Chương 7: Hoàng thái tử giá lâm
"Sẽ đến, tôi gọi điện thoại cho hắn rồi." Mạc Hoa Khôi ưu nhã uống một ngụm rượu vang đỏ, khẳng định nói, nhìn về phía sàn nhảy, phát hiện có mấy người phụ nữ dáng người nóng bỏng, ngũ quan không tệ, quay đầu nhướn mày cười với hắn, "Có muốn đi xuống nhảy không, thuận tiện đưa mấy mỹ nhân lên đây bồi chúng ta uống rượu?"
Âu Dương Kiện Vũ đạm mạc cười, "Thôi, tôi không có hứng thú với mấy cô gái kia."
Nghe vậy, Mạc Hoa Khôi cao hứng cười vài tiếng, "Haha, hai chúng ta quả thật là anh em."
"Phiền chỉ giáo?"
"Tôi và cậu giống nhau, cũng không có hứng thú với bọn họ." Hắn nhìn mấy cô gái nóng bỏng dưới sàn nhảy, nhún nhún vai nói.
"Hửm, phải không?" Âu Dương Kiện Vũ có chút nửa tin nửa ngờ, "Cậu có hứng thú với nữ nhân như thế nào?"
"Cái này khó mà nói." Hắn có chút mê man cười nói. "Cậu thì sao? Cậu có hứng thú với cô gái như thế nào?"
"Hứng thú với cô gái mà tôi yêu." Âu Dương Kiện Vũ nghĩ nghĩ, có chút nghiêm túc cười nhạt.
"Hơn 20 năm trôi qua, cậu có gặp được cô gái mà cậu yêu sao?" Mạc Hoa Khôi cảm thấy thú vị với chuyện tình cảm của hắn.
Trong đầu Âu Dương Kiện Vũ hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ với đôi mắt to tròn, cười rộ lên đặc biệt đáng yêu, do dự hai giây, có chút ưu thương nói: "Hình như không có."
"Cái gì gọi là hình như không có? Có là có, không có là không có, còn hình như?" Mạc Hoa Khôi rất buồn bực.
Âu Dương Kiện Vũ cười nhưng không nói, cầm cốc rượu lên như suy tư gì đó xong uống một ngụm rượu, thâm thúy anh tuấn, sâu trong mắt còn mang theo một tia yêu thương khó có thể nắm bắt... Thu Tiểu Quân, hai năm trước sau khi em chết, vì sao tôi lại nhớ tới em nhiều như vậy? Tôi thật sự là yêu em sao?
...
Thu Tiểu Quân ở hậu trường sửa sang lại một chút, có đại nhân vật tới quán bar, cô cũng không rõ là ai.
Chỉ chốc lát, một đồng nghiệp nữ đi đến, một bên lấy rượu, một bên hưng phấn nói với mấy đồng nghiệp nữ khác: "Tiểu Lệ, Tiểu Hồng, đêm nay Mạc Tổng tới đấy, haha, hôm nay anh ấy còn đi cùng một người đàn ông cũng vô cùng mê người tới nữa."
"Oa, thật vậy ư? Haha, tốt quá, chị em chúng ta có thể mở rộng tầm mắt."
"Tớ rất hưng phấn, nửa tháng rồi Mạc tổng không tới quán bar của chúng ta, thật muốn lập tức nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy."
Nghe mấy cô gái nói như vậy, bên cạnh còn mấy đồng nghiệp nữ đã si mê đến không chịu được, vội vàng lấy rượu ngon, bước nhanh cùng nhau đi ra khỏi hậu trường, vội vã đi nhanh để thấy được phong thái của Mạc Hoa Khôi.
Mạc tổng chính là Mạc Hoa Khôi ư?
Thu Tiểu Quân đoán được điều này, tâm tình có chút biến hóa, khóe miệng quỷ dị cong lên, bưng một khay rượu đi nhanh ra ngoài, đến một góc nhỏ có thể dễ dàng quan sát tình huống trong quán bar.
Cô chọn một vị trí khá tốt, đầu chỉ cần hơi nhấc, là có thể nhìn thấy hai người nam nhân đang ngồi trên ghế.
Nhìn thấy Mạc Hoa Khôi, cô không kinh ngạc chút nào, ngược lại nhìn sang Âu Dương Kiện Vũ đang ngồi cạnh Mạc Hoa Khôi, cô ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng còn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nghĩ tới, đã qua hai năm, cô vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra hắn, cho dù, ánh sáng trong quán bar không đủ sáng, ánh đèn đong đưa lập loè, vẫn có thể.
Tổng tài, Âu Dương tổng tài của em, mấy năm nay, anh có tốt không? Em rời khỏi anh hai năm, trong hai năm này, anh có từng nhớ tới em không? Chỉ sợ, một lần cũng chẳng có.
Nhìn không chớp mắt khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Kiện Vũ kia đã từng khiến cô vô số lần mơ đến, tâm tình của cô thật lâu sau vẫn khó có thể bình phục, thật sự muốn chạy đến trước mặt hắn ngay lập tức, nói chuyện cùng hắn, chỉ cần hắn nói một câu "Tôi khỏe", cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ là, cho dù có mong muốn, cô cũng phải kiếm chế nó.
Cô biết mình không thể xúc động như vậy, bởi vì người bên cạnh hắn - Mạc Hoa Khôi, người đàn ông đã khiến cho em gái cô tự sát. Trong lòng cô có hận, có thù oán, cô tuyệt đối không cho phép bản thân làm ảnh hưởng đến kế hoạch trả thù.
9 giờ đúng, quán bar lại xuất hiện một người đàn ông hấp dẫn ánh mắt, hắn có thân hình cao giống Mạc Hoa Khôi và Âu Dương Kiện Vũ, chẳng qua so với bọn hắn hơi to một chút, mặc áo sơ mi trắng, quần màu ghi, khuôn mặt tuấn tú mang theo kính râm, được hai vệ sĩ cường tráng hộ tống ở đằng sau, khí chất vương giả bước đến chỗ Mạc Hoa Khôi.
Người này, đúng là Hoàng thái tử điện hạ của đế quốc sương mù (?) —— Âu Dương Thiếu Đình.
Hắn rất ít khi lộ diện trước giới truyền thông, đối ngoại vẫn luôn tuyên bố hắn tên là Mạc Thiếu Đình, không có mấy người biết thân phận thật sự của hắn.
Cảm ơn mọi người đã chờ mình suốt thời gian, mình comeback rồi đây ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro