Chương 1: Đã 25 năm trôi qua (1)
Edit: Hy
Beta: Hy
Nguồn: Wikidich
"Ta ngủ 25 năm rồi à?"
Cố Nguyên nghe được lời này thời điểm, lông mi nhẹ chớp, đen nhánh trong veo ánh mắt đều toàn là mờ mịt, nàng không cách nào lý giải được mà nhìn bác sĩ Trần trước mắt.
Năm nàng mười tám tuổi bị phát hiện là mắc bệnh nan y, bất đắc dĩ mà gián đoạn việc học để tiến hành trị liệu, ở trải qua hai năm trị liệu sau, bác sĩ Lạc- bác sĩ phụ trách của nàng quyết định làm một cuộc giải phẫu cuối cùng để dứt bệnh.
Trận này giải phẫu tỷ lệ thành công chỉ có năm trên một ngàn, hơn nữa chỉ có hai loại khả năng: thành công hoặc thất bại. Nếu thành công nàng sẽ chấm dứt hẳn khỏi căn bệnh nan y hiếm thấy này, nếu thất bại,nàng sẽ chết.
Lúc tỉnh lại Cố Nguyên cho rằng giải phẫu hẳn là thành công, nhưng kết quả lại là nghe được như vậy tin tức.
Nàng nghiêng đầu, nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi trước mắt.
Bác sĩ họ Trần, năm nay 50 tuổi, ông ta tự nhận mình là học trò của bác sĩ Lạc.
??? Nàng nhớ không lầm thì bác sĩ Lạc cũng mới hai mươi tám tuổi mà thôi, mà đã có một ông già 50 tuổi bái hắn làm thầy?
Ngủ một giấc dài tỉnh lại, 25 năm qua đi, thế giới đã xảy ra lớn như vậy biến hóa, là ai ở tình huống này đều là có chút khó có thể tiêu hóa.
"Đúng vậy."Cứ việc xuất phát từ chức nghiệp tu dưỡng, bác sĩ Trần mặt ngoài thoạt nhìn vẫn như cũ còn tính bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay gắt gao nắm chặt biểu lộ rằng hắn đang rất kích động .
Một cái người bệnh bởi vì gi ải phẫu thất bại mà bị đóng băng 25 năm bỗng sống lại.
Cái này, cái này tính là cái gì? Sinh mệnh kỳ tích? Phát hiện quan trọng của nghành y? Bác sĩ Trần nghĩ đến chính mình đang ở chứng kiến một màn đủ để ghi vào sử sách, nắm tay nắm chặt thoáng run rẩy...
"Ngươi có thể lấy một cái gương tới cho ta sao?" Cố Nguyên ở trong trạng thái mờ mịt thật lâu sau, rốt cuộc đưa ra một cái yêu cầu.
"Gương?" Bác sĩ Trần nhanh chóng phản ứng lại đây, nhanh chóng nhờ hộ sĩ lấy tới một cái gương.
Cố Nguyên nhìn vào hình ảnh trong chiếc gương đối diện nửa ngày, há hốc mồm mà chớp mắt, xác nhận coi thật sự trong gương có phari là chính mình hay không.
Khuôn mặt tròn vẫn còn vương lại hơi chút nét trẻ con, nhìn vào liền thấy da trắng mềm kiều nộn, không có nửa điểm làn da bị lão hoá hay chảy xệ, đôi mắt cũng là thanh triệt long lanh ánh nước, khoé mắt không có nếp nhăn tràn đầy vẻ thanh xuân.
Nàng chính là ngay từ nhỏ liên được rất nhiều người gặp liền kêu tiểu mỹ nữ, vào 17 tuổi năm âsy thi đại học, cũng là đậu được vào Đại học Điện Ảnh,đáng tiếc là vừa học được chưa đầy một năm liền biết mình mắc bệnh nan y nên đành tạm dừng việc học.
Tiêu hoá được cái vừa tiếp nhận tin tức vừa mơ hồ vừa khó hiểu lúc sau, nhìn đến chính mình này khuôn mặt cũ vẫn thanh xuân phơi phới thì lòng nàng mới dễ chịu đi không ít.
"Cho nên bác sĩ Trần, người sinh vào năm 19xx phải không?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Trần đương nhiên hiểu, mới nhắm mắt thời gian liền trôi qua 25 năm, bất luận đối với ai cũng là chuyện khó mà tiếp thu được, thế nên hắn mới thật cẩn thận maf nói, mong nàng có thể tiếp được sự kiện khó có thể tin này, cũng như giúp nàng tạo mới lại quan niệm thời gian: "Ta sinh vào 19xx năm, vào năm ngươi làm phẫu thuật thất bại ấy ta đã 25 tuổi, so với ngươi lớn hơn năm tuổi. Lúc ây, ta mới chỉ là một sinh viên của Đại học Y."
"Ta hiểu được."
Cố Nguyên lẩm bẩm, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một người so với mình chỉ lớn hơn năm tuổi, vẫn là một người cùng thế hệ, vậy mà hiện tại người ta cũng đã năm mươi, tuối lớn đến mức có thể làm ba mình, vậy bây giờ chính mình là gì? Xuyên qua? Trọng sinh? Thanh xuân vô hạn???
-Còn tiếp-
À nhon, xin chào các bợn, mình là Hy đây.
Bời vì một chap của truyện rất dài nên mình quyết định sẽ chia thành 3 đến 4 phần mỗi chap để edit, mong đại gia ủng hộ~
Bởi vì đây là lần đầu viết truyên edit nên nếu có bất cứ sai sót nào về lỗi sai chính tả hoặc nội dung thì nhắc mình sửa lại nha.
Cảm ơn~
Hy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro