Chương 8
Editor : KimThanh.
" Diệp Chu, con thật không theo chúng ta đi đón anh con ? " Hôm nay mẹ Diệp vinh quang rực rỡ, trên mặt trăm năm khó gặp địa trang điểm tinh xảo quần áo trên người cũng là đi cửa hàng mua hai ngày trước, trước khi ra cửa còn soi gương đang sửa sang cổ áo mình.
Ba Diệp cũng không kém bao nhiêu, giày da lau đến khi chà xát sáng lên, bỏ đi jacket thoải mái thường ngày ủi âu phục một chút nếp gấp cũng không có " Vậy con một lát nữa tự đón xe đi quán ăn Phú Cẩm. "
Diệp Chu có lệ mà đáp một tiếng, đợi đến sau khi hai người đều ra ngoài Diệp Chu chạy đến trên bệ cửa sổ nhà bọn họ đợi một lát nhìn bọn họ lái xe ra khỏi tiểu khu. Lập tức xoay người trở về phòng ngủ mình, đem hành lý vốn không nhiều thu dọn xong. Theo bước chân bọn họ rời khỏi nhà.
Lên xe buýt, Diệp Chu lần nữa xác nhận vé dư trở về thành phố A một lần, vừa xuống xe liền hướng đi tới cửa bán vé.
Vất vả trăm cay nghìn đắng cướp được vé, Diệp Chu đổi vé mười giờ sáng.
Thời điểm ngồi phòng chờ xe, hình như luôn cảm thấy quên mất gì đó. Thế nhưng mở túi ra lật qua hành lý một lần, khẳng định nên mang đều mang theo. Vậy rốt cuộc là cái gì chứ ?
Mãi đến khi lên xe, thấy thấy một người nữ sinh ngồi bên cạnh xách theo trong túi trong suốt lộ ra đặc sản nổi danh bọn họ mứt trái cây cậu mới nhớ.
Cư nhiên quên mang đặc sản cho bạn cùng phòng của cậu rồi.
Lẽ ra loại đồ ăn vặt nhỏ này, thông thường nam sinh không quá vui vẻ nhưng thần kỳ là mọi người trong ký túc xá bọn họ cũng ăn được mứt trái cây thành phố D đã giữ mùi trái cây thuộc về hoa quả cũng sẽ không ngọt quá, chua quá mức ngay cả Chu Văn Đạo của ký túc xá bọn họ luôn luôn không thích ăn đồ ăn vặt đều bị bắt làm tù binh, quê hương mình được công nhận Diệp Chu đặc biệt hài lòng cũng không ngại phiền phức mà mỗi lần về nhà đều mang một bọc lớn về.
Mà lần này đây..... Bởi vì, chuyện đột nhiên xảy ra cậu không để ý quên mất.
Chuyến xe chậm rãi chạy, Diệp Chu dự tính thời gian, suy đoán cha mẹ cũng đã tới quán ăn chào hỏi khách nhân thì gọi một cú điện thoại qua.
Quả nhiên điện thoại ở chỗ có chút ồn ào mẹ Diệp tức giận nói : " Con đi đâu rồi ? Làm sao còn không qua đây ? "
" Mẹ, thật ngại quá trước con nhớ nhầm mua vé là sáng hôm nay lúc đầu muốn đổi ngày một chút nhưng sau ngày mai vé đều bán sạch rồi...... " Dường như đáp lại Diệp Chu mà chuyến xe phát ra âm thanh dài, không cần phải nói mẹ Diệp cũng biết Diệp Chu bây giờ đang ở chỗ nào rồi.
" Con nói con còn có thể làm tốt chuyện gì ? Vừa đến thời khắc mấu chốt liền như xe bị tuột xích. " mẹ Diệp không vui nói " Tính toán một chút, ôi chao chị hai tới rồi thuê chung phòng nhanh đến phòng ngồi một chút.... "
Kèm theo thanh âm linh tinh lang tang, mẹ Diệp cúp điện thoại.
Diệp Chu nhìn màn hình đen đi thở phào nhẹ nhõm.
hai ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, lần lượt có học sinh trở về trường học ngoại trừ ký túc xá của Diệp Chu.
Bạn cùng phòng của Diệp Chu là ngày cuối cùng mới về trường.
Từ Dương Quân đem theo một túi lớn hành lý ném xuống đất liếc nhìn Diệp Chu trên giường gác chéo chân nhìn điện thoại hỏi : " Chu, cậu lại không hả ? "
" Về nhà, bất quá đã sớm trở lại. "
Diệp Chu để điện thoại xuống, từ trên giường trực tiếp nhảy xuống " Ký túc xá không có ai buồn chết tớ rồi. "
Diệp Chu tương đối không thích an tĩnh. Có thể là bởi vì hồi nhỏ cha mẹ cậu cho cậu môi trường sáng tạo quá an tĩnh rồi. Dẫn đến cậu ở con mắt cha mẹ không có thể đạt được vui vẻ trong hoàn cảnh đó.
" Ăn bưởi không ? Nhà của tớ tự mình trồng ! " Từ Dương Quân từ trong túi lấy ra một đống bưởi lớn nhỏ vỗ vỗ, trái bưởi màu vàng kim vỏ tản ra mùi thơm nhàn nhạt dường như dụ dỗ hai người tới thưởng thức.
" Được, tớ đi cắt vỏ. " Diệp Chu liếm môi một cái cũng không khách khí lấy ra dao gọt trái cây ở vỏ trái bưởi nhẹ nhàng gọt mấy nhát, không một chút thương tổn được thịt quả vài cái đem vỏ trái bưởi cắt xuống.
Từ Dương Quân nhận lấy trái bưởi đã lột tốt, hai tay một bẻ thành công đem trái bưởi chia làm hai phần đều nhau, Diệp Chu đau khổ cuối xuống thu dọn vỏ bưởi thịt quả bên trong hiện lên màu hồng nhìn như nước trong veo cắn xuống một cái nước tràn đầy khắp ngõ ngách trong khoang miệng. Mùi vị thoạt nhìn không ngọt như vậy thoáng mang một ít thanh khổ.
" Chua quá ! "Từ Dương Quân ngũ quan nhíu đem gần một nửa trái bưởi còn dư lại ném qua một bên, ừng ực ừng ực rót một cốc nước lại bất ngờ khiến vị đắng trong cổ họng toàn bộ phát ra " Đắng ! "
Diệp Chu giải quyết xong một trái bưởi ghét bỏ nói: " Đến mức đó ? Tớ cảm thấy không tồi. "
" Chu, nhanh lấy tới cho tớ chút mứt xoài ! "
" Cậu mua ? " Diệp Chu hỏi xong mới ý thức được Từ Dương Quân nói là quê của cậu có mứt xoài, hơn một năm đại học Diệp Chu chỉ về nhà không quên mang cho bọn họ mứt trái cây, " Cái gì đó.... Tớ lần này đi gấp đã quên. Bất quá tớ có bánh quy, cậu trước ăn lót đi. "
Từ Dương Quân hổn hển hai cái, liền ăn mấy cái bánh quy , lại uống xong một cốc nước thoải mái thở dài một cái. Giương mắt thấy chính mình một đường ôm trái bưởi tựa như bảo bối tới một lời khó nói hết nói : " Thực sự thua thiệt. "
" Tớ cảm thấy rất tốt, hơn nữa là nhà cậu trồng còn xanh biếc không ô nhiễm chứ. "
Từ Dương Quân gãi gãi đầu nói : " Cậu thích, cũng đáng. "
" Người ta khẳng định cũng sẽ thích. " Vừa mới dứt lời, Chu Văn Đạo đẩy cửa đi vào. Cậu ta vừa vào ký túc xá sau khi để hành lý xuống đến bồn rửa tay rửa mặt một chút.
" Nóng đến chết rồi, rốt cuộc tỉnh lại rồi. " Chu Văn Đạo dùng khăn mặt lau sạch nước trên mặt, ánh mắt lơ đãng trên bàn Từ Dương Quân nhìn lướt qua dừng lại " Bưởi ! Tớ thích bưởi nhất. "
Cậu ta không khách khí vạch từng miếng xé ra cắn một ngụm lớn " Ahhh, cũng không tệ lắm. "
Diệp Chu cười nói : " Nhà Quan Quân chúng ta tự mình trồng, có thể ăn không ngon sao ? "
Chu Văn Đạo tâng bốc mà lại đem một múi ăn, vừa ăn vừa khen " Ăn ngon. "
Từ Dương Quân tâm tình buồn rốt cuộc từ từ sáng sủa, mặc dù là tự mình một bên tình nguyện mang tới được nhưng có thể được bạn bè công nhận cũng không uổng cậu một đường cực khổ " Hì hì, thích lần sau còn đem cho các cậu. Tớ đi xuống lầu mở nước, các cậu muốn đi không ? "
Diệp Chu chỉ chỉ bình nước sôi của mình nói : " Sáng tớ đã đi lấy một chai rồi. "
Chu Văn Đạo khoát khoát tay : " Để cho tớ nghỉ ngơi thêm chút nữa. "
Chờ Từ Dương Quân vừa đi, Chu Văn Đạo lập tức xoa xoa hàm răng ê ẩm nói : " Nhanh cho tớ chút đồ ăn, chua quá. "
Diệp Chu hé miệng cười, đem nửa túi bánh quy Từ Dương Quân vừa mới chưa ăn xong phóng ở trước mặt cậu ta.
Nửa giờ sau, Từ Dương Quân xách theo bình nước đi lên ý vị thâm trường nhìn Diệp Chu liếc mắt nói : " Sách sách sách, Tiểu Chu Chu các cậu không thành thật. "
Diệp Chu vẻ mặt lờ mờ.
Chu Văn Đạo Bát Quái hề hề tiến tới bên cạnh Từ Dương Quân nói : " Làm sao vậy, làm sao vậy ? "
" Tớ đã nói rồi, bạn học Diệp Chu vạn sự chu đáo làm sao sẽ xảy ra sơ suất chứ. " Từ Dương Quân dựa vào ở cạnh tường hai tay ôm ngực tạo dáng, đỡ dưới kính mắt không có chứng cớ nói " Cậu thực ra không có quên mang mứt trái cây đi. "
Diệp Chu bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu.
" Thì ra cậu đem một túi lớn mứt trái cây tất cả đưa cho Thương Tấn rồi ! " Từ Dương Quân đi tới bên cạnh Diệp Chu khen cậu một chút nói " Truy người, nên như vậy ! Bắt dạ dày của cậu ta trước lại bắt lấy người cậu ta ! "
" Cái gì, cái gì, cái gì ? " Chu Văn Đạo ở bên cạnh lảm nhảm " Có ý tứ a ? "
" Tớ vừa mới có chuyện tìm Văn Nhân Húc, sau đó thấy trên bàn Thương Tấn để một bọc mứt trái cây chính là cái loại bình thường Chu mang cho chúng ta ! Một bao thật là lớn chứ ! "
Diệp Chu đẩy Chu Văn Đạo và Từ Dương Quân cửa ngăn cản ở ra, hướng ký túc xá của Thương Tấn đi tới.
Trong túc xá bốn người Thương Tấn đều ở đây, ba người kia còn đang thu dọn đồ đạc chỉ có Thương Tấn dựa vào ghế trong miệng ngậm mứt xoài trong tay lật một quyển tạp chí.
Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên tối xuống, Thương Tấn ngẩng đầu lên cùng Diệp Chu ánh mắt ý nghĩa không rõ đúng rồi cậu ta vừa vặn nuốt vào mứt xoài nói : " Ăn rất ngon. "
Diệp Chu còn không kịp nói gì Thương Tấn lại nói : " Giống như cùng cậu nói trước đây. "
Một câu nói này, giống như một lời nói cuối phim truyền hình viết một câu phần tiếp theo, lần nữa treo lên hứng thú quần chúng vây xem.
Xung quanh ánh mắt mưu cầu danh lợi cùng tò mò kia chỉa vào, Diệp Chu cảm thấy câu chuyện cậu và Thương Tấn nghĩ kết thúc xong, đường phải đi còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro