Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Minh tinh văn - chương 90

Chương 90

EP mới cứ từng bước tiến hành, đồng thời, ngày đoàn làm phim khởi quay cũng đến, Hoắc Kha dưới ánh mắt lạnh lẽo của Eason túm Tùy Viên đến đoàn làm phim báo danh, dù sao hai người bọn họ đều là người mới trong giới điện ảnh truyền hình, cần đặc biệt cẩn thận, cẩn thận.

Hoắc Kha tuy đời trước nhân duyên không tính là quá tốt, nhưng lăn lộn cũng lâu, am hiểu cách sống chung với người khác, mà Tùy Viên tính cách nhanh nhẹn sáng sủa, rất dễ dàng hòa đồng với người khác, cho nên hai người ở giữa đám tiền bối trong đoàn làm phim vẫn chưa bị bắt nạt, một phần cũng là vì đạo diễn Trịnh Bân cũng cực kì không thích chuyện ma cũ bắt nạt ma mới.

Bất quá, không bị bắt nạt không có nghĩa là không bị khinh thường, trong giới âm nhạc hỗn loạn đã không có danh tiếng, mới chạy đến giới điện ảnh để tìm đường ra, nên đãi ngộ của bọn họ không được tốt cho lắm. Từ thứ tự hóa trang đến các tình huống đãi ngộ đều thấp nhất, bên người không có trợ lý đi theo, chỗ ngồi, nước uống vân vân đều phải tự mình động thủ, cũng may Hoắc Kha sớm có chuẩn bị, mà Tùy Viên... cậu căn bản không biết gì cả.

Bởi vì nhân vật được giao khác nhau nên phần diễn tự nhiên cũng là khác nhau, Hoắc Kha nhận được nhân vật Hạo Nguyên là nhân vật phụ phản diện, chỉ đến khi sắp hết phim mới được diễn chung với Nhạc Sâm một đoạn ngắn, mà Tùy Viên làm em trai ngu ngốc của nhân vật chính, gần như tất cả cảnh diễn đều có liên quan với Nhạc Sâm.

Hồi tưởng kịch bản lại một lần, Tùy Viên không khỏi nhìn lướt qua Hoắc Kha hoàn toàn không biết gì cả, âm thầm nói lời xin lỗi với cậu ta—lần diễn này coi như không tính, các ngươi vẫn là dựa vào các tình tiết tiếp theo mà phát triển tình cảm đi...

Hoắc Kha chẳng biết tại sao lại quay về nhìn Tùy Viên một lát, lập tức đón lấy ánh mắt áy náy của cậu.

"Nhạc Minh Huy – diễn viên của Nhạc Minh Huy vào hoá trang mau lên!" Trong phòng hóa trang truyền ra tiếng gọi, Tùy Viên vội vàng đứng lên đi vào, hạ quyết tâm thuận tiện học cách hoá trang.

Vì nhân vật Nhạc Minh Huy này là người đơn thuần, từ đồ trang điểm đến trang phục phần lớn đều chọn màu trắng, may mắn làn da Tùy Viên cũng đủ trắng, quần áo mặc xong cực kì thích hợp, hơn nữa đạo diễn yêu cầu phải lộ ra vài phần yếu ớt cộng với vẻ mặt mịt mờ, quả thực như là thiên sứ lạc xuống nhân gian.

Khi Tùy Viên từ phòng hóa trang đi ra, toàn bộ trường quay đều tĩnh lặng, tất cả mọi người không tự chủ được tự động giảm nhẹ tiếng hít thở, cứ như sợ sẽ làm phiền đến đối phương vậy.

Hai mắt Trịnh Bân tỏa sáng dạo quanh Tùy Viên một vòng, liên tục nói tốt tốt, đối với người hóa trang cho Tùy Viên khen ngợi một câu: "Kỹ thuật lại tăng rồi!"

"Ngài khen sai người rồi!" Người hóa trang hiển nhiên đã hợp tác cùng Trịnh Bân rất nhiều lần, ngữ khí rất thân quen, nhìn Tùy Viên có chút cảm khái. "Là do bản thân Lý Khôn đấy, tôi cơ bản không hóa trang được cho cậu ta."

"Thế là do ánh mắt của tôi và Nhạc Sâm tốt rồi!" Trịnh Bân cười nói, nhìn lướt qua Nhạc Sâm đang thất thần nhìn Tùy Viên. (Vâng, em nó lại vô tình cưa đổ nam chính =)))

Chỉ cần chất lượng máy quay phim không quá tệ, cho dù cảnh diễn không nhiều lắm, Trịnh Bân cũng có thể tưởng tượng được Tùy Viên sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trong bộ phim — cho dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ cần đứng ở chỗ này thôi, cậu đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi ánh mắt, dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của người khác.

"Đã học cách nhìn máy quay phim, đi lại thế nào chưa?" Đối mặt Tùy Viên, ngay cả Trịnh Bân cũng theo bản năng hạ thấp thanh âm, ôn hòa hỏi han.

Tùy Viên ngại ngùng cười: "Cháu đã học một ít, nhưng không có kinh nghiệm thực tế..."

Trịnh Bân gật gật đầu, cũng không thất vọng, quay đầu nhìn chung quanh tạm thời không có diễn viên, định tìm cho Tùy Viên một giáo viên, dạy ngay ở hiện trường. Không đợi ông mở miệng, không nghĩ tới Nhạc Sâm chủ động tự tiến cử: "Đạo diễn Trịnh, tôi không có việc gì làm, cứ để đấy cho tôi. Vừa lúc cũng bồi dưỡng sự ăn ý luôn, dù sao chúng tôi cũng có nhiều cảnh diễn chung."

"Tốt tốt tốt, như vậy là thích hợp nhất!" Nếu như Nhạc Sâm không chủ động, Trịnh Bân cũng không định nhờ gã, dù sao giá trị của đối phương ở đẳng cấp rất cao, không thể tùy ý sai sử, bất quá nếu gã đã mở miệng, Trịnh Bân cảm thấy như là trúng xổ số vậy, tự nhiên liên tục đáp ứng, khẩn cấp đem Tùy Viên giao ra.

Tùy Viên bị ném đến bên cạnh Nhạc Sâm, ngẩng đầu nhìn gã một cái, lại quay đầu nhìn nhìn Hoắc Kha ở trong đám người bên ngoài hờ hững nhìn hết thảy, đột nhiên linh quang chợt lóe: "Anh Nhạc Sâm, có thể cũng thuận tiện chỉ điểm cho anh Kha được không? Anh ấy cũng là lần đầu tiên đóng phim, tiến độ không khác em nhiều lắm..."

Nhạc Sâm sửng sốt, hoàn toàn không ngờ rằng Tùy Viên sẽ nói như vậy, không khỏi nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, khiến Tùy Viên có chút hoảng sợ: "Nếu như không tiện thì... thôi quên đi..."

"Có gì không tiện chứ." Vẻ mặt Nhạc Sâm nhu hòa đi rất nhiều, ôn hòa cười gật gật đầu, hướng tới Hoắc Kha vẫn luôn trông mong nhìn nơi này ra hiệu.

Hoắc Kha cũng không nghĩ tới mình sẽ được Nhạc Sâm gọi đến, bước nhanh đi tới, trong đầu hoàn toàn mờ mịt.

"Lý Khôn nói cậu cũng là lần đầu tiên đóng phim, bảo tôi thuận tiện chỉ điểm cho cậu một chút." Nhạc Sâm mỉm cười hướng cậu ta gật gật đầu. "Không có vấn đề gì chứ?"

"Đương nhiên! Đa tạ chỉ giáo!" Hoắc Kha vội vàng gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn Tùy Viên, quả thực không hề khác gì Nhạc Sâm vừa nãy.

Tùy Viên có chút luống cuống túm túm góc áo, kỹ năng Bạch Liên Hoa khai hỏa toàn bộ, ngây thơ nghiêng đầu: "Hai người làm sao vậy? Cứ nhìn em là lạ thế nào ấy..."

"Không có việc gì." Nhạc Sâm nhịn lại, nhưng vẫn nhịn không được, đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên chỉ cao đến bả vai mình, cười lắc lắc đầu.

Hoắc Kha nhìn chằm chằm một màn này, trong lòng không khỏi có chút chua xót — trước đó không lâu, cậu ta cũng đứng ở vị trí Tùy Viên, được Nhạc Sâm đối xử vô cùng thân thiết như thế.

Tiếp theo là phần chỉ dạy, Hoắc Kha có chút thất thần, may mà phần nền tảng cậu ta sớm đã biết, không làm ra lỗi lầm lớn. Bất quá Nhạc Sâm mắt sắc, rất nhanh liền đoán được Hoắc Kha từ cách di chuyển đến cách nhìn máy quay đều cực kỳ lão luyện, căn bản không giống với người mới đóng phim, mà Tùy Viên thực sự là ngây ngô mới học, thỉnh thoảng sẽ gây ra chuyện cười.

Sau khi hai người có bước tiến nhất định, Nhạc Sâm rất nhanh tập trung vào Tùy Viên. Tùy Viên học rất nghiêm túc, cũng có linh tính, rất nhanh liền có thể suy một ra ba, nhanh chóng bắt lấy điểm quan trọng.

Đối với học sinh vừa thông minh lại nghiêm túc như vậy, vô luận là ai làm giáo viên đều sẽ cảm thấy cực kì vui mừng, có cảm giác thành tựu, khi trợ lý đạo diễn nói cho bọn họ biết đã đến giờ quay phim, Nhạc Sâm và Tùy Viên nhìn qua như đã trở thành huynh đệ thân mật thực sự vậy.

Nhạc Sâm hướng Hoắc Kha gật gật đầu, lôi kéo Tùy Viên cáo từ, đi bên kia làm quen với kịch bản. Hoắc Kha nhìn hai người cùng rời đi, không khỏi có chút cô đơn, sau đó liền bật cười lắc lắc đầu.

Bởi vì kiếp trước chung sống, cậu ta cực kỳ quen thuộc các thói quen nhỏ của Nhạc Sâm. Tuy mặt ngoài nhìn qua ôn hòa tùy ý, cũng thích dẫn dắt hậu bối, thế nhưng rất ít người có thể chân chính lọt vào mắt gã, cùng gã thật tình tương giao. Đời trước, trừ bỏ vài diễn viên, đạo diễn cấp cao có địa vị không khác gã là mấy, hậu bối chắc cũng chỉ có một mình Hoắc Kha, mới chân chính bước vào cuộc sống của Nhạc Sâm, mà để gã chân chính che chở dưới cánh chim của mình, cũng phải trả giá không.

Nhìn biểu hiện vừa rồi của Nhạc Sâm, Hoắc Kha tinh tường biết rõ hảo cảm của đối phương đối với Tùy Viên so với mình tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng tự nói với mình đây là bình thường, cậu ta không có khả năng khiến cho Nhạc Sâm ở lần gặp đầu tiên đã sinh ra hảo cảm, thế nhưng một khi ý nghĩ như vậy thực sự được nghiệm chứng, Hoắc Kha vẫn cảm giác được mất mát, bi thương... còn có đố kị. (khổ thân bạn Kha T.T, iu mịa anh khác đi)

Tâm bình thường, muốn gắng giữ lòng bình thường. Hoắc Kha âm thầm nhắc nhở, quan hệ giữa người với người đều là từ từ chung sống mới chân chính khắc sâu tình cảm, hiện tại điều cậu ta cần làm chỉ là cố gắng diễn thật tốt mỗi nhân vật được giao mà thôi, cậu ta phải nhanh chóng đứng ngang hàng với Nhạc Sâm, giành được ánh mắt chú ý của gã.

Bên kia Hoắc Kha tự mình cổ vũ, bên này Tùy Viên hảo tâm làm chuyện xấu lại không ý thức được mình lại gây phiên phức cho nhân vật chính, còn đắc chí bản thân thật chuyên nghiệp, không lãng phí một giây rảnh rỗi nào tạo cơ hội cho công thụ chính phát triển tình cảm.

Đối với Tùy Viên mà nói, chuyện tình cảm vẫn rất phức tạp, cậu chỉ đơn thuần khờ dại cho rằng vô luận là nam nữ chính hay là công thụ chính ở cùng một chỗ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu không có Triệu Hi Hòa cái tên heo đồng nghiệp kia không thèm làm nhân vật chính cứ chạy theo nhân vật phụ là cậu, thì hai vị nhân vật chính nhất định sẽ quen biết rồi thuận lý thành chương phát sinh hảo cảm lẫn nhau, cuối cùng vui vui vẻ vẻ mà Happy End.

Thế nhưng, chuyện tình cảm kỳ thật rất khó hiểu, mỗi một lần tình cảm thăng hoa, tiến triển, biến chuyển đều cần điều kiện nhất định, một khi khuyết thiếu cái gì đó, đều sẽ chuyển sang một hướng khác — vậy chắc cần phải có duyên, có cặp tình nhân hữu duyên vô phận, mà có cặp tình nhân hữu phận vô duyên, Tùy Viên tỉnh tỉnh mê mê xen vào duyên phận giữa Nhạc Sâm và Hoắc Kha, sau đó, kịch bản quân sẽ khóc ngất ở trong nhà vệ sinh.

5237: ... ... ... 【 đốt nến 】

Đương nhiên, vấn đề duyên phận cao thâm trước mắt, Tùy Viên nửa điểm cũng không rõ, cậu nhìn thoáng qua kịch bản lần cuối cùng, nhanh chóng tiến nhập trạng thái.

Cửa phòng được mở ra, ánh mắt thiếu niên đang ngồi bệt trên sàn gỗ đột nhiên sáng ngời, chân tay vụng về đứng lên, chạy tới cửa, đúng lúc thanh niên cao lớn tiến vào bên trong cánh cửa tiếp được.

Hương sữa nhàn nhạt quanh quẩn, bề ngoài thiếu niên rõ ràng đã qua mười mấy tuổi, thế nhưng thần thái cử chỉ lại giống như đứa bé bảy tám tuổi, tính trẻ con khờ dại, rồi lại không cảm thấy dị thường chút nào.

Bề ngoài nhìn qua thanh niên và thiếu niên xem như là anh em, nhưng thần thái lại giống như cha con, quả thật là huynh trưởng như cha.

"Minh Huy ở nhà có ngoan hay không?" Thanh niên sủng nịch cười hỏi, một bên lo lắng nhìn thiếu niên đang bám trên người mình, một bên chật vật cởi ngoại y treo lên trên giá, mỏi mệt trên mặt không giấu nổi, trong giọng nói lại không có không kiên nhẫn chút nào.

"Minh Huy rất ngoan ~" thanh âm thiếu niên trong sáng làm nũng, vươn hai tay đến thanh niên. "Ca ca, muốn ôm ôm, muốn thân thân ~ "

"Hảo hảo, ca ca ôm ôm, thân thân." Thanh niên thoải mái mà đem thiếu niên cao đến bả vai mình ôm lấy, để đối phương ngồi trong khuỷu tay mình, hôn hôn gò má trắng nõn của cậu. "Bụng bụng có đói không?"

"Bụng bụng thật đói..." Thiếu niên một tay kéo bả vai thanh niên, tay kia đặt ở bên miệng, có chút tủi thân cắn ngón cái, vô luận là ai, bị ánh mắt ngập nước kia nhìn đến, đều không thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của cậu. "Đang thầm thì kêu..."

"Xin lỗi Minh Huy, là ca ca về trễ, ca ca sẽ nấu cơm cho em ngay, được không?" Thanh niên áy náy, dùng sức ôm chặt thiếu niên trong ngực, tựa như đang truyền năng lượng cho đối phương.

"Ân, hảo ~" thiếu niên ngọt ngào đáp ứng, được thanh niên ôm đến cửa nhà bếp, lưu lại một nụ hôn mãnh liệt ở cổ đối phương, rồi mới thả xuống.

Thanh niên vỗ vỗ đầu thiếu niên, ý bảo cậu ngoan ngoãn ngốc ở đó, đừng quấy rối, còn mình thì vội vã xoay người vào trong bếp, mặt tạp dề in hoa màu mè ở nhà vào.

Thiếu niên bám lấy cửa nhà bếp, đôi mắt trông mong nhìn theo, trên mặt thèm nhỏ dãi rất rõ ràng. Thanh niên trong lúc thái rau, xào rau thỉnh thoảng nhìn về phía sau một lát, lộ ra nụ cười, không khí nhàn nhạt ấm áp quay chung quanh đôi anh em nương tựa lẫn nhau, bất cứ kẻ nào đều không thể chen chân.

"Không tồi! Cắt!" Trịnh Bân vỗ vỗ tay, cực kì vui mừng.

Diễn xuất của Nhạc Sâm không thể nghi ngờ, khó nhất chính là Tùy Viên diễn chung với gã lại không rơi xuống thế hạ phong, phong thái không hề bị che lấp nửa điểm, thậm chí bởi vì nhân vật có vấn đề lại càng được chú ý.

Trịnh Bân một lần nữa nhìn lại đoạn phim trong máy quay, không khỏi cảm khái Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước Nhạc Sâm còn chưa tới bãi cát, đã có sóng sau xuất sắc đuổi theo sau.

Nghe thấy đạo diễn hô cắt, Nhạc Sâm mặc tạp dề xoay người, thứ đầu tiên nhìn thấy là Tùy Viên vẫn đứng ở cửa, đôi mắt trông mong như thể đang nói "Mau cho em ăn", không khỏi sửng sốt, sau đó liền buồn cười đi qua, trêu chọc nói: "Bụng bụng còn đói sao?"

"Đói ~" Tùy Viên lập tức đáp, sau đó nghe được một trận cười vang mới hồi phục tinh thần lại, mặt đỏ lên ngượng ngùng nghiêng đầu đi, thoát ly khỏi nhân vật em trai ngu ngốc.

— Nhập vai quá mức quả thực làm cho người ta không thể chịu nổi! Nhập thần quá một chút liệu có chết không? May mắn hiện tại chỉ là một nhân vật, vạn nhất về sau đồng thời nhận nhiều kịch bản, Tùy Viên thực có chút hoài nghi mình có thể bị nhân cách phân liệt hay không.

Hoàn toàn không muốn nhìn thấy Nhạc Sâm không giấu — hoặc lười không thèm giấu điệu cười chế nhạo, Tùy Viên có chút buồn bực trở về bên kia sân, cho đối phương một bóng lưng cực kì lãnh khốc.

Biết Tùy Viên tạc mao, Nhạc Sâm nắm tay, đỡ ở bên môi, ho nhẹ một tiếng miễn cưỡng kiềm chế tiếng cười, sau đó uống một ngụm nước khoáng mà trợ lý mang tới, ánh mắt vẫn bám theo Tùy Viên, cảm thấy đứa nhỏ này quả thực ngốc đến làm người ta giận sôi gan, làm cho gã đặc biệt nghĩ muốn ôm vào trong ngực xoa nắn một chút, sau đó vuốt vuốt lông.

Nhạc ảnh đế hoàn toàn bị chọt trúng manh điểm còn chưa kịp ảo tưởng xong, đã nhìn thấy Tùy Viên được Hoắc Kha ra hiệu quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó như là cún con nhìn thấy chủ nhân vui vẻ chạy vội qua, rồi bị đối phương ôm vào trong ngực, dùng sức xoa xoa đầu.

Cho dù bị ôm đến mắt nước mắt lưng tròng, vẫn không che đấu được toàn thân Tùy Viên phát ra hơi thở khoái trá, cả người tựa như đang phát ra ánh sáng vậy, khiến cho người ta không dời được tầm mắt.

Nhạc Sâm trong lòng nhíu mày, cảm thấy có chút không thoải mái, không khỏi đánh giá cẩn thận người bên cạnh Tùy Viên.

Bộ dáng con lai, vô luận là bề ngoài hay là khí thế đều hoàn toàn không thua mình, thậm chí còn tốt hơn. Nhớ lại, hắn hình như là ca sĩ gần đây được bàn tán nhiều nhất, tên là... Eason gì gì đó? Nhạc Sâm có thể nhớ, là vì người đại diện của gã từng chê bai một ca sĩ, mà tên ca sĩ này có điểm tương tự với hắn ...

Bất quá chỉ là một ca sĩ không có danh tiếng gì mấy trong giới âm nhạc hỗn tạp mà thôi, địa vị so với mình hoàn toàn khác biệt, dù bề ngoài có đẹp một chút thì thế nào? Đàn ông không thể chỉ xem bề ngoài. Nhạc Sâm theo bản năng hài lòng với cảm giác chiến thắng hoàn toàn của mình, sau đó lại thấy có chút buồn cười, không biết mình tự nhiên mắc bệnh thần kinh gì mà đi nghĩ mấy thứ linh tinh này.

Nhìn kĩ, đại khái ánh mắt rất thẳng thắn, Nhạc Sâm nhìn thấy người đàn ông đang nói chuyện với Tùy Viên đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía mình.

Giữa lúc ánh mắt gặp nhau sấm rung chớp giật, Nhạc Sâm xác minh đối phương đang cảnh cáo mình, không khỏi ánh mắt trầm xuống, không chút thua kém áp chế trở về, cơ hồ trong nháy mắt liền hoàn thành bước đầu tuyên chiến cùng nghênh chiến.

Eason thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Tùy Viên, ánh mắt sắc sảo chuyển thành ôn hòa.

Mà Nhạc Sâm cúi đầu, uống một hớp, chẳng biết tại sao bản thân vừa nãy lại theo bản năng phản ứng kịch liệt như vậy — tuy rằng bị người dùng ánh mắt căm thù cùng cảnh cáo cũng có chút khó chịu, thế nhưng dựa theo thói quen, gã hẳn vẫn phải tỏ ra không hiểu gì cả hướng đối phương lễ phép cười một cái, biến chiến tranh thành ngọc lụa không phải sao?

Rõ ràng mới gặp nhau lần đầu tiên, đã trở thành "Tình địch gặp mặt, mắt đỏ hết sức" như vậy, đến cùng là muốn náo loạn thế nào đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy