Minh tinh văn - chương 87
Chương 87
Tùy Viên hoàn thành phần thi diễn của mình — tuy rằng biểu hiện có kém cỏi dưới mức trung bình, nhưng không thể quay trở lại nữa rồi, hiện tại chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Còn Hoắc Kha trong phòng thi dùng diễn xuất làm kinh hoàng tứ phương, nhận được ưu ái của đạo diễn và Nhạc Sâm, Tùy Viên bản thân cũng không rõ, cậu chỉ thấy sau khi Hoắc Kha thử vai xong, ánh mắt của cậu ta cực kỳ quỷ dị, khiến cho Tùy Viên cảm thấy khó nắm bắt.
"Thế nào? Kết quả thử vai sao rồi?" Tuy rằng không ôm hy vọng gì với Hoắc Kha, nhưng người đại diện vẫn hỏi một câu, chẳng qua ngữ khí không hề thân thiện.
"Được chọn rồi." Hoắc Kha hít sâu một hơi, đón lấy ánh mắt khó có thể tin của người đại diện, cực kì bình tĩnh trả lời.
"Được chọn ư?!" Người đại diện mở to hai mắt nhìn, Tùy Viên cũng lập tức bày ra bộ dạng thất hồn lạc phách, theo bản năng mỉm cười chúc mừng, hàm răng trắng tinh lại cắn chặt môi dưới, như một bức chân dung mảnh mai yếu đuối trên nền tuyết trắng.
"Được chọn, nhưng không phải là Nhạc Minh Huy, mà là Hạo Nguyên." Hoắc Kha liếc Tùy Viên một cái, nhìn ra thần sắc cậu thoáng thay đổi rất nhanh, mới hả giận một chút, tạm thời kiềm chế suy nghĩ tiếp tục chèn ép đối phương trong đầu. "Đạo diễn Trịnh cảm thấy em diễn Nhạc Minh Huy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng Hạo Nguyên lại rất thích hợp với em, thế nên giao cho em thử nhân vật này, sau đó được chọn."
Trong giới giải trí bốn phương tám hướng đều là ánh mắt soi mói, cậu ta nhất định phải bình tĩnh, chớ nên xúc động, đợi khi đứng vững gót chân rồi, sớm muộn sẽ có ngày "báo đáp" bọn họ. Hoắc Kha nhắc nhở chính mình, lộ ra nụ cười cổ vũ Tùy Viên: "Nghe giọng điệu của đạo diễn Trịnh, nhân vật Nhạc Minh Huy này em nắm chắc rồi, yên tâm đi."
"Cảm ơn." Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, khôi phục tinh thần dương quang lúc trước, lộ nụ cười cảm kích đối với Hoắc Kha. "Trước phải chúc mừng anh Kha được chọn rồi!"
"Cảm ơn cảm ơn." Hoắc Kha qua quít gật đầu, cùng Tùy Viên và người đại diện đi ra khỏi nơi thử vai, mà Nhạc Sâm sau khi ba người rời đi không lâu cũng đi ra, hồi tưởng lại bộ dáng Tùy Viên và Hoắc Kha vừa rồi, trào phúng nhún vai.
— giới giải trí làm gì có ai thật sự sạch sẽ, cho dù là thành viên cùng một nhóm bên nhau hơn năm năm, cũng không thể thiếu mâu thuẫn ở đằng sau bề ngoài hữu hảo, sau lưng ngươi lừa ta gạt.
Rõ ràng sớm đã biết như vậy, sao gã vẫn còn thất vọng chứ?
Bởi vì Hoắc Kha được giao vai, nhân vật của Tùy Viên cũng nắm chắc, thế nên lúc quay lại nhà trọ, không khí trong xe thoải mái rất nhiều, người đại diện cũng "đổi mới" không ít với Hoắc Kha, ít nhất bằng lòng chủ động kéo cậu ta vào nói chuyện — cho dù Hoắc Kha tuyệt không để ý bị cô lập, thậm chí đối với việc đó còn có chút hưởng thụ.
Đời trước, Hoắc Kha đã chịu đủ người đại diện chỉ biết đến lợi ích mà lãnh khốc vô tình, cũng không muốn ở chỗ hắn lá mặt lá trái, chỉ tiếc hiện tại cậu ta đối với người đại diện còn có chút giá trị, thế nên không thể không tạm thời kiềm chế tức giận, qua quít một chút.
Mặc dù đã làm việc chăm chỉ trong giới ShowBiz không biết bao lâu, thế nhưng trong xương cốt Hoắc Kha vẫn mang theo một loại thanh cao, một loại mà so với tình trạng thực tế của giới giải trí hoàn toàn khác biệt. Cậu ta không quen nhìn rất nhiều chuyện, cũng không cách nào ép buộc chính mình chịu thiệt, đi thích ứng mấy thứ ô uế kia, cho nên mới liên tiếp gặp tình cảnh thê thảm, chỉ đến khi gặp được Nhạc Sâm tán thưởng khí tiết của cậu ta, mới chính thức đứng lên.
Chỉ có ngươi địa vị đủ cao, bối cảnh đủ hùng hậu, mới có khả năng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bởi vì một khi không có chỗ dựa vào, người càng sạch sẽ càng dễ bị người khác bài xích, dễ bị vấy bẩn, dễ bị người ta chà đạp, cho đến khi bị nhuộm cùng một màu với những người khác.
Cả đời trước giãy giụa và phản kháng, Hoắc Kha hiểu sâu sắc điều này. Thế nên lúc này đây, trước khi đạt được thành công, cậu ta cố gắng che giấu vẻ bất bình thường của mình, tỏ ra "hòa đồng" một chút, cho dù không quen nhìn hành vi của những người khác bên cạnh, cũng không thể cùng bọn họ trở mặt được.
Sau khi từ biệt người đại diện, Hoắc Kha cùng Tùy Viên câu được câu không về tới nhà trọ, mới vừa mới mở cửa, đã nghe được âm thanh du dương của đàn ghita, còn có giọng nam trầm nhu hòa đang mải mê ngâm nga.
Dựa vào ấn tượng lưu lại trong thân thể, Tùy Viên lập tức đoán được, đây là bài hát chủ đề trong album cuối cùng của ban nhạc Fashion Mix, hẳn đây là tác phẩm mà Eason đắc ý nhất. Chỉ tiếc, khi bài hát này được phát hành hưởng ứng lại thường thường, như là một hòn đá được ném vào mặt hồ nhưng lại chìm nghỉm không một giọt nước nào bắn ra vậy, hoàn toàn phá huỷ sự tự tin của Eason, kẻ tự nhận mình rất có tài hoa. Mà đội trưởng suy sụp hoài nghi bản thân, cũng kéo theo ban nhạc trầm xuống, từ đó trở đi không gượng dậy nổi.
Tùy Viên không có thiên phú âm nhạc, nhưng theo bản năng cảm thấy ca khúc cũng không tệ lắm. Bất quá, vì tránh để lộ ra dấu vết, cậu không khinh suất bình luận gì cả, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Kha bên cạnh.
Vẻ mặt Hoắc Kha là kinh ngạc, hiển nhiên đã bị giọng hát ngâm nga của đối phương thuyết phục, đắm chìm trong đó, ánh mắt lại cực kì phức tạp, có oán giận, có hận, cũng có hoài niệm.
Thừa dịp chưa bị phát giác, Tùy Viên quay đầu hướng tới một hướng khác mấp máy khóe miệng, cảm giác mình không theo kịp suy nghĩ tình cảm phong phú tinh tế của Hoắc Kha, vì thế mỗi khi cùng cậu ta đứng chung một chỗ, đều cảm thấy như đang diễn tạp kĩ.
Quả nhiên, cậu vẫn không phải là nhân loại, cho dù hiểu được tình cảm, cũng đại khái cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu, nhưng hoàn toàn không thể nào dung nạp được, vì thế vẻn vẹn để lại ở mặt ngoài.
Tùy Viên hiểu được cái gì là yêu, lại thể không hiểu được cái gọi là yêu hận đan xen, cho dù là đối đãi với Triệu Hi Hòa, cậu cũng phân chia mọi thứ hết sức rõ ràng – cậu nợ Triệu Hi Hòa, Triệu Hi Hòa nợ cậu, khoản nào ra khoản nấy, rõ ràng không lằng nhằng.
Xuất thân của Tùy Viên đã quyết định cậu không có khả năng có được tình cảm nồng cháy, cho dù có trải qua "Sinh tử biệt ly", thậm chí là người yêu cậu có mang oán hận cùng thất vọng biến mất không thấy bóng dáng, đối Tùy Viên mà nói, cũng vẻn vẹn chỉ là cảm giác mất mát cùng phiền muộn mà thôi.
Tình cảm ban đầu giữa Tùy Viên và Triệu Hi Hòa đã là không đúng, không phải là một người sâu sắc mà người kia hời hợt, chỉ đơn giản là một kẻ có một trăm vạn, mang trăm vạn này đi cho hết, mà người còn lại chỉ có một đồng trinh, cũng lấy đồng trinh này ra cho hết rồi.
Bản chất khác nhau, thế nên không thể nào ngang hàng.
Hoắc Kha và Tùy Viên hai người một người nhập thần một người chỉ diễn, không hẹn mà cùng đắm chìm vào trong thủ khúc.
Eason duy trì tư thế ôm đàn ghi-ta của hắn ngẩng đầu, nhìn hai người ở cửa.
Người đàn ông ngồi ngược sáng như là thiên thần sa ngã trong các bức họa phương Tây, đồng tử màu lam thâm trầm như hút tất cả vào trong đó, Tùy Viên cảm giác như hắn đang nhìn mình, lại cảm giác có lẽ là đang nhìn người bên cạnh mình, không khỏi quay đầu nhìn Hoắc Kha một cái.
Đôi mắt Hoắc Kha hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, yên lặng nhìn chăm chú vào Eason. Tùy Viên cực kì rối rắm mà bày tỏ chính mình hoàn toàn không HOLD được không khí như vậy, đành nhẹ nhàng cười ha ha một tiếng, phá hủy một phòng vô thanh thắng hữu thanh: "Giọng hát của anh Eason lại tiến bộ rồi đó, em nghe đến mê mẩn luôn!"
Ánh mắt Eason lộ ra vài phần bất đắc dĩ, tựa như hoàn toàn biết rõ Tùy Viên đang nói dối, sau để ghita trong tay sang một bên, đứng lên dò hỏi: "Kết quả thử vai sao rồi?"
"Anh Kha giành được vai diễn, em còn phải chờ tin tức." Tùy Viên thấy Hoắc Kha không trả lời, chỉ có thể mở miệng trước.
"Chúc mừng." Eason lạnh lùng nói, mang theo một nụ cười không hiểu ra sao.
"A ~ a, đợi một ngày, cơm trưa cũng chỉ là ăn qua loa, thật sự là đói chết mất!" Tùy Viên cười hì hì hướng về nhà bếp, còn không quên hỏi hai vị "Bạn cùng phòng" của mình, "Anh Eason, anh Kha, hai người muốn ăn gì không?"
"Không cần." Hai người đồng thanh trả lời, lại liếc nhìn nhau, lần nữa trăm miệng một lời mở miệng. "Có thời gian rảnh không? Tôi nghĩ muốn cùng cậu nói chuyện."
Tùy Viên ngậm sandwich lấy ra từ trong tủ lạnh, nhìn hai người ăn ý, đột nhiên cảm thấy sắp đặt "Kẻ thứ ba chen chân Bạch Liên Hoa" này danh xứng với thực, bóng đèn sáng đến mức sắp làm mù mắt!
"À... Hai người có chuyện cần nói? Em về phòng mình trước vậy." Tuy rằng làm một đóa Bạch Liên Hoa, dựa theo sắp đặt cậu hẳn phải quấn lấy Eason, đề phòng hắn cùng Hoắc Kha "Tình cũ không rủ cũng đến", thế nhưng trong lòng đã bị Triệu Hi Hòa chiếm hết Tùy Viên một chút đều không muốn cùng người khác rơi vào những vướng mắt trong tình cảm, vì thế tương đối thức thời mà cút đi.
"Đừng chỉ ăn sandwich, sữa bò còn thừa tối qua cũng uống nốt đi." Eason dặn dò một câu, nhìn Tùy Viên ngoan ngoãn nghe lời vừa lòng thu hồi ánh mắt, hướng Hoắc Kha ý bảo một chút.
Hoắc Kha hơi nhíu mày, tình huống trước mắt không nắm chắc, thế nên bảo trì trầm mặc, theo sau Eason cùng đi vào phòng tập luyện có hiệu quả cách âm tốt nhất.
"... Ta cảm giác mình bị bài xích, ngươi nghĩ bọn họ muốn nói chuyện gì?" Tùy Viên hỏi 5237 chuyện không liên quan đến mình, mang theo vài phần bát quái tò mò.
"Xem không khí ái muội cùng thái độ mịt mờ kia, đảm bảo trăm phần trăm là vấn đề tình cảm." 5237 tự tin trả lời. "Xem xét tình huống hiện tại của hai người kia, nói lời chia tay xác suất cực cao, hoặc là đề cập đến những chuyện liên quan đến việc chia tay."
"... Tuy trong kịch bản không có nói đến việc này." Tùy Viên có chút rối rắm. "Nhưng thời gian không giống a..."
5237 vừa định mở miệng, liền bị chuông điện thoại di động đánh gãy. Tùy Viên lấy di động ra, phát hiện là người đại diện vừa mới chào từ biệt không lâu, không khỏi có chút giật mình: "Anh Vương? Làm sao vậy? Có chuyện gì không?"
"Chuyện tốt!" Người đại diện ngữ khí cực kì vui vẻ. "Đoàn làm phim bên kia vừa gọi điện đến, em được nhận rồi! Là Nhạc Minh Huy, chúc mừng a!"
"A! Thật ư?! Thật tốt quá!" Trong nội tâm tuy đang điên cuồng gào thét "Đờ mờ", nhưng ngữ khí của Tùy Viên vẫn phải to ra vui mừng hết sức. "Cảm ơn anh Vương!"
"Cảm ơn anh làm gì chứ? Đây là tự mình em cố gắng. Tiếp tục cố lên, đừng lãng phí cơ hội quý giá lúc này, còn nữa, nhớ bảo Hoắc Kha cũng chú ý." Người đại diện không yên tâm dặn dò.
"Vâng, em đã biết." Tùy Viên qua loa đồng ý, vừa cúp điện thoại xuống liền lộ ra bộ mặt khốn khổ.
"Hiện tại, không chỉ thời gian nói lời chia tay cũng không đúng, ngươi cũng được nhận vai diễn, thậm chí đánh bại Hoắc Kha, giành được nhân vật vốn thuộc về cậu ta." 5237 hừ hừ, ngữ khí so với tức giận, càng giống như là "sớm biết là sẽ như thế mà".
Tùy Viên quay đầu nhìn 5237 một cái, cảm thấy vô luận là mình hay là trí não của mình, đều đã quen với chuyện kịch bản thay đổi xoành xoạch thế này rồi.
— kịch bản không bị thay đổi không phải là một kịch bản hay, kịch bản mà bình thường, mới là kỳ quái đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro