Minh tinh văn - chương 85
Chương 85
Khi Tùy Viên một lần nữa mở mắt trên chiếc giường mềm mại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tự nhiên nảy sinh một cảm giác như đã trải qua một đời người.
Giờ là đêm khuya, thế nên bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng kim đồng hồ "tích tắc", từng tiếng từng tiếng như đang đánh vào trong lòng Tùy Viên.
Theo lời 5237, mọi việc bất qua mới chỉ trải qua một đoạn thời gian rất ngắn, thế nhưng Tùy Viên lại đột nhiên cảm thấy mọi thứ cực kỳ xa lạ, xa lạ đến mức khiến cậu có chút chân tay luống cuống.
Không lâu trước đây, cậu vừa mới ung dung mà đón nhận cái kết của mình, bị mang về thế giới bản nguyên nơi mình sinh ra. "Nhìn thấy" người sáng tạo mình, được biết một đống tin tức mập mờ lại cực kỳ quan trọng, cuối cùng, rồi lại chẳng biết vì sao lại quay về cuộc sống trước đây.
Tất cả, giống như một chiếc đĩa vinyl(*) đang phát ra một bản nhạc giao hưởng mềm mại vậy, ở những chương giữa thì phát ra những âm thanh dồn dập khiến tim người ta đập nhanh, cuối cùng sau khi lướt qua thì một lần nữa khôi phục làn điệu vốn có.
(*) đĩa vinyl: cái này chắc chỉ có 9x đời đầu trở lại mới biết thôi, mấy thế hệ trẻ bây giờ chắc chẳng biết đâu. Đây là dạng đĩa có màu đen, là thế hệ đầu của đĩa CD bây giờ, nếu ai xem phim cổ ấy thì sẽ thấy máy phát nhạc như hoa loa kèn ấy đang chạy một cái đĩa màu đen to tổ bố ấy. Cái đĩa màu đen ấy chính là đĩa vinyl đó.
— quan trọng hơn là, đoạn nhạc này không còn tạp âm lẫn bên trong nữa, cậu tựa như đã mất đi người vẫn luôn truy đuổi cậu ở phía sau.
Mà một khi không có thân ảnh quen thuộc của đối phương, Tùy Viên liền cảm thấy thế giới vô cùng quen thuộc trong nháy mắt trở nên xa lạ, làm người ta lo sợ nghi hoặc bất an.
Lắc đầu, vất tâm tình đang suy sụp, mải mê suy nghĩ sang một bên, Tùy Viên không chút nào buồn ngủ bắt đầu lật xem sắp đặt của thế giới này, sau đó không tự chủ được phát ra một tiếng cảm khái.
Thế giới này thật sự là rất bình thường, bình thường đến mức làm cho Tùy Viên có chút khó có thể tin. Mấy thế giới trước đều phải trải qua mấy sắp đặt kỳ quái, đột nhiên đối mặt với kiểu sắp đặt mới mẻ(?) như thế này, có chút không quen.
Thế giới này là một thế giới hiện đại vô cùng bình thường, bối cảnh để kịch bản phát sinh là giới ShowBiz, nhân vật Tùy Viên cần sắm vai tên là Lý Khôn, là người chơi keyboard trong ban nhạc, trừ cậu ra, trong ban nhạc còn có một leader kiêm giọng hát chính Eason, một người đảm nhiệm vị trí tay trống Hoắc Kha — mà vị Hoắc Kha này, chính là nhân vật chính của thế giới này.
Chỉ tiếc, ban nhạc Fashion Mix này không còn ở giai đoạn đỉnh cao, đã tiến tới sát bờ vực giải tán. Tần suất xuất hiện thấp, album gần đây nhất cũng không được đón nhận mấy, lòng người trong ban nhạc rã rời, tìm mọi cách để tìm đường ra – chỉ trừ Hoắc Kha【 kiếp trước 】 có lòng trung thành với ban nhạc cực cao, lại là người yêu đồng tính bí mật của Eason nên cậu ta cố gắng muốn chống lại vận mệnh giải tán của ban nhạc.
Chỉ tiếc, Hoắc Kha thân đơn lực mỏng, mà hai thành viên còn lại của ban nhạc căn bản cũng không muốn phối hợp, thậm chí liên tục cản trở cậu ta, cuối cùng, tất cả mọi cố gắng của Hoắc Kha đều biến thành bọt nước, ban nhạc giải tán, ba người mỗi người đi một ngả, đều có tương lai riêng.
Sau khi ban nhạc giải tán, Eason và Lý Khôn đều bởi vì đã sớm tìm được kẻ nâng đỡ, coi như cũng ổn, chỉ tiếc cho Hoắc Kha luôn hết lòng vì ban nhạc lại không có chỗ dựa, không chỉ đánh mất ban nhạc mà mình tâm linh ký thác, lại họa vô đơn chí tình trường không được như ý, lúc sự nghiệp của mình ở dưới đáy vực thì phát hiện người yêu của mình Eason thế nhưng đã sớm cùng Lý Khôn có một chân.
Thất hồn lạc phách, Hoắc Kha tâm hóa thành tro bụi chỉ đành nước chảy bèo trôi, âm kém dương sai(*) đổi nghề làm diễn viên, tuy rằng diễn xuất không tồi lại luôn bị người nhằm vào, cảnh ngộ thảm đạm như trước — thẳng đến khi cậu ta gặp được người kia, ảnh đế Nhạc Sâm.
(*) âm kém dương sai: lệch thời gian, địa điểm, nói tóm lại là không đúng
Hoắc Kha được Nhạc Sâm chỉ điểm chiếu cố mà dần dần bộc lộ tài năng, cũng dần dần sinh tình cảm ám muối với Nhạc Sâm, lại bởi vì thân phận địa vị kém quá xa, lại thân là con trai mà im miệng không nói.
Sau đó, lúc sự nghiệp mới thành công cậu ta gặp phải tai nạn giao thông, trọng sinh trở về đêm trước khi ban nhạc giải tán.
...Đúng vậy, không sai, nếu như dùng loại hình văn chương để phân loại, câu chuyện này chắc là được xếp vào trọng sinh sảng văn, còn kèm theo vài tình tiết báo thù với tiền tra công cùng tình địch tiểu tam, khi Tùy Viên xem hết kịch bản xong, cả người có chút hỗn loạn – đây đúng là kịch bản cẩu huyết khiến cậu phải trợn mắt há mồm!
Dựa theo giới thiệu nhân vật, cậu hiện tại đã có ái muội với Eason, tuy rằng vẫn chưa phát triển đến quan hệ thể xác, thế nhưng hai người thông đồng đã lâu, trên cơ bản đã sắp "tu thành chính quả" , mà Hoắc Kha, hiện tại cũng đã trọng sinh trở về, đang mài đao soàn soạt tính toán đối phó đôi "cẩu nam nam" thay lòng đổi dạ.
— Đây quả thực là ác ý đến từ đại vũ trụ mà! Cho dù là Tùy Viên khoác trên mình hào quang 【khuê mật của nhân vật chính 】 (đã chú thích ^^), phỏng chừng cũng không có cách nào cứu vớt được hảo cảm đã xuống đến âm vô cực của nhân vật chính đối với Tùy Viên ở giờ này khắc này?!
Tùy Viên bày ra mặt Sad, vì tương lai thảm đạm kế tiếp của mình mà bi ai ba phút đồng hồ.
So với thế giới BL tràn ngập cẩu hyết, tình cảm trong thế giới BG lúc trước quả thực trong sáng đến mức làm cho Tùy Viên nghĩ muốn chảy xuống lệ nóng hoài niệm, đại hạnh trong bất hạnh đó là thế giới này coi như còn biết tuân theo pháp luật, kết quả xấu nhất bất quá cũng chỉ bị làm khó dễ bị châm biếm mà thôi, sau đó bị nhân vật chính Hoắc Kha cùng ảnh đế Nhạc Sâm xa lánh mà thất hồn lạc phách rời khỏi giới ShowBiz.
Đối với Tùy Viên đã giết không biết bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu lần chiến tranh, bị thương không biết bao nhiêu lần, cũng đã chết không biết bao nhiêu lần mà nói, quả thực là một chuyện cỏn con!
Tóm lại, kế tiếp cậu chỉ cần âm thầm chơi xấu, sau đó bị nhân vật chính trả thù, cuối cùng tung tăng rời khỏi giới ShowBiz là được rồi, cũng coi như là một nhân vật tương đối thoải mái.
Duy nhất phiền toái chính là, nên thế nào đối mặt với tên Eason kia.
Tùy Viên không thể không thừa nhận, trừ bỏ trước mắt không biết tung tích Triệu Hi Hòa ra, cậu một chút cũng không muốn tiếp xúc thân mật với bất kì kẻ nào khác.
Tùy Viên không hiểu cái gọi là chung thủy, cậu chỉ theo bản năng bài xích.
Dù sao, xe đến trước núi ắt có đường, kể cả lúc trước cậu phá hủy kịch bản, bị mang về thế giới bản nguyên chờ đợi sửa chữa vẫn lông tóc vô thường bị đuổi về, đối với chút việc nhỏ không đáng kể này, chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ? Dù sao, Lý Khôn mà cậu sắm vai cuối cùng cũng không có cùng Eason đến với nhau.
— cũng không biết từ khi nào bắt đầu, Tùy Viên đã từng đối kịch bản kiên trì quá nghiêm khắc đã bị làm hư rồi. Hoặc là nói, đã trải qua nhiều khúc chiết như vậy, thế nhưng còn tự giác tự nguyện ngoan ngoãn diễn theo kịch bản quả thực là do lương tâm nghề nghiệp mà thôi!
Chỉ tiếc, lương tâm nghề nghiệp này gặp phải một độc nhọt nghề nghiệp, chỉ có thể khiến người ta tiếc nuối thay cậu nén nước mắt thắp một 【 ngọn nến 】.
Sau khi bình thảnh lại, Tùy Viên đứng lên hoạt động thân thể. Thân thể Lý Khôn có chút gầy yếu, vốn đã quen với thân thể chiến sĩ Trịnh Du nên Tùy Viên có chút không thích ứng.
Rột rột rột, dạ dày không ngừng kêu vang để chứng minh sự tồn tại của mình, Tùy Viên chuẩn bị ra khỏi phòng kiếm ăn, thuận tiện làm quen nhà trọ hiện tại của mình một chút — căn cứ theo giới thiệu vắn tắt của kịch bản, ba người trong ban nhạc đều ở cùng một chỗ, nghe nói có thể trợ giúp cho thành viên ban nhạc quen thuộc lẫn nhau, tăng tiến quan hệ.
Chỉ tiếc, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, tình bạn hòa hợp ở cùng dưới một mái hiên bị hủy thành tình tay ba cẩu huyết kiêm tra công đáng bị sét đánh, quả thực thảm thiết đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn...
Nhà trọ cũng không tính quá lớn, thế nhưng trang hoàng không tồi, dàn nhạc trước mắt cũng đủ đê nói công ty tài đại khí thô, vị trí ở giới giải trí không hề kém. Đồng thời, cũng bởi vậy, công ty mới có thể đem ban nhạc đã thành lập hơn năm năm dứt khoát giải tán, không hề chần chừ cùng nuối tuối nào cả.
Tùy Viên một bên xem sắp đặt chi tiết của nhân vật Lý Khôn, một bên đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra, móc ra một hộp sữa bò — ở thế giới trước thân là chiến sĩ đã khiến cho Tùy Viên tự giác phán đoán thực phẩm nào là rác rưởi mà làm ngơ, có lẽ chuyện này có thể tính là một chuyện tốt?
Mở nắp bình, không kịp uống vài hớp, cửa nhà trọ truyền đến tiếng động.
Tùy Viên theo bản năng đứng thẳng thân thể, cảnh giác nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông có mái tóc màu đen dài đến tận vai, đồng tử màu lục đi đến.
Người đàn ông đó là con lai, ngũ quan có nét thâm thúy của người phương Tây, cũng có nét tinh tế của người phương Đông, cực kỳ bắt mắt người khác, dáng người cao ngất to lớn, ước chừng so với Tùy Viên hiện tại cao hơn một cái đầu, làm cho cậu không khỏi sinh ra một loại cảm giác áp bách khó diễn tả — rõ ràng, đối phương bất quá chỉ là một gã ca sĩ bình thường, không nên đối với Tùy Viên "Kinh nghiệm sa trường" tạo thành áp lực như vậy.
Cùng Tùy Viên ánh mắt tương giao, biểu cảm của người đàn ông nhất thời nhu hòa xuống, khí thế vừa nãy cũng tiêu tán hoàn toàn không có, quả thực làm cho Tùy Viên hoài nghi mình có phải đã nhìn lầm rồi hay không.
"Sao còn chưa ngủ? Không phải là đang đợi anh chứ?" Nam nhân mở miệng, thanh âm trầm thấp vui tai. Không hổ là leader của ban nhạc, hắn hiểu được nên thế nào làm cho thanh âm của mình có mị lực.
"Không có, chỉ đói chút thôi, đi ra định kiếm thứ gì ăn." Tùy Viên thần sắc không đổi trả lời, nhìn người đàn ông đi đến bên người, cũng mở tủ lạnh ra nhìn nhìn. "Anh Eason, sao lại trễ như thế mới trở về?"
"Xã giao chút thôi, em biết mà, tình trạng ban nhạc không ổn chút nào." Ánh mắt Eason quét qua tủ lạnh một lượt, tựa như không tìm được thứ gì hợp khẩu vị, rất nhanh tiện tay đóng cửa lại, trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng oán giận. "Em nhanh tay thật đấy, đây chính là hộp cuối cùng rồi."
Ngữ khí quen thuộc làm cho Tùy Viên hoảng hốt một trận, thậm chí bỏ lỡ cơ hội trốn tránh, bị Eason nhân cơ hội vươn tay ôm lấy phần thắt lưng, cúi đầu chặn đôi môi khẽ nhếch của cậu.
Một nụ hôn sâu cơ hồ làm cho Tùy Viên hít thở không thông, tựa như ngay cả sức giãy giụa cũng bị môi lưỡi dây dưa hút đi. Tùy Viên mở to hai mắt nhìn, nhìn thẳng vào Eason đang hôn mình, từ lông mi thật dài khẽ run rẩy đến chóm mũi cao thẳng, một phân nhỏ nhất cũng không nguyện buông tha.
Eason là ai? Chỉ là dân bản xứ? Hay là... là Triệu Hi Hòa?
Từ nụ hôn cướp đoạt kia, Tùy Viên tựa như cảm nhận được rất nhiều, quý trọng? Phẫn nộ? Mất đi lại tìm được? Mà phần tình cảm đó tựa hồ như ảo giác và hoang tưởng của cậu vậy, bị chôn vùi thật sâu, khiến người ta nhìn không ra manh mối.
Eason là Triệu Hi Hòa sao? Vì cứu cậu, hắn bị tước đoạt thân phận nam chính, biến thành nam thứ giống cậu? Thế nhưng cái thanh âm kia không phải nói, Triệu Hi Hòa thân phận đặc thù, sẽ không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào sao?
Đầu óc Tùy Viên rơi vào sương mù mênh mông, ánh mắt cũng trở nên mịt mờ mơ màng, tựa như đắm chìm vào hôn môi mà không biết đêm nay là đêm nào. Kết thúc hôn sâu Eason nâng mắt nhìn cậu, biểu cảm khó lường, khóe miệng lại bất cần đời mấp máy, lần nữa ở môi Tùy Viên liếm qua một chút: "Vị sữa bò không tồi, cảm ơn đã chiêu đãi!"
Dứt lời, hắn bỏ Tùy Viên đang dần dần thanh tỉnh ra, đi vào bếp, nhẹ nhàng phất phất tay: "Sớm đi ngủ đi, ngày mai em không phải còn phải đi thử vai sao"
Tùy Viên phức tạp nhìn chằm chằm Eason, nhìn hắn đi vào phòng của mình, đóng cửa lại, sau đó liền quay đầu nhìn 5237 bên cạnh, chần chờ trong đầu hỏi: "Ngươi nói... Hắn có phải hơi giống Triệu Hi Hòa hay không?"
5237 thầm mắng một tiếng Triệu Hi Hòa âm hồn không tan, quả thực đều cướp mất hồn vía của Tùy Viên rồi! Ở mặt ngoài lại đặc biệt công chính lắc lắc thân thể: "Có chút giống, thế nhưng ta cũng không xác định — ngươi đến cùng hy vọng đấy đúng là hắn, hay không phải?"
Tùy Viên chớp chớp mắt, không nói gì.
Cậu hy vọng đó chính là hắn, bởi vì như thế có nghĩa là Triệu Hi Hòa không có bỏ rơi cậu, vẫn luôn ở bên cạnh cậu; lại đồng thời hy vọng đây không phải là hắn, dù sao làm nam thứ so với nam chính còn khổ hơn, Tùy Viên không muốn nhìn đối phương vì mình mà "Hy sinh" .
"Hiện tại nghĩ nhiều cũng không có tác dùng, sau khi gặp vị nam chính Nhạc Sâm đã rồi hãy đoán tiếp." 5237 khuyên nhủ nói. "Vạn nhất nghĩ nhầm người, có thể sẽ gặp phải phiền toái lớn."
"Cũng đúng." Tùy Viên đồng ý gật gật đầu, cất hộp sữa bò còn hơn phân nửa, nhưng không muốn uống nữa vào tủ lạnh, xoay người trở về phòng mình ngủ bù.
— ban nhạc sắp phải giải tán, nghệ sĩ đang cố gắng tìm kiếm đường ra cực kì khốn khổ ...
Bếp cùng phòng khách khôi phục yên tĩnh, hai cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, mà cánh cửa còn lại thì hơi hơi hé mở, một đôi mắt đen thoắt ẩn thoắt hiện ở khe cửa, mặc dù không có hận ý, nhưng cũng mang theo chán ghét rõ ràng.
Lét lút nhìn thấy "Người yêu" trên danh nghĩa cùng "Bạn tốt" của mình sau lưng cậu ta thân thiết hôn nồng nhiệt, Hoắc Kha không biết mình trải qua một loại cảm giác thế nào. Buồn nôn? Oán hận? Hay là đã sớm biết mà giật mình?
Bất quá, Hoắc Kha đời trước bị đùa giỡn quay vòng vòng đã không tồn tại, sau khi trọng sinh cậu ta đã có đầy đủ ưu thế, có thể so với đời trước đi một con đường sáng lạn hơn — cũng có thể có được thực lực càng dồi dào hơn để đứng bên cạnh người đó.
Nghĩ đến ngày mai có thể gặp mặt Nhạc Sâm, ánh mắt Hoắc Kha nhu hòa xuống, khóe miệng cũng hơi hơi mang vài phần ý cười.
Cả đời này, cậu ta tuyệt đối muốn sống phong quang khí phách, báo đáp người đã từng trợ giúp chính mình, đồng thời cũng sẽ không bỏ qua người cô phụ chính mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro