Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Kiệt Vũ, cứu tôi!

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Hi Hi

Sau khi nội y rơi xuống, Thu Tiểu Quân mang theo dáng vẻ mị hoặc mê đắm lòng người, tươi cười nhặt lên áo ngoài, che khuất bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, tiêu sái bước xuống sân khấu, biểu cảm ôn hòa nhìn Cao Bác Đạt, "Gọi mấy người anh em của anh chấm điểm đi."

Cao Bác Đạt không ngờ rằng một cô gái đứng trước mặt nhiều người nhảy thoát y mà vẫn có thể bình tĩnh thong dong như vậy, ngẩn người ra rồi mới nhìn thuộc hạ phía sau, giọng nói trầm thấp: "Chấm điểm đi, thập phần là điểm tối đa."

"Mấy anh đẹp trai, tôi cầu xin mọi người, cho tôi điểm tối đa được không?" Trước lúc chuẩn bị cho điểm, cô không chớp chớp mắt xinh đẹp với bọn họ.

"Tối đa."

"Tối đa."

"Tối đa."

"...."

Có lẽ là cô nhảy rất tốt, có lẽ là biểu hiện của cô quá mê người, toàn bộ thủ hạ của Cao Bác Đạt đều cho cô điểm tối đa.

"Cảm ơn." Kết quả này khiến cô cực kì thỏa mãn, "Tiên sinh, hiện tại, anh có thể thả cậu ấy chưa?" Cô nhìn xuống Lâm An An, hơi mỉm cười nhìn Cao Bác Đạt, mười phần tin tưởng hỏi.

Cao Bác Đạt có chút khó coi cười cười, "Đương nhiên rồi." Vừa dứt lời, Hầu Tam đã thả Lâm An An ra.

" Trục Nguyệt, Trục Nguyệt..." Lâm An An vội vàng dùng sức đứng lên từ mặt đất, nước mắt dàn dụa khập khễnh bước về phía cô, sự cảm kích với cô có lẽ không lời nào có thể diễn tả.

Chờ đến khi cậu ấy đến gần cô, Thu Tiểu Quân gật đầu với Cao Bác Đạt, cười khẽ, "Cảm ơn." Sau đó quay người, đỡ lấy Lâm An An, "An An, chúng ta đi."

"Khoan đã." Vừa đi được hai bước, Cao Bác Đạt đã mở miệng.

Nghe được hai chữ "khoan đã", trong lòng Thu Tiểu Quân bỗng nảy lên một dự cảm không lành, xoay người, hoài nghi hỏi: "Còn có việc gì sao?"

"Cậu ta có thể đi, nhưng cô thì không." Cao Bác Đạt chỉ vào Lâm An An, sau đó cười cười với cô mang hàm ý khác.

"Tại sao?"

"Haha, tôi nói nếu cô lên sân khấu nhảy thoát y, các anh em của tôi cho cô điểm tối đa, tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta, nhưng tôi chưa từng nói sẽ bỏ qua cho cô." Cao Bác Đạt đứng lên, vứt xì gà trong tay, không nhanh không chậm tiêu sái đến trước mặt cô, nâng tay lên, giống như lưu manh đùa nghịch vuốt ve cằm cô. "Tối nay, cô sẽ là nữ nhân của tôi, hầu hạ tôi thật tốt."

Nhìn xem này, nghe xem này, đây chính là sắc lang hèn hạ, vô lại đáng ghê tởm nhất.

Thu Tiểu Quân không trả lời ngay, cô suy nghĩ một chút, dùng lực vừa phải đẩy bàn tay đang nắm cằm của cô, nhìn Lâm An An thản nhiên cười, "An An, cậu đi trước đi."

Lâm An An lo lắng sợ hãi, "Nhưng Trục Nguyệt..."

"Nghe lời, rời khỏi đây trước." Cô cắt ngang lời hắn, khẩu khí như mệnh lệnh.

Từ trên khuôn mặt của cô Lâm An An thấy được thứ tự tin mà cậu ta chưa từng có, suy nghĩ hai giây, cuối cùng nghe lời cô, xoay người, rời khỏi quán bar.

Nơi dành cho khách quý, ba người đàn ông tuyệt mĩ đều nảy sinh hứng thú với chuyện bên dưới, à không, nói chính xác hơn là ba người họ thấy hứng thú với cô gái kia, ánh mắt đều không rời khỏi cô đang bị Cao Bác Đạt tùy ý đùa bỡn.

"Đúng là không biết liêm sĩ, làm gì có người phụ nữ nào rơi vào tay Cao Bác Đạt mà còn nguyên vẹn." Mạc Hoa Khôi nhếch môi, vắt chéo chân, nhìn gương mặt của Bạch Trục Nguyệt, khóe miệng cong lên hả hê nói.

Âu Dương Kiện Vũ tương đối trầm mặc, từ đầu tới cuối, đều không thể nhìn ra hắn có cảm xúc gì, chẳng qua lúc nhìn Bạch Trục Nguyệt, khuôn mặt anh tuần thành thục cũng không lộ ra biểu cảm đặc biệt.

Trên mặt Mạc Thiếu Đình, vẫn như trước không dễ phát hiện. Hắn giống Âu Dương Kiện Vũ, không nói gì, nhìn khuôn mặt khêu gợi của Bạch Trục Nguyệt, bình thản ung dung yên lặng theo dõi diễn biến.

"Tiên sinh, đêm nay tôi không thể trở thành nữ nhân của anh, đêm mai, hay mỗi tối sau này, cũng không thể làm nữ nhân của anh." Thu Tiểu Quân nhìn Cao Bác Đạt có gương mặt hung ác, nghiêm túc nói.

"Vì sao?" Cao Bác Đạt nghi hoặc.

Cô cong môi cười, "Bởi vì tôi đã có người tôi thích, vừa hay anh ấy cũng ở đây."

"Hửm? Hắn là ai, ở đâu?" Lông mày rậm của Cao Bác Đạt nhăn lại, lạnh lùng hỏi rồi nhìn xung quanh.

"Là ở đó." Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạc Hoa Khôi đang ngồi chỗ khách quý, có chút kiêu ngạo nói, "Người đàn ông của tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Hướng Dương (?), Mạc Hoa Khôi."

(?) Theo Hán Việt là hướng nhật quỳ (向日葵) dịch nghĩa là hoa hướng dương.

Nghe vậy, Cao Bác Đạt cùng mọi người đồng loạt nhìn sang Mạc Hoa Khôi.

Lời nói của cô thật đúng là kinh người, Âu Dương Kiện Vũ không ngờ rằng cô sẽ nói vậy, Mạc Thiếu Đình cũng vậy, còn Mạc Hoa Khôi thì càng không.

Nghe cô nói như vậy, Mạc Hoa Khôi có cảm giác mình bị vu oan hãm hại, trong lòng cực kì khó chịu, nhìn khuôn mặt của cô, khóe miệng giật giật, lớn tiếng cười nói với Cao Bác Đạt: "Haha, anh Cao, người phụ nữ này thật buồn cười, tôi không hề biết cô ta, anh chơi cô ta thế nào là tùy anh."

"Hahaha, Mạc tổng, không ngờ cậu cũng ở đây." Nhìn thấy Mạc Hoa Khôi, Cao Bác Đạt rất hưng phấn, "Nữ nhân này, không phải nữ nhân của cậu sao?"

"Đúng, thật sự không phải." Mạc Hoa Khôi nhìn khuôn mặt cô, có chút tức giận khẳng định lại.

"Nếu vậy, tôi không cần khách khí với cô ta." Cao Bác Đạt vừa nói xong, lập tức nhất tay, nặng nề tát Thu Tiểu Quân một cái, "Mẹ kiếp, dám trêu đùa tôi."

Cái tát kia đúng là đủ ngoan độc, nhưng có thể Thu Tiểu Quân sẽ không cảm thấy đau, chỉ vì không có phòng bị, thân thể theo quán tính ngã xuống đất, vì vậy quần áo che trước vài bộ phận bị rơi xuống, cảnh xuân của cô lập tức lộ ra.

Cao Bác Đạt tuyệt đối là người có lòng dạ độc ác, đắm đuối liếc mắt nhìn dáng vẻ khỏa thân của cô, ngồi lại vào ghế salon, ra mệnh lệnh không tim không phổi cho thuộc hạ phía sau: "Cái thứ đê tiện này cho mọi người, tại đây hành hạ cô ta."

"Đúng vậy, lão đại, hahaa..."

"Hahaha, lão đại, chúng em nhất định sẽ không phụ ngài."

"Nghe được mệnh lệnh của hắn ta, thủ hạ đằng sau đều hưng phấn lộ ra dáng vẻ cầm thú, nhao nhao bước nhanh đến phía trước, không chờ được mà đánh lên thân thể trần truồng của Bạch Trục Nguyệt dưới mặt đất.

"Đừng, đừng làm vậy... A... cút ngay..." Thu Tiểu Quân phản kháng, vì trên người cô có sức mạnh bí ẩn, cô đương nhiên có thể đánh bại mấy người này, thế nhưng cô lại chọn chịu đựng không ra tay, "Các người là đồ hỗn đạn, cút ngay đi, không được đụng vào tôi... A..."

Cô hiểu ra, nữ nhân mạnh mẽ quá, nam nhân sẽ không thích. Có rất nhiều đàn ông, đều sinh ra một loại bảo hộ với những cô gái dịu dàng, yếu đuối, nếu cô có thể điềm đạm, đáng yêu một chút, có lẽ có thể làm cho đàn ông ưa thích.

"A... không được, thả tôi ra... thả tôi ra..." Có một số chuyện, không phải cô không thể khống chế, ngay lúc cô đang suy nghĩ, mấy tên khốn kia đã dùng sức áp chế cô trên mặt đất.

Cô biết rõ, nếu cô không phản kháng, cô sẽ trở thành đồ chơi của đám đàn ông này. Trong lòng cô sợ hãi loạn cả lên, run rẩy ngồi dậy, cật lực ngẩng mặt tràn đầy mồ hồi, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông nho nhã anh tuấn ngồi vị trí khách quý, tim cô tê rần, đau như dao cắt, nước mắt rơi xuống, khàn giọng gọi tên hắn, "Âu Dương Kiện Vũ, cứu tôi... A... Âu Dương Kiện Vũ, cứu tôi với..."

Giờ editor đã nhận ra rằng, ngâm truyện càng lâu, càng được nhiều cmt hihi ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro