Phần Không Tên 96
Chương 96
Khi người đại diện đem nguyên văn lời Eason nói cho ban lãnh đạo công ty biết, mọi người trong ban lãnh đạo bị dọa gần chết.
Giới giải trí ngư long hỗn tạp, tin đồn đồng tính chỗ nào chẳng có, nên tất cả mọi người đều biết loại tin đồn này nghiêm trọng bao nhiêu, không có chuyện gì có thể che dấu hoàn hảo đươc, nên chỉ cần lời bóng đồn gió đều sẽ nơm nớp lo sợ, vì vậy Eason cứ như vậy quang minh chính đại nói ra, thậm chí còn uy hiếp (?) công ty giúp bọn hắn come out, quả thực là sự kiện khai thiên tích địa, mìn nổ tất cả mọi người không hẹn mà cùng hoài nghi bọn họ đang nghe nhầm tập thể.
Liên tục xác nhận bọn họ không hề nghe lầm, cũng không hiểu sai, toàn bộ ban lãnh đạo công ty liền bắt đầu rơi vào tình cảnh bi thảm.
Nếu như là minh tinh bình thường, thậm chí cho dù là cây hái ra tiền, một khi công ty phát hiện nhất định sẽ loại bỏ vùi dập không cần giải thích, thế nhưng nan đề hiện tại bọn họ gặp phải là Eason. Eason chỉ cần một EP và một album đã nhanh chóng phong vương xưng đế trong giới âm nhạc, thậm chí được không ít người ca tụng là người duy nhất trong giới âm nhạc hiện nay chân chính hiểu âm nhạc, yêu âm nhạc, kỳ tài âm nhạc, trừ đám fan cuồng khổng lồ ra, hắn còn không ít bạn vong niên là những lão tiền bối tuy đã rời khỏi giới âm nhạc, lại vẫn có lực ảnh hưởng lớn, bọn họ cho rằng hắn là niềm hi vọng của giới âm nhạc vọng mà toàn lực giúp đỡ thậm chí hết lòng nâng đỡ — lãnh đạo công ty không phải thể thừa nhận, hiện giờ Eason đã không còn nằm trong tay để bọn hắn nắm nữa.
Hiện tại, Eason còn ở lại công ty, chỉ là vì hợp đồng chưa hết hạn, mà hắn cũng còn chút biết ơn ông chủ còn ủng hộ cho tới nay, hợp tác gần đây nhất cũng thực vui vẻ, cho nên mới không có ý đồ đào góc tường công ty. Thế nhưng, nếu một khi công ty thật sự tính toán vi phạm ý nguyện của hắn mà đối hắn làm gì đó, Eason chắc chắn sẽ hủy hợp đồng, đi tìm con đường phát triển khác, dù sao, phía sau hắn còn một đống tên họ Kim(*) sẵn sàng bất cứ lúc nào chạy theo hô khóc hắn kí hợp đồng cơ mà!
(*) Kim: vàng => họ Kim: người có rất rất rất nhiều tiền
Cho dù là loại bỏ hay là vùi dập, công ty đều không dám, cũng không bỏ được, nên phương pháp duy nhất là thuận theo Eason, sau đó dựa theo ý nguyện của hắn, chuẩn bị giải quyết hậu quả sau khi hắn come out.
— thế nhưng, ai sẽ làm đây?! Cho dù là tổng quản lý đứng đầu phòng ngoại giao đều hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với loại tình huống này a! Những ai bị giao cho nhiệm vụ này quả thực buồn đến bạc đầu rồi, không thể không giao hi vọng cho người đại diện và lãnh đạo công ty có thể hảo hảo trấn an Eason "vội vã" muốn come out với toàn thiên hạ, khuyên hắn nhịn một chút, nhẫn nhịn chút nữa, thời gian nhẫn càng lâu càng tốt...
Eason vừa nhìn đã biết là người không dễ nói chuyện, vì thế, người đại diện phát sầu đến nửa đêm, quyết định đi đường vòng cứu quốc, tìm Tùy Viên nhìn qua ngoan ngoãn biết vâng lời, hi vọng cậu có thể ngăn cản Eason "xằng bậy".
Không ngờ rằng, khi người đại diện kéo Tùy Viên nói chuyện riêng chưa đến hai câu, lập tức đã bị Eason gần đây vội vã bắt quả tang, trực tiếp chạm phải nghịch lân của hắn.
Eason cái gì cũng có thể không quan tâm, thế nhưng tuyệt đối không cho phép ảnh hưởng đến cuộc sống và tâm trạng của Tùy Viên, người đại diện đi đường vòng cứu quốc đối với Eason mà nói, quả thực là muốn chết.
Người đại diện muốn chết: "... ... ... QAQ "
Lãnh đạo công ty lần nữa bị cảnh cáo uy hiếp: "... ... ... QAQ "
Tập thể nhân viên khốn khổ bắt đầu một bên cố gắng nghiên cứu sách lược ứng phó, đồng thời một bên lo lắng đề phòng cuộc sống nước sôi lửa bỏng, mà cuộc sống Tùy Viên và Eason lại không có gì biến hóa — trừ một ngày nào, Eason hơi có chút dương dương tự đắc tuyên bố, muốn dẫn Tùy Viên đi gặp một vị đạo diễn nổi tiếng Hollywood tên là Smith, tham gia thử vai một bộ phim điện ảnh.
"... Smith?" Tùy Viên nhớ lại kịch bản một chút, sau đó quyết đoán lắc đầu. "Đây không phải là nhân vật quan trọng mà Hoắc Kha muốn được nhận sao? Tôi không muốn đoạt nhân vật của anh ta."
"Muốn diễn hay không, do em tự quyết, thế nhưng có đi thử vai hay không, em phải nghe anh." Eason khẽ nhướn mày, có chút khinh thường khẽ hừ một tiếng. "Anh muốn cho cái tên Nhạc Sâm kia biết, anh có năng lực lăng xê em hay không. — hắn có thể cho em, anh cũng có thể."
Khóe miệng Tùy Viên co rút, yên lặng quay đầu. Cậu xem như hiểu được, sau cú điện thoại ở lễ trao giải hôm đó, đừng nhìn Eason lúc ấy không có phản ứng gì quá lớn, thế nhưng vẫn mang thù nhớ dai đến bây giờ — hắn đây là đang thuần túy so bì với Nhạc Sâm! Lại liên lụy Tùy Viên, không thể không cùng hắn chạy theo.
"Nói tiếp, tôi thế mà không biết anh có quen biết với đạo diễn Smith gì gì đấy?" Tùy Viên nhận mệnh đứng dậy thay quần áo, một bên có chút nghi hoặc hỏi. "Chúng ta có lúc tách nhau ra sao?"
"Em quên thế giới này còn có thứ gọi là Internet à?" Eason lười biếng tựa vào thành giường, híp mắt thưởng thức cảnh đẹp Tùy Viên "thay quần áo ", "Ca khúc chủ đề và nhạc nền của bộ phim ông ta làm lần này là do anh sản xuất, tự nhiên sẽ nhận thức."
Tùy Viên dừng một chút, có chút ngạc nhiên: "... Công ty biết không?"
"Đương nhiên." Eason đứng lên, đi đến trước mặt Tùy Viên, vươn tay thay cậu chỉnh lại cổ áo, cài cà vạt lên, hờ hững trả lời. "Thông báo một tiếng là ok rồi, ngay cả chúng ta muốn come out bọn họ cũng không dám nói một chữ ' không ', huống chi là loại chuyện tốt này? Thậm chí cầu còn không được nữa là."
Lui về sau một bước, đánh giá trang phục Tùy Viên, Eason vừa lòng nở nụ cười: "Tốt lắm, đi thôi, đến lúc đó đừng khẩn trương, muốn nói cái gì, muốn làm cái gì đều tùy ý, mọi việc đã có anh gánh."
Tùy Viên khả hữu khả vô(*) gật gật đầu — dù sao cậu không có ham muốn đóng phim gì, không muốn lại được, cậu tự nhiên không hề khẩn trương tí nào.
(*) khả hữu khả vô: có cũng được mà không có cũng chẳng sao
Khi Tùy Viên đi theo Eason bước vào phim trường của đạo diễn Smith, ngoài ý muốn phát hiện Nhạc Sâm và Hoắc Kha cũng đã ở đây, đang cùng Smith tán gẫu rất vui vẻ — hoặc là nói, chuyện này tuyệt không ngoài ý muốn, có vẻ là Eason sớm đã biết Nhạc Sâm sẽ đến, nên mới chọn lúc này mới tới.
Nhìn thấy Eason, ánh mắt Smith sáng lên, nhiệt tình đứng lên nghênh đón, vừa bắt tay vừa ôm, còn hôn má thì bị Eason không chút khách khí cự tuyệt.
Smith bị cự tuyệt cũng không có không vui, ngược lại ha ha cười to, vỗ vỗ bả vai Eason: "Không ngờ tính cách trong đời thực của cậu cũng là dạng bất cận nhân tình(*)!" Sau đó, mặt đầy mặt ái muội nhìn về phía Tùy Viên đi theo sau Eason. "Đây chính là người cậu muốn mang đến thử vai, là bạn trai bé nhỏ được cậu nâng niu trong lòng bàn tay phỏng?"
(*)bất cận nhân tình: không thân thiện
Nghe câu nói sau cùng, Nhạc Sâm mở to hai mắt nhìn, cả người đều có chút ngẩn ngơ, mà Hoắc Kha thì thấy ngạc nhiên – cho dù người nước ngoài có sức đón nhận cao, ông cũng không nên nói thẳng như vậy chứ! Nói thẳng với người đại diện và công ty quản lí đã là quá lắm rồi, thế mà thế mà còn truyền ra ngoại quốc, đến cùng là muốn ồn ào thế nào?!
"Đúng vậy." So với Nhạc Sâm và Hoắc Kha đang thất thần, Eason cực kỳ tự nhiên kéo Tùy Viên đến bên người, khoác vai cậu, mà Tùy Viên cũng không luống cuống chút nào, cười chào hỏi Smith — cùng 5237 học tiếng Anh thời gian dài như vậy, đây chính là lần đầu tiên có chỗ dùng, Tùy Viên vui mừng cực kỳ!
Nhìn Tùy Viên tươi cười, Smith nhãn tình sáng lên, sau đó xoa cằm đánh giá trên dưới, cẩn thận suy nghĩ – cho dù có quan hệ cá nhân với Eason rất tốt, ông cũng tuyệt đối không đùa giỡn với chính tác phẩm của mình, mỗi một nhân vật đều phải tuyển chọn kĩ lưỡng.
Sau một lúc lâu, Smith có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày: "Eason, bạn trai bé nhỏ của cậu bộ dạng phi thường xinh đẹp, công nhận rất đẹp, đây là chuyện tốt, thế nhưng về phương diện khác, bởi vì diện mạo của cậu ta thiên hướng về tinh xảo, ngây ngô, nên nhân vật cậu ta có thể sắm vai giới hạn rất lớn. Không giống cậu Hoắc –" Smith quay đầu hướng tới Hoắc Kha ý bảo một chút, "Vẻ đẹp trai của cậu thuộc dạng tao nhã, có thể khống chế từ trẻ đến già, tính cách các nhân vật. Tôi ăn ngay nói thật, nhân vật trong tay của tôi, xét theo bề ngoài, cậu Hoắc càng thích hợp hơn — đương nhiên, nếu như cậu Lý, bạn trai bé nhỏ của cậu, diễn xuất cực kì xuất sắc, cũng có thể bù lại ..."
"Kia cứ quên đi." Eason không thèm để ý chút nào ngắt lời Smith, dư quang nơi khóe mắt hơi hơi nhìn lướt qua Nhạc Sâm, minh xác hiểu ý, "Kỳ thật, cá nhân tôi tuyệt không thích em ấy lãng phí thời gian trên TV, em ấy có hứng thú với âm nhạc hơn. Lần này dẫn em ấy đến đây chủ yếu là gặp mặt làm quen, để em ấy nhận thức ông một chút, thêm nữa, còn là để kẻ nào đó biết — hắn có thể giúp Lý Khôn nhận nhân vật, tôi cũng có thể, so ra không hề kém hắn."
Smith lăn lộn nửa đời người ở giới điện ảnh, đương nhiên vô cùng khôn khéo, nhất thời nhận ra Eason và Nhạc Sâm đang nổi gió phun mây, vì thế thờ ơ khoanh tay đứng nhìn, cười ha ha, đem chuyện chuyển sang một chủ đề khác.
— cho dù là ai cũng biết, chuyện gì có thể nhúng tay cũng không được phép nhúng tay vào chuyện tình cảm, cho dù trong lòng tò mò muốn chết, Smith lại tình nguyện tỏ ra bản thân cái gì cũng không biết.
Nếu Tùy Viên đã chủ động buông tha nhân vật, nói chuyện về sau liền thoải mái vui vẻ hơn, năm người đều ngồi xuống, bắt đầu hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được. Eason, Nhạc Sâm và Smith quen thuộc hơn, thế nên tán gẫu khá nhiều, mà Tùy Viên bởi vì không quá thông thạo tiếng Anh mà chen miệng không lọt bị Hoắc Kha hỏi: "Cậu không hiếu kỳ vì sao tôi ở trong này sao?"
"...Không phải anh tới thử vai sao?" Tùy Viên có chút mịt mờ, không biết Hoắc Kha vì sao lại hỏi vấn đề rõ như ban ngày này.
Hoắc Kha cảm giác mình bị nghi ngờ chỉ số IQ không dấu vết trừng mắt nhìn Tùy Viên một cái: "Tôi là muốn hỏi, cậu không thấy lạ à, tôi làm thê nào mà để Nhạc Sâm đồng ý dẫn tôi tới thử vai?"
Tùy Viên do dự một chút, trong một thoáng không biết nên thế nào trả lời. Bởi vì cậu kỳ thật một chút cũng không hiếu kỳ, ngược lại cảm thấy đây là một chuyện thuận lý thành chương (đương nhiên), thế nhưng nếu nói như vậy, sẽ cảm giác Hoắc Kha sẽ sinh khí... Giải quyết vấn đề liên quan đến tình cảm nhân loại thật sự là quá phức tạp mà.
Thấy Tùy Viên chần chờ, Hoắc Kha cảm giác bất lực, đành tự hỏi tự đáp: "Bởi vì sau lễ trao giải lần trước, tôi loáng thoáng nghe được cuộc điện thoại của các ngươi, nên đoán được phần nào. Nếu Eason thay cậu từ chối, mà tôi cũng muốn giành được cơ hội này, vì thế liền sống chết cuốn lấy khẩn cầu Nhạc Sâm tiền bối cho tôi cơ hội này. Chắc là anh ta cũng coi tôi là người có tài, vì thế liền dẫn tôi tới."
Nói xong, Hoắc Kha quan sát Tùy Viên, ý định tìm ra một chút bất mãn, lại phát hiện mình không thu hoạch được gì: "Trước lúc cậu và Eason đến, tôi đã thử vai rồi, đạo diễn Smith có vẻ khá vừa lòng với diễn xuất của tôi."
"Ân! Em tin anh có thể giành được nhân vật này! Chúc mừng anh!" Cuối cùng (tự nhận) cũng tìm được cơ hội kéo gần quan hệ, Tùy Viên liền vội gật đầu đáp lại, ngữ khí cực kì chân thành — tuyệt đối chân thành đến không thể chân thành hơn, Hoắc Kha được Nhạc Sâm đề cử tham diễn đại bom tấn của Hollywood, kịch bản sau một hồi cong queo cuối cùng cũng quay về quỹ đạo, Tùy Viên quả thực cảm động đến lệ nóng doanh tròng, hận không thể đốt pháo ăn mừng.
Chỉ tiếc, Hoắc Kha hoàn toàn không như mong muốn "anh tốt tôi tốt mọi người cùng tốt" của Tùy Viên mà đáp lại lời chúc mừng của cậu, cậu ta quay đầu, có chút phiền muộn nhăn lông mày lông mi lại, trong lòng hậm hực đến tột đỉnh.
Kiếp trước, cho dù cậu ta đã rơi sâu vào trong bùn, Lý Khôn vẫn không thèm buông tha cậu ta, lúc có lúc không đạp thêm một cước, hận không thể đạp cậu ta càng sâu càng tốt; mà kiếp này, cậu ta càng lúc càng bước lên đỉnh cao, càng ngày càng tốt, mà đối phương lại chức mừng chân thành đến mức nhìn không ra một tia giả dối, chênh lệch như vậy làm cho Hoắc Kha bị ảnh hưởng bởi ân oán kiếp trước vừa luống cuống vừa mịt mờ, cảm giác mình giống như là một kẻ xấu xí ác độc đáng cười vậy, không ngừng khiêu khích đối phương, lại bị đối phương làm như không thấy.
Hoắc Kha liên tục cảm thấy, có lẽ bản thân trọng sinh nhầm chỗ rồi. Cậu ta nghĩ, từ nay về sau, có lẽ phải điều chỉnh lại tâm tính, quên kiếp trước, bỏ xuống thành kiến, chân chân chính chính, bắt đầu một lần nữa đến nơi đến chốn, lấy ánh mắt hoàn toàn mới một lần nữa đi ứng xử với người chung quanh và mọi việc.
— chỉ có như vậy, mới tính là thật sự trọng sinh.
Hoắc Kha nhìn Tùy Viên, biểu cảm dần dần hòa hoãn.
Trong lúc Tùy Viên và Hoắc Kha nhỏ giọng nói chuyện, cả Eason và Nhạc Sâm đều vẫn lặng lẽ chú ý. Người trước đối với lời khiêu khích rõ ràng của Hoắc Kha rất khinh thường, mà người sau nhìn Hoắc Kha ám chỉ mình và Nhạc Sâm có quan hệ cá nhân, mà Tùy Viên lại đối với chuyện này không có chút lời nói hành vi bất thường nào, không thể không thừa nhận, đối với Tùy Viên mà nói, gã trừ bỏ là một gã tiền bối ra, thì chắc là không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.
Nghĩ đến lúc trước Smith và Eason thản nhiên đứng đắn đàm luận "bạn trai bé nhỏ", Nhạc Sâm cảm giác lưỡi mình hơi hơi đắng chát.
Tuy rằng thời gian Eason gặp may không dài, thế nhưng địa vị ở giới âm nhạc lại như mặt trời ban trưa, lực ảnh hưởng tuyệt đối không thua gã ảnh đế này, thậm chí, nếu như linh cảm sáng tác của Eason cứ tiếp tục duy trì, ở một ngày nào đó vượt qua gã, Nhạc Sâm cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Danh tiếng, địa vị, bộ dạng, khí chất, mọi thứ của Eason đều không thua hắn, hơn nữa hắn và Tùy Viên quen biết đã lâu, tình cảm càng sâu sắc, Tùy Viên sẽ chọn Eason cũng là chuyện hiển nhiên — lại càng không cần nói, ở phương diện tình cảm kiên định, Nhạc Sâm đích xác kém quá xa.
Lần đầu ý thức được tình cảm của bản thân đối với Tùy Viên, phản ứng đầu tiên của Nhạc Sâm là khắc chế và trốn tránh, cho dù hiện giờ gã có thể thản nhiên đối mặt với phần hảo cảm này, đại khái cũng vĩnh viễn không giống như Eason thản nhiên đem đoạn quan hệ này công bố, ngược lại sẽ chọn giấu giếm, thậm chí giấu giếm đến khi lớn tuổi, rời khỏi ảnh đàn mới thôi.
Một khi đã như vậy, vậy gã làm gì có tư cách cùng Eason tranh đây?
Nhạc Sâm nhìn Hoắc Kha và Tùy Viên tán gẫu như đã buông xuống thứ gì vậy, cả người đều thoải mái lên, đột nhiên thấy bản thân cũng có thể buông tha, buông tha phần hảo cảm ngay cả vỏ hạt cũng chưa phá mà ra.
Nhạc Sâm là người có lý trí, thế nên dù có chút khó khăn, gã cũng không nghi ngờ tự mình không thể làm được.
Năm người đều là người bận rộn, cho dù là tranh thủ lúc rảnh rỗi, thời gian cũng không thể kéo dài. Rất nhanh, Eason, Nhạc Sâm liền mang theo Tùy Viên và Hoắc Kha lần lượt nói lời từ biết, được Smith là người yêu thích kì tài âm nhạc, lại tìm được nhân vật phù hợp với bộ phim mà cảm thấy mỹ mãn nhiệt tình đưa tiễn tận cửa.
Rời khỏi phim trường, đi vào gầm để xe, bốn người hai tổ, mặt đối mặt đứng, trong lúc nhất thời có chút tẻ ngắt.
Đập tan im lặng đầu tiên là Eason, hắn đưa khoác bả vai Tùy Viên, hướng tới Nhạc Sâm khẽ nhướn mày: "Tôi nghĩ, lần gặp mặt hôm nay, tôi đã biểu đạt minh xác ý của tôi — tôi không hi vọng anh tiếp cận Lý Khôn quá mức, cũng không muốn tồn tại ảo tưởng không nên có."
Nhạc Sâm cố gắng làm cho vẻ mặt của mình duy trì vân đạm phong khinh, thế nhưng khi nhìn đến bộ dáng thân mật của Eason và Tùy Viên, ánh mắt lại không tự chủ được u ám đi: "Các cậu... Thực sự đang ở cùng một chỗ?"
"Đương nhiên." Vẻ mặt Eason là kiểu chuyên thuộc về người chiến thắng. "Hơn nữa, sẽ có một ngày, tôi sẽ làm cho tất cả mọi người biết."
Nhạc Sâm hếch hếch miệng, đột nhiên ý thức được, chính mình đến một câu nói "Đối xử tốt với em ấy" cũng không có tư cách, cuối cùng đành phải cười khổ: "Các cậu... cẩn thận một chút, thế giới này không khoan dung như các cậu tưởng tượng đâu."
"Chuyện này không phiền anh quan tâm." Eason nhún vai, kéo Tùy Viên xoay người rời đi, Nhạc Sâm và Hoắc Kha nhìn theo hai người, sau đó nhìn nhau cười khổ, cũng không biết là hâm mộ hay là lo lắng.
"Hy vọng tất cả đều có thể thuận lợi." Nhạc Sâm khẽ thở dài.
"Vô luận thế nào, đây đều là lựa chọn của bọn họ." Hoắc Kha nhún vai.
— chẳng qua, về sau, dù Eason và Tùy Viên xảy ra chuyện gì, đại khái đều không quan hệ với bọn họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro