Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12: TẠ GIA

Hắn cười nói: "Hôm đó ở chùa Hàn Sơn tôi không cẩn thận rơi ví tiền, là cô nương đã giúp đỡ trong lúc cấp bách. Đối với cô nương mà nói có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tôi thì vẫn ghi nhớ kỹ trong lòng. Có thể gặp lại, tôi rất vui."

Thải Vi xem như đã hiểu rõ, người này nguyên lai trước đó cùng Giang Thải Vi từng có một khoảng thời gian bèo nước gặp nhau, chẳng qua giờ đã đổi lại là cô nên còn đâu nhớ rõ loại chuyện này, liền không để ý lắm mà xua tay: "Bất quá chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngài không cần để trong lòng, huống chi hôm nay ngài đã giúp đỡ chị em tôi, nên là tôi cần cảm tạ mới đúng."

Hắn cười nói: "Cô nương khách khí rồi."

Mặt trời dần lên cao, một tiếng còi dài vang lên, chiếc tàu hơi nước khổng lồ rút neo rồi từ từ rời bờ. Du khách chen chúc bên mạn tàu, vẫy tay chào tạm biệt người thân và bạn bè trên bờ.

Những người ở bến tàu dần dần tản đi. Trình Triển mang theo mấy người hầu cũng trở về, đi được vài bước, hắn đột nhiên liếc nhìn về phía bên này.

Thải Vi vội vàng cúi người xuống, nói với người đàn ông đứng cạnh: "Hôm nay cảm ơn ngài, giờ tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Hắn vội hỏi: "Tiểu thư, có thể cho tôi biết tên không?"

Thải Vi nhìn bầu trời đỏ rực trên đầu, thuận miệng nói: "Tôi tên Thải Hà, Ưng Thải Hà."

Một mảnh trời bình minh đầy sắc màu.

Lúc người đàn ông đang sững sờ, Thải Vi đã biến mất trong đám người.

Bởi vì có chút xa, cô lại nấp cạnh xe, Trình Trạm cũng không nhìn rõ, chỉ thấy một bóng người tương tự nên không quá chắc chắn. Nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, vội cho người đuổi kịp, còn mình vừa quay đầu chạy về phía cổng.

Hắn biết rất rõ nếu người trên bến tàu là Ngũ tiểu thư, như vậy đồng nghĩa với việc Nhị tiểu thư thực sự đã lên tàu.

Tuy nhiên vẫn muộn một bước, khi Trình Trạm chạy đến cánh cổng đóng chặt, tàu thủy đã lái cách xa bờ mấy chục mét, cho dù đúng là Văn Nhân ở trên tàu thì cũng không đuổi kịp.

Hắn nhìn tàu lớn dần đi xa, bực bội đập mấy lần vào hàng rào sắt.

Khi đã chắc chắn Trình Trạm không đuổi kịp Văn Nhân, Thải Vi chạy mấy bước thì dừng lại, xoay người hướng đám người hầu dang tay, một bộ dạng buông xuôi chịu trói.

Đương nhiên, đám người hầu sao dám thô lỗ với vị tiểu thư này, chỉ hòa nhã vây quanh cô rồi rời đi.

Tạ Quân vẫn đứng cạnh chiếc Chevrolet chưa rời đi, hắn nhìn chằm chằm bóng người Thải Vi, thấy cô tựa như bị người ta cưỡng ép mang đi, không kiềm chế được nhíu mày, đưa tay sờ tới súng bên hông, đang lúc muốn đuổi theo, một người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên chạy tới, nói với hắn: "Nhị thiếu, tư lệnh sáng nay đã trở về dinh thự, gọi ngài trở về."

Tạ Quân nheo mắt nhìn bóng dáng biến mất của thiếu nữ, gật đầu: "Ta biết."

Hắn quay trở lại xe, mở ghế sau rồi ngồi vào, đặt khẩu súng lại bao da thắt lưng, lúc ngón tay lướt qua ghế da đột nhiên sờ tới một vật cứng, hắn nhìn xuống, là một chiếc bông tai ngọc trai nhỏ.

Hắn cầm bông tai ở lòng bàn tay, nói với sĩ quan phụ tá: "A Thành, đi tra một chút xem ở Thượng Hải có đại gia tộc họ Ưng nào trong nhà có một tiểu thư tên Ưng Thải Hà không?"

"Rõ."

****

Mặc dù Tạ Côn xuất thân từ Giang Nam, nhưng sinh ra đã không giống người ở đây, ông cao lớn thô lỗ, cộng thêm nửa đời tòng quân càng làm tinh lực dư thừa, nên mặc dù đã hơn năm mươi tuổi thì nhìn vẫn khỏe mạnh như xưa.

Tạ gia có một số đất đai nhà cửa ở Thượng Hải, nhưng vì Tạ Côn thích náo nhiệt, mang theo đại gia đình sống tại một dinh thự trên đường Hà Phi phồn hoa nhất Tô Giới.

Giờ phút này, Tạ tư lệnh mới từ Nam Kinh trở về, đang cùng Tam di thái Lâm Nguyệt Á ngồi sô pha uống trà.

Tạ Quân đi vào phòng khách tráng lệ, nữ người hầu mặc áo trắng đứng ra đón: "Nhị thiếu."

Tạ Quân tháo bao tay giao cho người hầu, đi tới trước sô pha cung kính chào một tiếng: "Cha."

Tạ tư lệnh đặt ly trà xuống, một đôi mắt sáng ngời có thần, nhìn về phía đứa con trai thứ hai gật đầu nói: "Ta đi Nam Kinh mấy ngày nay, nghe nói con ở Thượng Hải đã làm được mấy việc đại sự."

Tạ Quân đáp: "Bất quá chỉ là bắt mấy ổ loạn đảng mà thôi, cũng không phải đại sự gì, may có Tam đệ bên kia hỗ trợ."

Tạ tư lệnh khoát khoát tay, thở dài nói: "Quý Minh nếu có thể làm mọi chuyện ổn thỏa như con, năm đó Mạnh Viễn cũng sẽ không uổng công mất ở Tây Nam. Tính tình này của nó còn phải rèn luyện thêm mấy năm, con để ý một chút. Ta đã lớn tuổi, bây giờ chỉ còn hai đứa, thời cuộc chưa yên Tạ gia còn phải dựa vào các con."

Tam di thái đỡ bả vai ông, dịu dàng nói: "Tư lệnh đang thời kỳ long tinh hổ tráng, làm sao nói là già được?"

Vị tam di thái này của Tạ gia, trẻ trung xinh đẹp, qua cửa mới được ba năm lại giỏi lời ngon tiếng ngọt, là di thái được Tư lệnh yêu thích nhất.

Tạ Quân phụ họa theo: "Đúng vậy, cha đang lúc tráng niên, vẫn còn rất nhiều thời gian, con trai sẽ toàn lực phụ trợ."

Tạ tư lệnh được di thái trẻ tuổi cùng con trai xu nịnh, nhất thời mặt mày tươi cười, vỗ vỗ tay Lâm Nguyệt Á, cười ha hả nói: "Các ngươi không cần vuốt mông ngựa."

Mặc dù nói như vậy, nhưng hiển nhiên làm cho tâm tình ông không tệ.

Mọi người đang cười nói, điện thoại trong phòng đúng lúc này reo lên, người hầu đi tới tiếp đưa cho Tạ tư lệnh. Tạ tư lệnh cầm ống nghe, cũng không rõ người trong điện thoại nói gì, chỉ thấy ông gật đầu ừ một tiếng: "Ta đã biết."

Sau đó cau mày cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, một bóng người mặc quân phục xanh xám bước vào từ cửa, người hầu liền nghênh đón: "Tam thiếu."

Tạ Huyên khoát tay, đi tới trước sô pha cùng cha và anh trai chào hỏi.

Tạ tư lệnh nói: "Con trở về đúng lúc lắm, ta vừa mới nhận được tin nói vị Nhị tiểu thư Giang gia kia đã lặng lẽ trốn khỏi nhà, lên chuyến tàu đi Mỹ rồi. Vốn là đang định giữa tháng sau ở lễ gặp mặt cho con cùng vị Giang tiểu thư kia gặp mặt một chút, sau đó đem hôn sự ấn định tới. Xem ra kế hoạch liên hôn cùng Giang gia còn phải suy xét lại."

Tạ gia mới đến Thượng Hải, mặc dù có quân đội có vũ khí nhưng việc cấp bách trước tiên là phải lung lạc đại gia tộc bản địa. Tạ Huyên đã sớm tới tuổi lấy vợ thành gia lập thất, liên hôn là chuyện dĩ nhiên đặt lên đầu.

Giang gia sản nghiệp trải rộng khắp nơi, là số một số hai phú hộ. Trọng yếu nhất là sau khi Đại Thanh vong, Giang gia không có bất kỳ thế lực nào, họ cũng cần phải tìm một chỗ dựa mới. Mà trưởng nữ Giang gia tài mạo song toàn, là thiên kim tiểu thư rất có tiếng ở Thượng Hải, phối cùng cùng Tam thiếu gia Tạ gia không gì thích hợp bằng, hai nhà liên hôn bất luận ở phương diện nào mà nói, đều là tốt nhất.

Thượng Hải luôn đi đầu thời đại trong nhiều thập kỷ, Tạ tư lệnh dĩ nhiên cũng đã nghe nói qua vị Giang Nhị tiểu thư này từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục kiểu mới, là một thiếu nữ hiện đại điển hình ở Thượng Hải, trước đó đã sẵn sàng đi nước ngoài học tập. Nhưng ông nghĩ nếu Giang Hạc Niên đã nhận cành ô liu mình ném ra, chuyện liên hôn tất nhiên sẽ không thành vấn đề.

Vậy mà, vị Giang tiểu thư này lại cãi lệnh cha rồi bỏ trốn.

Những thiếu nữ thời đại mới này, thật quá làm xằng làm bậy.

Dĩ nhiên tin tức này khiến Tạ tư lệch có chút tức giận, nhưng dù sao hai nhà còn chưa đính hôn, con cái hai bên còn chưa chính thức gặp mặt, bát tự còn chưa biết, ông không có lý do gì giận cá chém thớt lên Giang gia.

Hơn nữa, cho dù hôn lễ thất bại thì đối với nhà họ Giang phú thương giàu có mà nói, cần lung lạc thì vẫn phải lung lạc.

Tạ Huyên nghe lời cha, trên mặt không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Hôn nhân đại sự xin theo cha làm chủ."

Tạ tư lệnh nói: "Không sao, không thiếu nữ nhân hào môn quý tộc trong thành có thể gả cho nhà họ Tạ chúng ta, dạ tiệc ngày mười lăm tới đây khẳng định sẽ có rất nhiều người mang con gái tới tham dự, ta sẽ giúp con để ý một chút, nếu con có nhìn trúng ý ai, gia cảnh không tồi thì không còn gì tốt hơn."

Tam di thái cười khanh khách nói: "Tam thiếu nhà chúng ta tuấn tú lịch thiệp, nhân trung long phượng, chỉ e tiên nữ trên trời mới hợp phối, tư lệnh cần phải để ý kỹ đó, cả gia thế lẫn tướng mạo đều cần hạng nhất mới được."

Đối với chung thân đại sự của bản thân Tạ Huyên không quá hứng thú, đứng dậy nói: "Cha, Nhị ca, sứ quán vẫn còn việc cần xử lý, con phải tới đó xem một chuyến, mười lăm con sẽ trở lại."

Tạ Quân nói: "Cha mới từ Nam Kinh trở lại, đệ không ăn cùng cha một bữa cơm rồi mới đi sao?"

Tạ Huyên nói: "Để lần sau đi."

Tạ tư lệnh xua tay: "Ta cũng không thiếu bữa cơm này của con, mười lăm nhớ quay về sớm một chút, đừng tới trễ là được."

Tạ Huyên gật đầu: "Con đã biết."

Nói xong liền quay đầu đi tới hậu viện.

Tạ Quân liếc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cười nói: "Tính tình Tam đệ bây giờ đã trầm ổn hơn nhiều."

Tạ tư lệnh lại không nghĩ như vậy, nhếch miệng nói: "Con trai ta sinh ra chả lẽ còn không rõ, nhìn bề ngoài có vẻ trầm ổn, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn một bụng tâm tư nổi loạn, sau này như thế nào còn chưa biết đâu."

Tạ Quân cười: "Cha quá lo lắng rồi, con thấy đệ ấy quả thật thay đổi không ít."

Tạ tư lệnh nói: "Nói đi cũng nói lại, nếu nó có thể ổn trọng như con thì ta đã đề bạt nó lên."

Tạ Quân mím môi mỉm cười, cầm ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tạ tư lệnh nhìn đứa con thứ hai, tựa như nhớ đến việc gì, nói: "Đúng rồi, chờ hôn sự của Quý Minh quyết định xong, chuyện của con cũng nên suy xét đi. Đàn ông thành gia lập nghiệp, bây giờ tổng thống đang coi trọng con, sự nghiệp cũng coi như đã vững, nhưng còn hôn sự của con cũng không thể không để ý được." Ông hạ cốc xuống, không nhanh không chậm tiếp tục, "Ta biết con và Ngọc Vân từ nhỏ tình cảm đã tốt, ta luôn coi nó là con gái ruột, nhưng ai cũng không ngờ được, hai đứa tân hôn không lâu nó liền mất. Ta biết chuyện này đã đả kích con rất lớn, nhưng dù sao nó cũng đã mất hai năm rồi, chuyện tái hôn là nên nghĩ đến. Ở Thượng Hải có rất nhiều con gái nhà quý tộc, con so với đệ đệ con làm việc ổn thỏa hơn nhiều nên ta cũng sẽ không can thiệp, nếu vừa ý ai, đến lúc đó tự con làm chủ là được."

Tam di thái bên cạnh cười nói tiếp: "Trên đời này người si tình như Nhị thiếu quả thật là hiếm thấy, chỉ tiếc Nhị thiếu phu nhân nhà ta không có phúc."

Tạ Quân khẽ cười, nói: "Kỳ thật Ngọc Vân đã qua đời lâu như vậy, con cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Cha yên tâm, nếu là gặp được người con để tâm, nhất định sẽ để cha an bài."

Tạ tư lệnh gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy ta liền yên tâm." Vừa nói vừa thở dài, vỗ vỗ ngực mình, "Không nói tới con, đến ta bây giờ nghĩ lại một cô bé tốt như vậy, nhìn nó lớn lên cạnh mình nhưng mới hai mươi tuổi đã không còn, trong lòng ta vẫn thực sự khó chịu."

Tam di thái vỗ ngực chồng, nói: "Tư lệnh đừng như vậy. Ngài như vậy không những làm cho bản thân khó chịu, còn làm cho Nhị thiếu thương tâm."

Tạ Quân khẽ cười, đứng lên nói: "Cha, con đi thăm mẹ một chút, lát sẽ ra cùng cha ăn cơm."

Tạ tư lệnh phất tay: "Được, con đi khuyên mẹ con đi, không có việc gì thì chăm ra ngoài một chút, mỗi ngày đều thắp hương niệm Phật trong nhà, bà ấy không phiền nhưng ta nhìn cũng nhức đầu."  

Tạ Quân nói: "Con hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro