Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Lão đại hắc đạo tóc trắng

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Hi Hi

"Ngại quá, có chút việc nên tới muộn." Mạc Thiếu Đình đi đến bên cạnh Mạc Hoa Khôi, nhìn Âu Dương Kiện Vũ có chút quen mắt, hơi cảm thấy có lỗi.

Âu Dương Kiện Vũ cười nhạt một tiếng, "Không sao đâu."

"Mạc Thiếu Đình, cậu mặc bộ này chả khác gì lão đại xã hội đen cả." Mạc Hoa Khôi nhìn hắn đeo kính râm, lông mày nhăn lại nửa đùa nửa thật nói.

Mạc Thiếu Đình cong môi, "Hửm, phải không?" Đầu hơi nâng, liếc xuống phía dưới, ngón tay thon dài đẹp mắt chỉ xuống dưới, hỏi "Có giống người này không?"

Mạc Hoa Khôi nhìn theo hướng đó, rất nhanh thấy được một người đàn ông đang bắt chéo chân, ngậm một điếu xì gà trong miệng ngồi ở sofa gần sân khấu.

Người đàn ông nhuộm tóc trắng, ước chừng khoảng hơn 30 tuổi, tuy lớn lên cũng không tệ, tuy nhiên vẻ mặt hung tợn, sau lưng hắn là mười mấy tên thuộc hạ, khí thế kinh người.

Nhắc tới cũng trùng hợp, người này Mạc Hoa Khôi có biết, khóe môi càng giương cao, "Mạc Thiếu Đình, ngược lại cậu không giống hắn ta."

"Cũng chẳng thể làm được." Mạc Thiếu Đình nhàn nhạt cười nói, tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài khiến người ta hồn xiêu phách lạc, ưu nhã mà cao quý ngồi xuống cạnh Âu Dương Kiện Vũ.

"Hắn tên là Cao Bác Đạt, cả nhà ngoại của hắn đều lăn lộn trong giới hắc đạo đấy, 10 năm trước, hắn đã khống chế mười bang nhóm trong đế quốc sương mù của chúng ta." Mạc Hoa Khôi rót cho hai người cốc rượu, vừa nói, vừa ưu nhả uống một ngụm.

"Thật đúng là một người lợi hại." Mạc Thiếu Đình sờ sờ cằm, có chút hứng thú nói.

"Tuyệt đối là một nhân vật độc ác." Mạc Hoa Khôi bổ sung một câu.

"..." Âu Dương Kiện Vũ không nói một lời, nhìn Cao Bác Đạt phía dưới, hơi cười cười.

" Mạc Thiếu Đình, đây là anh tôi, Âu Dương Kiện Vũ." Mạc Hoa Khôi nhớ tới chính sự, nhìn sang Âu Dương Kiện Vũ đang trầm ngâm, đặt cốc rượu xuống giới thiệu, "Anh ấy thế nhưng là em đấy, hai cậu khi còn bé đã gặp nhau, chắc vẫn nhớ chứ?"

"A, đương nhiên là nhớ rồi." Mạc Thiếu Đình nhìn khuôn mặt của Âu Dương Kiện Vũ, không chút nghĩ ngợi cười, đưa tay ra với Âu Dương Kiện Vũ, "Em trai, khỏe chứ."

"Chào anh." Âu Dương Kiện Vũ cũng cười, vươn tay bắt tay hắn.

Mạc Hoa Khôi hơi hơi nhíu mày, "Anh trai với em trai, nghe chẳng tự nhiên chút nào."

"Tôi thấy cũng không được tự nhiên, về sau cứ gọi hẳn tên đi." Mạc Thiếu Đình cười nói.

Âu Dương Kiện Vũ cũng không dị nghị, gật đầu, "Được."

...

Đã hơn chín giờ, vào lúc này, Lâm An An mặc một chiếc áo sơ mi như xuyên thấu đứng ở giữa sân khấu, trông rất rực rỡ tươi đẹp, cùng với đó là những điệu nhảy trên nền nhạc sôi động.

Cậu ấy nhảy không tồi, cộng thêm dáng người dong dỏng, có rất nhiều người hưng phấn hoan hô nhảy cùng cậu.

"Haha, lão đại, tên tiểu tử này nhảy trông rất giống con gái, cũng khá ngon a." Đứng sau Cao Bác Đạt là một người đàn ông xấu xí, hưng phấn nói bên tai ông ta.

Lông mày rậm của ông ta hơi nhướn lên, "Sao nào, coi trọng cậu ta?"

"Haha, không đâu lão đại, em thích phụ nữ mà." Người đàn ông chợt nhớ ra Cao Bác Đạt ghét nhất đồng tính luyến ai, vội vàng phủ nhận.

"Mẹ kiếp, lão tử ghét nhất thể loại nam không ra nam, nữ không ra nữ khoe thân trước mặt ta, lập tức kéo hắn ra khỏi sân khấu." Nhìn một lúc, Cao Bác Đạt vẻ mặt chán ghét phân phó.

"Đúng vậy, lão đại." Người đàn ông xấu xí kia lập tức gật đầu , ngẩng đầu lên, cùng với đó bên cạnh có một người đàn ông khôi ngô tiêu sái bước nhanh lên sân khấu, không nói một lời đã cưỡng ép Lâm An An đang nhảy xuống sân khấu, lôi cậu đến quỳ gối trước mặt Cao Bác Đạt.

Kể từ đó, trong quán rượu xôn xao hẳn, ánh mắt mọi người đều tập trung tại Lâm An An, rất nhiều người phụ nữ khác còn đổ mồ hôi thay cho cậu.

Từ khi nhìn thấy Âu Dương Kiện Vũ, ánh mắt của cô vẫn luôn rơi vào khuôn mặt hắn, lúc Lâm An An lên sân khấu, nhảy cái gì, cô hoàn toàn không biết, mãi cho tới khi người của Cao Bác Đạt kéo Lâm An An xuống, tầm mắt của cô mới rời đi, chứng kiến cảnh Lâm An An bị hai người đàn ông cưỡng ép quỳ gối trước mặt Cao Bác Đạt, trái tim bỗng đập mạnh... Đã xảy ra chuyện gì vậy?

"A, mấy người muốn gì? Tại sao lại làm vậy với tôi?" Lâm An An hoảng sợ, nhìn Cao Bác Đạt, cảm giác lạnh run.

"Trên thế giới này, sao lại có loại quái thai nam không ra nam, nữ không ra nữ như vậy? Hử?" Cao Bác Đạt hút một điếu xì gà, phun một làn khói đặc vào mặt cậu, trào phúng hỏi: "Lớn lên như vậy, nhất định sẽ yêu nam nhân rồi. Ta lại còn rất giàu nữa, hẳn là cậu cũng thích ta rồi?"

"Tôi, tôi không thích ông." Lâm An An vội vàng sợ sệt nói. "Tôi thích nữ nhân."

"Mẹ kiếp, lão tử nói cậu thế nào thì chính là thế đó, còn dám cãi lại?" Cao Bác Đạt hung thần ác sát, duỗi tay ra, giáng một cái bạt tai lên cậu, mạnh đến mức khóe miệng cậu bật máu.

"Hầu Tam, vả miệng cậu ta, đánh đến khi nào cậu ta lệch mồm thì thôi." Cao Bác Đạt ngồi thẳng người, mệnh lệnh vô cùng sắc bén, bộ dáng đó, như ma quỷ muốn ăn tươi nuốt sống.

Thật đúng là người cũng như tên, người đàn ông xấu xí kia chính là Hầu Tam, "Vâng, lão đại." Cười gật gật đầu, lập tức vung tay tát mặt Lâm An An.

"Chát... chát... chát..."

Lúc này, tiếng nhạc ầm ĩ sôi động đã không còn, người trong quán không một ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng tát mặt chói tai vang lên.

Cảnh tượng như vậy, vị trí khách quý là chỗ Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Thiếu Đình đều thấy rõ nhất.

" Mạc Thiếu Đình, cậu là hoàng thái tử đế quốc sương mù, mấy chuyện này, chi bằng cậu lên quản đi?" Mạc Hoa Khôi uống một ngụm rượu, nhìn thuộc hạ của Cao Bác Đạt điên cuồng bạt tai Lâm An An, hơi nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói với Lâm An An.

Mạc Thiếu Đình vuốt vuốt ly rượu trong tay, nhìn cảnh tượng tàn nhẫn kia, môi hắn cong lên, nhàn nhạt nói: "Tôi luôn luôn có nguyên tắc là thà làm nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện."

"Haha." Mạc Hoa Khôi nhẹ nhàng cười rộ lên.

Về việc này, Âu Dương Kiện Vũ không có bất kỳ hứng thú, nhìn thoáng qua rồi sẽ không nhìn nhiều, cũng không đánh giá cái gì đó, đầu hơi cúi, thưởng thức ly rượu ngon trong tay.

Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng Lâm An An sẽ bị Cao Bác Đạt đánh chết, một giọng nữ thản nhiên vang lên:

"Tại sao phải làm khó cậu ta?"

Người đó, chính là Thu Tiểu Quân, chỉ thấy cô chen qua đám người vây quanh, mặt không đổi sắc đứng trước mặt Cao Bác Đạt, nhìn Lâm An An bị đánh sưng đỏ cả mặt, thản nhiên hỏi Cao Bác Đạt.

Thình lình nghe thấy giọng nói của Thu Tiểu Quân, vị trí khách quý cả 3 người Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Thiếu Đình đều quay sang nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro