngày đêm tu luyện...
Cảm giác đau đớn thấu ruột gan này, y chịu đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro