Chương 14
Nói xong, nam nhân buông tay ra, lui về phía sau hai bước.
Tần Ý quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt có thể nói là hung ác.
Cứ việc Đường Ngự Thiên thoạt nhìn cũng không dễ ở chung, nhưng khí chất người này lại cùng Đường Ngự Thiên tuyệt nhiên bất đồng.
Mắt tam giác âm u, khóe miệng bẩm sinh hạ xuống, một bộ tướng mạo như là của mấy tên giết người, bộ gien vốn ưu việt hơn người của Đường gia ở trên người hắn lại không được thể hiện ra chút nào.
Cũng không có nghĩa là hắn xấu xí.
Tần Ý há há mồm, kêu tên của hắn: “Đường Thanh Long?”
Đường Thanh Long ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch miệng: “Không sai, vẫn còn nhớ rõ tên của bổn đại gia.” Lúc nói chuyện, hai ngón tay của hắn thành thạo mà vân vê chiếc nhẫn kia, chậm rãi xoay hai vòng.
Tần Ý sắc mặt trắng nhợt.
Đường Thanh Long lần thứ hai áp sát hắn, vừa nói vừa đánh giá bộ đồ xuyên thấu trên người Tần Ý kia, cặp mắt kia như là mang theo châm, một tấc một tấc mà lưu luyến trên da thịt của hắn.
Hắn đưa tay đem Tần Ý ôm vào trong lòng, ngữ khí ngả ngớn: “Lần trước ngươi tìm ta nói muốn thuê phòng, bây giờ có còn giữ lời không, hả?”
Đường Thanh Long thân cao phải đến một mét tám lăm, thêm vào dáng người rõ ràng là đã từng tập luyện qua, khối thân thể dinh dưỡng không đầy đủ này của Tần Ý căn bản là tránh không thoát hắn.
“…” Tần Ý nói. “Đường tiên sinh, đây là một sự hiểu lầm.”
Đường Thanh Long không hề trả lời, thẳng tắp hướng hắn đè tới, hai người song song ngã vào trong ghế sô pha.
Bàn tay của nam nhân đầu tiên là mò lên trên hai cái đùi trắng mịn kia, sau đó liên tiếp đi lên, cuối cùng dừng lại trên cái nơi tròn trịa bị quần da bó sát kia.
Tần Ý đang muốn cong chân phản kháng, lại bị nhắc nhở đột nhiên tới của Tiểu Manh Manh phân thần.
Tiểu Manh Manh: “Báo cáo kí chủ, tình hình hiện tại của Mao Cát Tường: Không rõ. Tích phân đã được trả lại, trước mắt tích phân của ngươi vẫn là 5.”
Tần Ý: “…” Sao lại là không rõ?
“Mông thật cong.” Đường Thanh Long sách một tiếng. “Đường Ngự Thiên có thỏa mãn nổi ngươi hay không?”
Tần Ý lấy lại tinh thần, không thể nhịn được nữa, một cước đạp tới: “Thỉnh ngươi tự trọng một chút.”
Đường Thanh Long như là hồn nhiên không biết, đổi thành sờ trương mặt tinh xảo kia của Tô Thất, trong miệng phun ra một câu thoại kinh điển: —— “Ngươi cái tiểu yêu tinh nói một đằng nghĩ một nẻo này.”
Đường Thanh Long đang sờ đến là thích, thình lình lại nghe được một thanh âm nghiêm nghị, rất giống với chủ nhiệm lớp cấp 2 của hắn, nói với hắn rằng: “Đường Thanh Long, ý nghĩa tồn tại của nhân loại không phải là để thỏa mãn tư dục của bản thân.”
Đường Thanh Long cảm thấy phảng phất như có một chậu nước lạnh đem hắn dội từ đầu đến đuôi: “…”
WTF? !
Hắn chỉ vừa mới kịp từ trong họng phun ra một tiếng “Đệch”, một giây sau đã bị người từ sau lưng mạnh mẽ túm cổ áo ném lên trên đất!
Đường Ngự Thiên một tay cầm cốc thủy tinh, một cái tay khác vẫn còn duy trì động tác túm cổ áo, trên mặt tràn đầy băng sương: “Ai cho ngươi chạm vào hắn?”
Hắn vừa mới từ trên lầu đi xuống, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người này cuốn thành một đoàn. Biết rõ Tô Thất không chắc còn đang sướng điên lên đâu, rõ ràng là có thể làm như không thấy, rõ ràng…
Nhưng hắn chính là không khống chế nổi bản thân mình.
Nhưng khi hắn đi lên phía trước, nghe được thanh âm cự tuyệt của Tô Thất, nhìn thấy y giãy dụa chống trả, tảng đá đè nặng trong lòng hắn bỗng chợt rớt xuống, thoải mái đến mức không nói nên lời.
Hắn ở trong lòng tự nhủ, đúng vậy, dù có là một con chó dưới chân hắn, dù hắn có không thích đến đâu, cũng không cho phép nó đối với người khác làm nũng.
“Ta cứ chạm vào đấy, ngươi có thể làm gì được ta.”
Nói xong, Đường Thanh Long cũng không thèm đứng lên, ngồi dưới đất, giơ tay lau khóe miệng, như là khiêu khích mà bình luận: “Tiểu tử này da dẻ cũng thật là non mềm.”
Đường Ngự Thiên buông tay ra, từ trên cao mà nhìn xuống hắn, cũng chưa nói thêm gì cả, ngược lại hướng Tần Ý nói: “Sững sờ cái gì.”
Tần Ý tuy rằng cũng cảm thấy là Đường Thanh Long này nhân phẩm thấp kém, thế nhưng trên người hắn lại có một thứ gì đó khiến cho bệnh nghề nghiệp của mình kêu gào quấy phá. Đối với một hài tử mà nói, giáo dục gia đình là cực kỳ trọng yếu, Đường Thanh Long biến thành như hiện tại, cùng với sự thiếu sót của giáo dục gia đình có quan hệ rất lớn.
Hắn từ trên ghế sa lông ngồi dậy, nói với Đường Ngự Thiên: “Các ngươi ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, bớt thời gian khuyên bảo hắn một chút, có lẽ hắn sẽ nguyện ý đối với ngươi mở ra lòng mình.”
Đường Thanh Long: “…” Ngọa tào? Cái quỷ gì vậy a! Ai mà muốn đối với hắn mở rộng cửa lòng a!
Mà Đường Ngự Thiên hiển nhiên là thói quen một Tô Thất như thế, trên mặt không hề gợn sóng.
Hắn cầm cốc thủy tinh nhét vào trong tay Tần Ý, ra lệnh: “Lăn lên trên lầu đi.”
Tần Ý tiếp nhận cốc, có chút không yên lòng: “Các ngươi là người nhà, là người thân cận nhất với nhau trên đời này, không có gì có thể so với máu mủ còn trọng yếu hơn. Các ngươi cần học tập quan ái lẫn nhau, bao dung lẫn nhau…” Hắn biết đến sự đau khổ của việc người thân trở mặt thành thù, tuy là chí thân lại không thể tới gần nhau.
Trên mặt Đường Ngự Thiên rốt cục có chút không kiềm chế được: “Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi còn không có bị sờ đủ sao?”
Tần Ý vừa mới tiến lên phía trước hai bước, nghe vậy liền lui về sau: “Cách ở chung giữa người với người, cũng giống là trong câu truyện quạ uống nước, có lúc cần phải để ý đến phương pháp. Đúng rồi, có cần ta vào bếp đổ nước vào cốc không?”
“Không cần, mau cút, lên lầu rẽ trái vào gian phòng thứ tư.”
“…”
Tần Ý cầm cốc đi lên lầu, hắn vừa mới bước một chân lên hành lang lầu hai, đã nghe được tiếng hét thảm thiết thê lương của Đường Thanh Long, kêu xong còn đặc biệt tiêu hồn mà rống lên một tiếng ‘Mommy’.
…
Tần Ý thở dài.
Cái kết cục này hắn sớm nên ngờ tới.
Quan hệ của bọn họ trong nguyên tác vốn là như nước với lửa. Đường Thanh Long là tiểu thúc của Đường Ngự Thiên, lại chỉ lớn hơn vài tuổi so với Đường Ngự Thiên. Đường Bát gia cho đến lúc chết, vẫn là đối với đứa con nhỏ nhất này sủng ái đến không được, rất có ý tứ muốn đem Đường gia toàn bộ giao cho Đường Thanh Long.
Mà Tô Thất đương nhiên là sẽ không bỏ qua một nhân vật trọng yếu như thế, hao tổn tâm cơ tán tỉnh Đường Thanh Long, đem người liêu đến trong khách sạn, kết quả tại lúc sắp làm được một bước cuối cùng, Tô Thất giả vờ ngây thơ mà tỏ vẻ ‘Nhân gia vẫn là lần đầu tiên đó, ngươi phải ôn du một chút nha’, kết quả không nghĩ tới là câu nói này lại dập tắt dục hỏa của Đường Thanh Long.
‘Ngươi đây là lần đầu? Đường Ngự Thiên không có chạm qua ngươi?’
Đùa cái gì vậy, loại mặt hàng mà ngay cả Đường Ngự Thiên cũng không thèm, hắn mà chạm vào thì không phải là rất mất mặt hay sao?
Ký ức của kí chủ cũ thật giống như là cố ý đem một đoạn văn này in đậm rồi sơn đỏ lên, so với sự phẫn hận của Tô Thất, Tần Ý ngược lại là cảm thấy vui mừng.
Hành lang có chút tối tăm, đèn treo tường hiện ra màu vàng nhạt, chiếu lên trên thảm trải sàn có hoa văn Ba Tư phục cổ màu đỏ đen.
Gian phòng thứ tư, bên trái.
Là phòng của Đường Nhiên Chi.
Tần Ý đứng ở trước cửa phòng, giơ tay gõ nhẹ hai cái: “Đường tiên sinh, ngươi có ở trong đó không.”
“Đợi một chút.”
Tần Ý không sai biệt lắm mà chờ ở ngoài hai phút, hắn một bên chờ một bên chuyên tâm thưởng thức bức họa treo cạnh phòng Đường Nhiên Chi.
Bức tranh kia họa chất cũ kỹ ố vàng, chủ yếu dùng màu xanh lam là chính.
Michelangelo, < Sự phán xét cuối cùng >.
Tần Ý nghiên cứu cả lịch sử của Trung Quốc lẫn Phương Tây, đối với Kinh Thánh cùng tranh sơn dầu của phương tây đều rất có tâm đắc riêng, đặc biệt là loại tác phẩm nổi tiếng có tính đại biểu lớn như thế này, càng là thuộc nằm lòng.
Cửa phòng ‘Cạch’ một tiếng, mở.
Đường Nhiên Chi ngồi trên xe lăn, ngượng ngùng cười với hắn: “Xuống giường có chút không tiện, để cho ngươi chờ lâu.”
Tần Ý khom người một cái: “Là ta quấy rầy.”
Đường Nhiên Chi cười cười, ánh mắt rơi vào trên cốc thủy tinh.
Tần Ý không biết nên giải thích thế nào: “Đường tiên sinh có chút việc, cho nên…”
“A, không có chuyện gì, ta cũng không phải là rất khát, để cho hắn bận việc của mình đi.” Đường Nhiên Chi lấy tay chuyển động xe lăn, chừa ra một khoảng trống trước cửa. “Tần tiên sinh đi vào ngồi một lát đi, đứng làm gì cho mệt.”
Hắn vừa mới nói xong, dưới lầu Đường Thanh Long đã phát ra một câu thô tục. “Ta x ngươi xxx, Đường Ngự Thiên ngươi không cần quá phận!”
Có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, từng trận từng trận.
Đường Nhiên Chi bất đắc dĩ cười: “Lại cãi vã? Thôi… Đừng để ý tới bọn họ, đóng cửa lại đi.”
… Xem ra Đường Ngự Thiên cùng Đường Thanh Long mỗi lần gặp mặt đều là kịch liệt như vậy.
Tần Ý đi theo Đường Nhiên Chi, nhìn Đường Nhiên Chi tiểu tâm dực dực mà đem chén nước đặt lên trên tủ đầu giường.
Hắn đánh giá gian phòng sạch sẽ tỉ mỉ này, nghĩ đến Đường Nhiên Chi hành động bất tiện, bình thường hẳn là phải có người thiếp thân hầu hạ, mà giờ khắc này, trong phòng cũng chỉ có Đường Nhiên Chi một người.
“Nếu là có Tiểu Mai tại đây, còn có thể bảo nàng pha chén trà cho ngươi uống.” Đường Nhiên Chi giống như là nhìn ra sự nghi hoặc của Tần Ý, nhẹ nhàng giải thích rõ. “Tiểu Mai là cô gái bình thường vẫn hay ở bên cạnh chiếu cố ta, hôm nay nàng xin nghỉ về quê.”
Tần Ý nói: “Vậy ngươi một người…”
“Tựa hồ như tất cả mọi người đều cảm thấy là người tàn tật hẳn là việc gì cũng đều làm không nổi.” Đường Nhiên Chi không đáng kể cười cười. “Ta còn tính là may mắn, chỉ là gãy chân, mắt vẫn còn có thể nhìn được, cổ họng vẫn còn có thể phát ra tiếng, tay cũng có thể cử động được.”
Nói tới đây, Tần Ý đối với hắn có chút nhìn bằng cặp mắt khác.
Hắn nguyên tưởng rằng trong nguyên tác Đường Nhiên Chi suy nhược bất kham, là cực kỳ nhát gan. Không nghĩ tới lại là một người có cốt khí như vậy.
Tần Ý nghiêm túc khen hắn: “Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong*.”
(*Nguyên văn là 千磨萬擊還堅勁, 任爾東西南北風。Đây là 2 câu cuối trong bài “Trúc thạch” của Trịnh Bản Kiều đời Thanh. Dịch thô ra tiếng Việt là: Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng/ Bất kể gió tây nam bắc đông. Ý tứ của bài thơ là ngợi ca khí chất hùng dũng của cây trúc trước phong ba của cuộc đời.)
Đường Nhiên Chi hiển nhiên là bị khen đến mức ngây ngẩn cả người, mờ mịt một hồi mới nói: “A, cảm tạ, quá khen.”
Tiếng gió càng ngày càng vang.
Đường Nhiên Chi thỉnh hắn tại trong phòng khách kế bên ngồi một lát, sau đó hắn chuyển xe lăn đi vào phòng ngủ đóng cửa sổ.
Hắn rất nhanh đóng cửa sổ xong rồi trở về, tiếu ngữ yến yến, ngồi đối diện Tần Ý mà nói chuyện.
Tần Ý có chút câu nệ, Đường Nhiên Chi ôn hòa hỏi Tần Ý là đang làm gì, hắn theo bản năng thốt lên ‘Giáo viên’, sau đó mới phản ứng được không đúng, liền giải thích: “Bị các tiền bối đi trước ảnh hưởng, ta từ nhỏ đã muốn làm giáo viên, bất quá hiện tại còn cách rất xa so với mục tiêu.”
Đường Nhiên Chi không hề bởi vì đám quần áo xuyên thấu mà hắn mặc trên người kia mà liền xem thường hắn, khích lệ nói: “Lý tưởng rất tốt, chỉ cần ngươi không buông tha, một ngày nào đó rồi sẽ thành hiện thực.”
Đối mặt với ánh mắt chân thành của Đường Nhiên Chi, Tần Ý có chút lúng túng: “Cảm ơn.”
Nhưng rất nhanh, đề tài lại không giải thích được mà chuyển sang trên người Đường Ngự Thiên, Đường Nhiên Chi rất cao hứng mà tiết lộ cho hắn về lịch sử đen tối của Đường Ngự Thiên.
“… Ngươi đừng nhìn bộ dáng bây giờ của hắn, kỳ thực khi còn bé hắn đặc biệt đáng yêu, vì một khối đường mà có thể khóc rất lâu.” Đường Nhiên Chi nghĩ tới đây, cười càng thêm vui vẻ, lập tức chuyển đề tài, nói rằng. “Lúc Hạ Thanh Thu cùng Ngự Thiên ở chung với nhau, thành thật mà nói ta cũng không coi trọng.”
“Khi hắn ở cùng với Hạ Thanh Thu, ta cảm thấy rằng hắn không phải là chân chính vui vẻ.”
Khi Đường Nhiên Chi cười, ánh mắt của hắn đặc biệt sáng lạn, quét sạch vẻ bệnh trạng trên người hắn: ” Ý nghĩ rất kỳ quái có phải không, nhưng là ta thật sự cảm thấy như vậy.”
Tần Ý không định phán xét gì thêm, hắn thói quen mang theo thái độ trung lập, chỉ nghe Đường Nhiên Chi hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy cái gì là ‘yêu’?”
…
Tần Ý độc thân gần ba mươi năm, xem hết nhân gian bách thái, nhưng tại trên phương diện tình cảm, hắn là trống rỗng.
Hắn nghĩ nửa ngày, mới từ trong một quyển sách từng xem qua tìm ra một câu đáp mà như không đáp: “… Ta nghĩ, yêu, vốn là một việc bách chuyển thiên hồi*.”
(*Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mà lòng vẫn không đổi.)
Đường Nhiên Chi giống như là bị cảm động lây mà than một tiếng: “Đúng vậy a, bách chuyển thiên hồi.”
Tần Ý: “… Ân.”
Đường Nhiên Chi than thở: “Có lúc, yêu cũng có thể che đậy lương tri.”
Tần Ý cảm thấy chính mình không có cách nào mà lại ‘Ân’ được nữa, hắn căn bản là nghe không hiểu Đường Nhiên Chi là đang tại cảm khái những gì.
Trong lúc nhất thời hai người lại im lặng xuống, nhìn nhau không nói gì.
Trong lúc lặng yên, chỉ nghe thấy dưới lầu càng lúc càng thêm náo liệt, tiếng ồn ào thẳng tắp truyền tới trên lầu hai, cũng không phải là thanh âm của Đường Thanh Long.
Mà là một thanh âm Tần Ý hết sức quen thuộc ——
“Mao Cát Tường ta đây từ trước đến nay chưa bao giờ nói láo! Tên biến thái giết người điên cuồng kia thật sự vào được! Hắn hiện tại đang ở đây! Ta tận mắt nhìn thấy!”
-Hết chương 14-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro