Minh tinh văn - chương 86
Chương 86
Do buổi tối đầu tiên khi đi vào thế giới này đã nghĩ đông nghĩ tây, nên sáng sớm suýt nữa không rời khỏi giường được.
Tùy Viên mệt mỏi ôm đầu, 5237 tận chức tận trách làm đồng hồ báo thức thúc giục cậu ngồi dậy, cậu cực kì oán giận liếc nó một cái: "Ta lần đầu tiên phát hiện thanh âm của ngươi có thể khiến người khác chán ghét như vậy."
"Cho dù có ghét, ngươi cũng phải rời giường, đồ mê ngủ! Hôm nay có phần diễn, tuyệt đối không thể chậm trễ?!" 5237 một bộ mặt □.□ — hôm qua Tùy Viên bởi vì Triệu Hi Hòa mà trằn trọc trăn trở mãi không thể đi vào giấc ngủ, nó đã nhịn rất lâu rồi đó!
Tùy Viên khổ sở nhanh chóng mặc quần áo tử tế, chỉnh trang lại dung nhan, thuận tiện còn định dựa theo thói quen của nhân vật mà mình sắm vai trang điểm nhẹ một chút — làm con trai, lần đầu tiếp xúc với đồ trang điểm Tùy Viên quả thực tò mò cực kỳ! Chỉ tiếc sử dụng lại không quen chút nào, vì không dám hủy dung mới tạm thời nuốt hận buông tha, xem như là một đại bại của sự nghiệp sắm vai giả của mình.
Làm một thần tượng, tuy rằng giọng hát không quan trọng, nhưng cái mặt lại cực kì quan trọng, ngươi có thể hát giống nhau, thế nhưng mặt nhất định phải đẹp, điều này cơ hồ đã thành quy tắc của giới âm nhạc hiện nay. Mà Tùy Viên sắm vai Lí Khôn, trên cơ bản chính là một gã giọng thường thường, nhưng khuôn mặt lại đạt chuẩn của một thần tượng.
Lý khôn có gương mặt trẻ con, khi y trợn tròn mắt nhìn người khác, quả thực trẻ con đáng yêu đến mức làm cho tâm can người ta run rẩy, mà Tùy Viên kết hợp với vẻ bề ngoài này, liền càng tăng thêm một phần đơn thuần vô tội, sạch sẽ trong sáng như là hoàng tử bé đi ra từ trong tháp ngà voi.
Tùy Viên chải chải mái tóc mềm mại của mình, quan sát gương mặt trong gương đến hơn nửa ngày, thấy thế nào đều không cảm thấy đây là nhân vật phản diện, không khỏi chớp chớp mắt, xả ra một nụ cười lạnh lẽo.
"... OOC , mau đem mặt ngươi biến trở về mau lên!" 5237 có chút không đành lòng nhìn nữa nghiêng đầu đi.
"... Ta cảm thấy như vậy mới là nhân vật phản diện mà..." Tùy Viên có chút vô tội.
"Đồ ngốc! Nhân vật phản diện là nhân vật phản diện, vai diễn phản diện là vai diễn phản diện, không thể gộp chung lại được!" 5237 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Ngươi bây giờ là kẻ thứ ba chen chân, là một Tiểu Tam Bạch Liên Hoa, không phải là BOSS âm ngoan hiểm độc muốn hủy diệt thế giới, hai cái khác nhau rất xa biết không!"
"... Bạch Liên Hoa?" Tùy Viên hiểu ra một chút.
"Đúng! Bạch Liên Hoa!" 5237 khẳng định. "Hiện tại dù là thế giới BG hay là thế giới BL thì đều sẽ có nhũng nhân vật Bạch Liên Hoa như vậy, mặt ngoài thì thuần khiết như một đóa sen trắng, trên thực tế lại một bụng xấu xa, chuyên môn thích đâm sau lưng người khác, một khi bị phát hiện lại giả trang vô tội, lừa gạt quần chúng nhân dân."
Tùy Viên giật mình gật gật đầu, đưa tay nhéo nhéo mặt mình: "... Nếu nói như vậy, khuôn mặt này thật đúng là thích hợp..."
"Chính xác! Trước kia ngươi không có cơ hội gặp được nhân vật như vậy, về sau khẳng định sẽ thấy rất nhiều! Sẽ sớm quen thôi." 5237 cọ cọ bả vai Tùy Viên, cổ vũ nói. "Tuy rằng nhân vật như vậy không có người thích, thế nhưng ta tin tưởng với năng lực của ngươi, nhất định có thể diễn rất tốt!"
"Không thành vấn đề." Tùy Viên đặc biệt tự tin. "Không phải chỉ là giả vờ vô tội thôi sao? Chuyện này ta rất quen thuộc!"
5237: "... ... Đột nhiên có cảm giác xấu, là ảo giác sao?"
"Khắc sâu" vị trí nhân vật của mình, Tùy Viên ra khỏi toilet, nhìn Hoắc Kha đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Hoắc Kha quét mắt nhìn cậu một cái, tựa như đang cố gắng nhẫn nại, tuy rằng biểu cảm ôn hòa, thế nhưng lại khiến Tùy Viên cảm nhận được một sự bài xích ghen ghét sâu đậm — không thể không nói, năng lực diễn xuất của cậu ta còn gà mờ lắm, trước mặt Tùy Viên đúng là trình còi hà!
"Anh Kha, xin lỗi, đợi lâu chưa? Tối qua ngủ không ngon, thế nên hôm nay dậy muộn, thật sự rất xin lỗi." Tùy Viên lộ ra một nụ cười xin lỗi, vươn tay kéo kéo Hoắc Kha đang đứng lên, thanh âm trong suốt ngọt ngào mang theo vài phần ngây thơ, làm cho người ta thế nào cũng không thể tức giận.
Đương nhiên, sớm hiểu được "bản chất" của y Hoắc Kha chắc chắn sẽ không bị mê hoặc, Tùy Viên thân cận chỉ làm cho cậu ta cảm giác toàn thân đều mất tự nhiên, cực kì muốn hất cánh tay đang kéo kéo mình của đối phương ra.
Hoắc Kha nghi hoặc, rốt cuộc da mặt Tùy Viên có thể dày đến đâu, mới có thể ở sau lưng cậu ta cùng Eason ôm hôn môi thậm chí còn lên giường, để rồi vẫn có thể cười nói vô cùng tự nhiên với cậu ta mà không thấy xấu hổ chút nào.
"Không có việc gì, thời gian hiện giờ vẫn còn kịp." Vẻ mặt Hoắc Kha bình tĩnh cười cười, lại che dấu khoảng cách xa xôi, không thèm cùng Tùy Viên nói gì nữa, dẫn đầu mở cửa rời khỏi nhà trọ, thuận tiện không dấu vết kéo ra khoảng cách với Tùy Viên.
Lần đầu tiên bị người chán ghét như vậy, Tùy Viên cảm thấy đặc biệt mới lạ, may mắn lúc sắm vai nhân vật cậu vẫn rất chuyên nghiệp, không tò mò đi trêu chọc, chỉ là lúc trước ra khỏi cửa không tự chủ được quay mặt về sau nhìn nhìn, có chút tiếc nuối phát hiện cửa phòng Eason vẫn đóng chặt như cũ.
Nhìn thấy thất vọng trong mắt Tùy Viên, Hoắc Kha ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng cũng cảm thấy bi thương không diễn tả được.
— dù sao, đó cũng là người đàn ông mà cậu ta từng yêu sâu sắc, là người bạn mà cậu từng khuynh tâm tương đãi, là ban nhạc mà cậu ta tự nguyện trả giá hết thảy.
Hiện giờ nhìn lại, đúng là một chuyện cười hoang đường, tất cả chỉ là mình cậu ta tình nguyện mà thôi.
Tâm trạng Hoắc Kha suy sụp xuống, Tùy Viên thức thời mặc cậu ta hồi tưởng lại kiếp trước khốn khổ của bản thân, ngoan ngoãn tươi cười với người đại diện đã đứng sẵn dưới gara để xe, vui vẻ tiếp đón.
Người đại diện biểu cảm chậm chạp, tuy rằng giá trị của Tùy Viên không cao, thế nhưng bộ dạng lại đáng yêu, nếu như phải chọn, người đại diện cũng bằng lòng chiếu cố cậu nhiều hơn một chút. Thế nên, tuy rằng tin tức thử vai lần này vốn là Hoắc Kha tự mình thăm dò, lại tự mình đi xây dựng quan hệ với người có tiếng, thế nhưng người đại diện vẫn nhân cơ hội đề nghị cho Tùy Viên đi theo, giúp cậu không làm mà hưởng nhặt được một cái đại tiện nghi.
Có thể nghĩ, điều này làm cho Hoắc Kha vốn đã đối với Tùy Viên chán ghét đến cực điểm bực mình đến cỡ nào, vẫn có thể đứng vững không ngã đã là cực hạn.
Tất cả những điều này, Tùy Viên đương nhiên biết rõ, dù sao kịch bản viết rất rõ ràng mà! Chỉ tiếc, thân là người vào vai, cậu không áy náy, hay có tí xấu hổ nào, vì thế nụ cười xán lạn trên mặt kia chuẩn xác đến vô cùng tự nhiên, thật lòng thật dạ khiến cho Hoắc Kha tức đến muốn vả vỡ mặt cậu ra.(ta chém =)))
5237: ... Khả năng gây thù chuốc oán so với Lý Khôn gốc còn cao hơn một bậc, đúng là công lực thâm sâu!
Dọc theo đường đi, Hoắc Kha bởi vì tâm tình không tốt mà trầm mặc không nói, người đại diện không kiên nhẫn nhìn mặt câu ta, thái độ cua hắn tự nhiên cũng lạnh lẽo đi vài phần, chỉ cùng Tùy Viên nói chuyện về việc thử vai, dặn cậu nên ứng đối thế nào, ngược lại vất chính chủ Hoắc Kha sang một bên.
Dù sao lần đầu tiên sắm vai diễn viên, chưa bao giờ tiếp xúc những tri thức đó nên Tùy Viên rất nghiêm túc lắng nghe, sau đó ở lúc người đại diện dặn dò cậu. "Đừng khẩn trương, cứ bình tĩnh mà đối mặt, phát huy thực lực vốn có là đủ rồi" còn gật gật đầu, tỏ ra mình đang cố gắng nắm lấy cơ hội thử vai lần này.
5237: "... Mục đích của ngươi đâu phải là thử vai thành công? ! Còn đi học hỏi cách diễn xuất để làm giề cơ chứ?!"
Tùy Viên động tác cứng đờ, lặng lẽ lườm nó một phát.
–Không tự chủ được muốn diễn xuất, tuyệt đối là bệnh nghề nghiệp!
Nhân vật thử vai lần này chỉ là nhân vật phụ nho nhỏ, nhưng vẫn rất hấp dẫn, dù sao đây là bộ phim do đạo diễn nổi tiếng Trịnh Bân chỉ đạo, thậm chí ngay cả ảnh đế Nhạc Sâm chỉ chuyên đóng phim điện ảnh rất ít quay phim truyền hình cũng được mời đến, nghĩ thôi cũng biết sẽ đạt được thành công như thế nào.
Đạo diễn Trịnh Bân yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với tác phẩm của mình, danh tiếng của ông lớn, bối cảnh hùng hậu, hoàn toàn có thể chặn việc đi cửa sau cùng quy tắc ngầm, tận lực làm cho mỗi nhân vật trong tác phẩm của mình đều tận thiện tận mỹ. Lần thử vai lần này, chính là tuyển chọn vài diễn viên diễn nhân vật phụ mà ông còn chưa tìm được người thích hợp, mà những vai phụ này tuy không nhiều đất diễn, nhưng lại rất quan trong, nên yêu cầu đối với diễn viên cũng đặc biệt cao, bởi vì từ đầu không tìm được diễn viên thích hợp, nên không thể không mở cuộc thi thử vai lần này, hy vọng có thể tìm được trân châu lẫn trong đầu cá.
Đương nhiên, trên thực tế, ông cũng tìm được rồi.
Hoắc Kha đời trước coi như là một diễn viên rất có tiền đồ, sau khi trọng sinh vào vai nhân vật phụ như vậy quả thực dễ như trở bàn tay, tự nhiên được Bá Nhạc Trịnh Bân phát hiện, chọn vào đoàn làm phim, một lần nữa quen biết với Nhạc Sâm, sau đó ở đối phương dào trước đón sau đưa bản thân lên đỉnh cao huy hoàng của nghiệp diễn. Còn Tùy Viên chiếm tiện nghi của Hoắc Kha cũng tham gia cuộc thi thử vai, thì ảo não cụp đuôi chạy về nhà, sau đó đối với Hoắc Kha liên tục thành công vừa hâm mộ vừa đố kỵ vừa hận, sau lưng ngầm hạ độc thủ, mưu toan làm ô danh của cậu ta.
Tùy Viên yên lặng buông phần giới thiệu nhân vật trong tay, bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho chính mình — Bây giờ cậu sẽ đóng vai Lý Khôn, không phải là đang thử vai nhân vật Nhạc Minh Huy, là Lý Khôn, không phải Nhạc Minh Huy...
"Tên cậu là gì?" Bên tai đột nhiên có người hỏi.
Tùy Viên theo phản xạ ngẩng đầu: "Nhạc Minh Huy."
Người đại diện: "... ... ..."
Hoắc Kha: "... ... ..."
5237: "... ... Dốt nát 【 che mặt 】."
"Ha ha ha..." Hiển nhiên bị phản ứng ngốc lăng của Tùy Viên lấy lòng, người đàn ông anh tuấn đến cực điểm trước mặt cao giọng bật cười, chớp chớp mắt đùa cợt. "Như vậy, thưa ngài Nhạc Minh Huy, cậu tới thử vai nhân vật nào vậy?"
So với Eason tinh xảo, bề ngoài người đàn ông này còn cao ngất đẹp trai hơn, tản ra mị lực dương cương cùng khí chất chỉ thuộc về đàn ông trưởng thành, không hổ là diễn viên nam được quốc nội hoan nghênh nhất.
Tùy Viên quay đầu, che mặt, lát sau một lần nữa phấn chấn lên, lộ ra tươi cười hồn nhiên ngọt ngào: "Ngại quá, anh Nhạc, tên em là Lý Khôn, thử vai nhân vật Nhạc Minh Huy, vừa mới nghĩ nhân vật đến mực nhập thần, làm anh chê cười rồi."
"Đây là chuyện tốt." Nhạc Sâm hiểu ý khẽ nhướn mày, lại nhìn thoáng qua biểu cảm nịnh nọt của người đại diện cùng Hoắc Kha bởi vì gặp nhau bất ngờ không kịp đề phòng mà trái tim kinh hoàng đã có chút cứng ngắc, sau đó đối với Tùy Viên ôn hòa cười cười. "Điều kiện ngoại hình của cậu không tồi, cố gắng thử vai."
"Vâng! Cảm ơn anh Nhạc!" Tùy Viên liên mồm nói lời cảm tạ, trong đôi mắt đơn thuần trong sáng tràn ngập khát khao và ước ao, thụ sủng nhược kinh nhìn theo thân ảnh Nhạc Sâm biến mất, trong lòng cảm giác cũng đặc biệt phức tạp.
Vẻn vẹn hai câu, Tùy Viên không rõ đối phương đến cùng có phải là Triệu Hi Hòa hay không, cảm giác không đúng lắm, thế nhưng dựa theo kịch bản, Nhạc Sâm càng không có khả năng chủ động nói chuyện cùng cậu.
— kỳ thật, nếu như Triệu Hi Hòa không muốn nói, dùng diễn xuất để che dấu, Tùy Viên đại khái không có khả năng chỉ một cái ánh mắt đã có thể nhận thức ra đối phương....
Tùy Viên có chút mất mát gục đầu xuống, khó có dịp không để ý có người đại diện và Hoắc Kha đang nhíu mày bên người mà không thèm kiềm chế kích động, rơi thẳng vào tâm sự của mình.
Ánh mắt của đạo diễn Trịnh Bân rất sắc xảo, tuy rằng người thử vai không ít, thế nhưng tốc độ loại bỏ cực nhanh, cũng không lâu lắm, đã đến lượt Tùy Viên.
Nhân vật Nhạc Minh Huy này trong tay Tùy Viên thì nói không khó cũng thành khó, nói khó cũng thành đơn giản — bởi vì đây là một đứa bé bị thiểu năng.
Nhạc Minh Huy là em trai nhân vật chính, khi còn bé phát sốt chỉ có một mình ở nhà, đến khi được phát hiện tuy rằng đã kịp cấp cứu, nhưng lại thành một đứa ngốc. Tuy rằng chỉ có chỉ số IQ của một đứa trẻ bảy tám tuổi, thế nhưng lại được người nhà bảo hộ cực kì tốt, ngây thơ trong sáng, sạch sạch sẽ sẽ, cho dù có chút ngu si, nhưng cũng cực kỳ chọc người trìu mến.
Tùy Viên có chút luống cuống đi vào phòng thử vai, cậu khó xử không phải vì diễn một đứa ngốc, mà là nên như thế nào diễn không giống mới được.
Gặp được nhân vật muốn sắm vai nhưng lại không được sắm vai, đây quả thực là chặt tay, không, là chặt đầu đó!
"Cậu ta chính là diễn viên mà cậu nghĩ thích hợp ư?" Trịnh Bân quay đầu thấp giọng hỏi Nhạc Sâm bên người.
Lúc Nhạc Sâm vừa mới nhắc đến Tùy Viên, ông đã sớm đem tư liệu về Tùy Viên nghiên cứu triệt để, tuy rằng cậu chỉ từng quay MV, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào mà có chút bất mãn, thế nhưng ngoại hình thực phù hợp, cơ hồ được cho diện mạo để diễn xuất, như vậy cho cậu ta một cơ hội cũng không phải là không thể được, dù sao, làm người ai chẳng có bước đầu tiên.
"Trên người cậu ta... có cảm giác cực kì sạch sẽ đến vô cùng tự nhiên, không có bất cứ dấu vết giả vờ hay bắt chước nào cả." Nhạc Sâm cũng thấp giọng trả lời. "Ngốc... Chắc là cũng là một đứa ngốc đi?"
Trịnh Bân yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua Tùy Viên đang rối rắm, không thể không thừa nhận đứa nhỏ này quả nhiên sạch sẽ đến mức giống hệt Nhạc Minh Huy chân chính bước ra vậy — trừ bỏ ánh mắt còn có chút linh động.
Nghĩ vậy, Trịnh Bân hơi hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tùy Viên: "Ngẩng đầu, ánh mắt ngốc một chút, mê mang một chút, đem mình trở thành một người chỉ có chỉ số IQ của một đứa trẻ sáu bảy tuổi."
Trịnh Bân khí thế rất lớn, ngữ khí của mệnh lệnh đương nhiên làm cho Tùy Viên không khỏi theo bản năng làm theo yêu cầu của đối phương, sau đó liền thấy được ánh mắt vừa lòng của Trịnh Bân.
"Không sai, đích thật là một mầm non tốt, ánh mắt của cậu vẫn còn chuẩn xác đấy." Nửa câu sau là mỉm cười nói với Nhạc Sâm, nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Bân như nhặt được vàng, Tùy Viên nhất thời cảm thấy tiêu rồi – còn đâu ảo nảo chán chường cụp đuôi về nhà?!
"Lúc vừa vào đã nhìn thấy cậu ta, bộ dáng ngơ ngác cũng không biết đang suy nghĩ gì. Tôi hỏi tên cậu ta, thế nhưng trực tiếp trả lời là Nhạc Minh Huy." Nhạc Sâm chớp chớp mắt, nhớ lại một màn vừa rồi vô cùng vui vẻ — kỳ quái, trước kia cũng đâu có cảm thấy mình ít cười như vậy?
Trịnh Bân có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tùy Viên biết mình mất mặt mà gò má hồng hồng cúi đầu, lại nhìn lướt qua Nhạc ảnh đế đang cười nhạo người khác đến nghiện, ho nhẹ một tiếng ý bảo Nhạc Sâm thu liễm, bút trong tay gõ ở trên bàn: "Tốt lắm, Lý Khôn cậu trở về trước chờ tin tức, nếu như trúng tuyển, sẽ có người thông báo cho cậu."
Cuối cùng, Trịnh Bân cho một câu trả lời ba phải thế nào cũng được.
Tuy rằng khá vừa lòng với "diễn xuất" của Tùy Viên, thế nhưng cậu là "người mới", khiến cho Trịnh Bân đối diễn viên yêu cầu cực kì nghiêm khắc không dám tùy ý dùng, chuẩn bị nhìn xem về sau còn có người thích hợp hơn không, nếu như không có... Coi như là chú lùn bên trong bạt tướng quân. Ít nhất hình tượng đứa nhỏ này phù hợp, nhận thức cũng không tồi, dạy dỗ dần dần cũng không sao.
Tùy Viên vâng dạ đáp ứng, không dám bày ra bộ mặt "khờ dại, đơn thuần, Bạch Liên Hoa" nữa, sợ đối phương nhìn một cái thôi liền bắt cậu dùng ngay. Mới vừa ra khỏi phòng diễn, người đại diện ở bên ngoài chờ đợi đã lâu vội vàng tiến đón, dò hỏi kết quả thử vai của Tùy Viên.
"Đạo diễn Trịnh bảo em về chờ tin tức." Tùy Viên vô tội trả lời.
Người đại diện có chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng có ảnh đế Nhạc Sâm nói mấy câu, sẽ giành được vai diễn không quá quan trọng này, bất quá nghĩ lại Trịnh Bân nổi tiếng nghiêm khắc, lại cảm thấy kết quả như thế mới hợp lý.
"Biểu hiện không sai, tiếp tục cố gắng." Người đại diện vỗ vỗ bả vai Tùy Viên để cổ vũ, dù sao cách nhìn của hắn về Tùy Viên không tồi, với thái độ của Nhạc Sâm đối Tùy Viên vừa nãy, chắc là cũng có hảo cảm với cậu, vì thế thái độ càng ôn hòa vài phần.
Mà Hoắc Kha thì lúc Tùy Viên cùng người đại diện tán gẫu, bị gọi vào phòng thử vai.
— so với Tùy Viên không chút kinh nghiệm diễn xuất, cậu ta đã vào không biết bao nhiêu nhân vật mới là có ưu thế, không phải sao? Hoắc Kha ánh mắt hơi trầm xuống, nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, chuẩn bị thật tốt để thử vai.
— trước hết cứ để nó vui vẻ đi, kỳ vọng càng cao, càng dễ rớt xuống sâu.
————————————————————————————————————-
Tiết mục xưa đào lại, ai là Hòa ca nào =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro