Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Học trưởng, anh thật đẹp trai!

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Hi Hi

Nghe cô hét như vậy, Mạc Hoa Khôi sửng sốt, Mạc Thiếu Đùng cũng kinh ngạc, đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chắc chắn là Âu Dương Kiện Vũ.

Sao cô lại biết hắn?

Điều này, Âu Dương Kiện Vũ thật sự không hiểu chút nào.

"Kiện Vũ, cậu biết cô ta sao?" Mạc Hoa Khôi lập tức quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

"Không biết." Hắn nhìn gương mặt của Bạch Trục Nguyệt, chắc chắn nói.

"Nếu không biết, sao cô ta lại gọi tên cậu, cầu cứu cậu vậy?" Điều này khiến Mạc Hoa Khôi không hiểu nổi.

"Không biết." Chính hắn cũng nghĩ không ra.

Lúc này, Mạc Thiếu Đình cười cười, như ngẫm nghĩ gì đó nhìn gương mặt của Bạch Trục Nguyệt mang một tầng nước mặt vẫn càng gợi cảm xinh đẹp, "Kiện Vũ, có thể cô ấy là một học muội thầm mến cậu từ lâu rồi."

Âu Dương Kiện Vũ cười nhạt, "Có lẽ vậy."

" Âu Dương Kiện Vũ, Âu Dương Kiện Vũ, cứu, cứu tôi..." Thu Tiểu Quân vẫn như cũ khàn giọng gọi tên hắn, dường như chỉ có một mình hắn mới có thể cứu cô, thấy hắn thờ ơ, dường như không có vẻ muốn cứu cô, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, thời gian dần trôi qua càng thêm bi thương, thanh âm cầu cứu cũng qua thời gian dần yếu đi, tùy lúc cũng có thể chết đi, "Âu Dương Kiện Vũ, cứu..."

Âu Dương Kiện Vũ đều thu hết biểu cảm bi thương cùng ánh mắt tuyệt vọng của cô vào trong mắt.

Không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lòng hắn gặp bối rối một cách khó hiểu, suy nghĩ một chút, cuối cũng quyết định xuống dưới cứu cô, ưu nhã đứng dậy.

Đương nhiên Mạc Hoa Khôi biết rõ hắn đứng dậy là muốn làm gì, lúc hắn chuẩn bị xoay người rời ghê, tay duỗi ra, giữ chặt hắn, "Đừng đi." (Cảm giác anh Khôi thụ thụ thế nào ý huhu T^T)

Hắn không ngờ rằng Mạc Hoa Khôi sẽ giữ hắn lại, sững sờ một giây, nhìn khuôn mặt không một chút biểu cảm của Mạc Hoa Khôi, hắn cong môi, "Cô ấy đã kêu tên tôi như vậy, tôi không thể thấy chết mà không cứu."

"Tôi không có hảo cảm chút nào với người phụ nữ này." Mạc Hoa Khôi nhìn mặt Thu Tiểu Quân, nhớ tới những việc cô làm hắn tức điên lên, tâm tình không thể tốt lên, nhìn thấy cô bị đám người của Cao Bác Đạt đè trên mặt đất, tùy lúc đều có khả năng sẽ bị những người kia cưỡng hiếp, trên gương mặt anh tuấn thoáng có chút biểu cảm "thỏa mãn", "Nhìn cô ta bị người khác sỉ nhục, rất hợp ý tôi."

Dù sao hai người cũng là anh em, vì một người phụ nữ không quen biết mà làm hư hòa khí, vậy cũng thật không đáng.

Nghe hắn nói vậy, Âu Dương Kiện Vũ suy nghĩ hai giây, cũng từ bỏ suy nghĩ cứu Thu Tiểu Quân khỏi đầu, nhàn nhạt cười với hắn, ngồi về chỗ, nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra bên dưới.

Một khắc hắn ngồi xuống, Thu Tiểu Quân chính thức tuyệt vọng, ánh mắt mờ dần, sao cô lại ngu ngốc như vậy? Bây giờ khuôn mặt của cô là của Bạch Trục Nguyệt, căn bản là hắn không biết cô, sao có thể cứu cô được? Nếu như cô không gặp tai nạn, bây giờ vẫn là khuôn mặt hồi trước, vậy hắn có cứu cô không, à không, hắn tuyệt đối không ưu thích cô, nếu như là gương mặt trước kia, vẫn không có chuyện hắn sẽ cứu cô.

Ngay trong lúc cô bi thương tuyệt vọng nhất, một bàn tay thô ráp tấn công đến bộ ngực của cô, "Ách..." xúc cảm này khiến cô cực kì buồn nôn, đôi mi thanh tú nhíu chặt, đột nhiên từ trong tuyệt vọng tỉnh ngộ...

Trên thế giới này, không ai có thể cứu cô, người duy nhất có thể cứu cô, chỉ có thể là cô thôi.

Cắn răng suy nghĩ, cô dùng sức quay đầu, hung hăng cắn lên bàn tay đang xâm phạm cô.

"A... con tiện nhân, lại dám cắn tao." Người đàn ông bị cắn đau liền nóng nảy rút tay về, mạnh mẽ tát cho cô một bạt tai, trong nháy mắt đánh cô đau đến mức khóe môi bật máu.

Thấy sự việc như vậy, Mạc Hoa Khôi vẫn thờ ơ như cũ, Âu Dương Kiện Vũ cũng tiếp tục lựa chọn thờ ơ lạnh lùng, chẳng qua, Mạc Thiếu Đình luôn luôn im lặng, nhưng thời điểm này lại đứng lên ngoài dự đoán của mọi người.

"Thiếu Đình, cậu làm gì vậy?" Mạc Hoa Khôi quay đầu nhìn về phía hắn, lông mày anh tuấn hơi nhíu lại hỏi: "Đi WC?"

Lúc Mạc Thiếu Đình đứng dậy, Âu Dương Kiện Vũ cũng nhìn về phía hắn.

Mạc Thiếu Đình hơi cười cười với bọn họ, nói khẽ: "Thật không trùng hợp, cô ấy là học muội của tôi, tôi biết cô ấy, chỉ là quên mất cô ấy tên gì rồi." Vừa dứt lời, xoay người, hai tay đút túi quần không nhanh không chậm từ tốn bước xuống cầu thang.

Những người của Cao Bác Đạt, mỗi người đều hạ lưu, hèn mọn, bỉ ổi, cùng nhau áp chế Thu Tiểu Quân đè dưới đất, bàn tay vươn ra muốn sờ cô một chút, thắt lưng và quần cũng được bỏ xuống, không thể chờ được muốn nhấm nháp hương vị của cô.

Lúc này Thu Tiểu Quân đã phẫn nộ và khủng hoảng đến cực điểm, "A... cút ngay, mấy tên khốn, đừng chạm vào tôi..." Sau đó có một tên tóc húi cu tụt quần xuống trước mặt cô, bắt cô phục vụ hắn, cô không thể nhịn được nữa, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, hàm răng cắn chặt, giống như đã chuẩn bị từ trước, chờ thời cơ muốn tấn công.

Cô không ngờ rằng, lúc cô chuẩn bị động thủ, giọng nói của một người đàn ông thản nhiên vang lên.

"Thả cô ấy."

Giọng nói không lớn, nhưng rất có hàm súc và có trọng lượng.

Người đàn ông có can đảm cứu cô là ai?

Trái tim của cô tràn đầy nghi hoặc như muốn nhảy dựng ra khỏi lồng ngực, mơ hồ buông lỏng nắm đấm, dùng lực ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.

Trong tích tắc, cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Mạc Thiếu Đình mơ hồ mang theo ba phần tà khí, giật mình cảm thấy, lúc này hắn xuất hiện, là thần thái thu hút, ánh mắt đong đầy nước mắt nhìn chăm chú gương mặt hắn, Trục Nguyệt, hắn chính là Mạc Thiếu Đình, người học trưởng mà cô luôn thầm mến sao?

Kinh ngạc trong hai giây, người đàn ông tóc húi cua đứng lên, quay người nhìn Mạc Thiếu Đình đột nhiên xuất hiện, cắn răng tức giận hỏi: "Mày là ai? Ra đây quấy rầy chuyện tốt của bọn ông, không muốn sống à?"

Trên mặt Mạc Thiếu Đình mang ý cười, "Tao là ông nội mày đó." Nhu hòa nói xong, sắc mặt chợt tối sầm, mạnh mẽ đá một cái vào chỗ đũng quần hắn.

"A... ** của tao..." Một cước đạp kia cũng rất mãnh liệt, đoán rằng thứ trong quần của tên khốn kia cũng bị nát rồi, người đàn húi cua gương mặt vặn vẹo, che hạ bộ của bản thân, thống khổ ngã trên mặt đất lăn qua lăn lại, "A... đau quá..."

"Mẹ nó, dám khi dễ anh em của chúng ta, anh em, lên."

Thấy thế, người của Cao Bác Đạt đều lộ ra vẻ tức giận, nhao nhao buông Bạch Trục Nguyệt ra, đoán kết lại cùng nhau xong lên chỗ Mạc Thiếu Đình.

Hai bảo vệ đi theo Mạc Thiếu Đình tuyệt đối không phải để trang trí, khi những người kia đứng dậy muốn đánh Mạc Thiếu Đình, một quyền liền đánh ngược lại, gọn gàng ngăn cản những người muốn xông lên.

Chứng kiến mọi chuyện, Cao Bác Đạt ngồi trên ghế salon không nói chuyện, thản nhiên đốt một điếu xì gà, nhìn Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ đang ngồi vị trí khách quý, lại nhìn hai vệ sĩ thân thủ khá cao của Mạc Thiếu Đình, sau đó có điều suy nghĩ nhìn Mạc Thiếu Đình, thầm nghĩ, hôm nay xuất hiện vị Trình Giảo Kim này, lai lịch hẳn không nhỏ.

"Học muội, em còn mặc quần áo tương đối dễ nhìn." Mạc Thiếu Đình đi đến trước mặt Thu Tiểu Quân, nhìn dáng vẻ uyển chuyển của cô, khóe miệng cong lên, chọc ghẹo nói, lập tức cởi áo sơ mi trắng trên người khoác lên thân thể cô.

"Học trưởng, cảm ơn anh." Thu Tiểu Quân quấn lấy áo sơ mi khoác trên vai, nhìn gương mặt hắn cảm kích nói.

"Trước đừng nói cảm ơn." Hắn ngồi xổm xuống, đối mặt với cô ở khoảng cách gần, khóe môi cong lên, nhìn gương mặt cô tà mị mập mờ nói, "Tôi cũng không phải cứu em mà không có điều kiện, chờ ngày nào đó tôi có hứng, sẽ tìm em đòi đền đáp đấy."

Mọi người đừng lấy truyện khi chưa có sự đồng ý của mình, mình không cấm mang đi đâu, nhưng mà cũng phải tôn trọng công sức của mình, nhắn tin mình trên wattpad nhé!

Tiện thể mình đang tuyển beta, chỉ cần chỉnh sửa chính tả với câu cú ngữ pháp thôi, ai có hứng ib liền nè!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro