Chương 4 : Tớ thích cậu ta.
Editor : KimThanh.
Thương Tấn nói xong câu đó, không quan tâm trò hề bên này thản nhiên rời đi.
Từ Dương Quân đi tới, vỗ vai Diệp Chu nháy mắt ra hiệu nói : " Không tệ Chu, hôm qua mới bày tỏ hôm nay Thương Tấn liền che chở coi trọng cậu rồi. "
Chu Văn Đạo cười đễu tới hỏi : " Đúng vậy đúng vậy, Chu cậu và Thương Tấn nói những gì ? Cư nhiên nhanh như vậy chinh phục được cậu ta ?? "
Diệp Chu kìm nén tức giận, không biết cuối cùng nên xông ra nắm cổ áo của Thương Tấn hỏi cậu ta tại sao lại nói lời thừa thải trước, hay đem một quyền thu thập đám người xem kịch vui này trước.
Xem ra ngày cậu tẩy trắng cách càng xa....
Màn kịch này vẫn kéo dài đến quốc khánh, Diệp Chu lần đầu tiên như vậy mong đợi ngày nghỉ đến nhanh một chút. Chắc hẳn sau một tuần, mọi người cũng không sai biệt lắm hẳn là quên đi.
" Chu, quốc khánh lại không về nhà hả ? " Trước ngày nghỉ một ngày, hai người khác trong túc xá lên đường về nhà rồi, Chu Văn Đạo cũng đợi
làm kiểm tra sau cùng, không đợi Diệp Chu trả lời, Chu Văn Đạo tự nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ nói " Tớ nhớ ra rồi, Thương Tấn là người ở đây đi hai người các cậu... Có sắp xếp ?? " Nói xong lời cuối cùng Chu Văn Đạo trên mặt nghiễm nhiên lộ ra mỉm cười hề hề.
Đã sớm chuẩn bị đối với chuyện này Diệp Chu đắc ý lấy ra vé xe nói : " Ai nói tớ không đi về, vé đã mua xong. "
Chu Văn Đạo đem dây kéo valy kéo tốt, nhấc valy lên để ở một bên ngồi ở trên ghế kế bên nói : " Khó có được nghỉ ngắn hạn, cậu và Thương Tấn không đi du lịch ? "
Diệp Chu tức giận dứt khoát nói : " Tớ tại sao cùng cậu ta đi du lịch hả ? "
" Cậu cái này không được a.... " Chu Văn Đạo đến bên cạnh Diệp Chu, ngữ trọng tâm trường* nói " Không thể không đủ sức đuổi tới tay thì không coi trọng, tiến trình tình cảm là dựa vào.... "
Trải qua khoảng thời gian sụp đổ này, Diệp Chu đã lười ra sức phản bác, đối với người chung quanh trêu chọc cũng như nước đổ đầu vịt, giống như Thương Tấn nói người khác nói gì là chuyện của bọn họ ngược lại thanh giả tự thanh* . Diệp Chu nghịch điện thoại, không cẩn thận nhấn phải khung tán gẫu của Tô Ngâm.
Bởi vì cậu cùng Thương Tấn chuyện quạ đen này, làm cho Tô Ngâm cũng bị kích thích mạnh.
" Cậu cư nhiên cùng Thương Tấn.... Cư nhiên cùng Thương Tấn.... " Tô Ngâm vẻ mặt một bộ muốn đem thế giới hủy diệt ánh mắt nhìn Diệp Chu
bên trong giống như cất giấu cây kim vậy, từng cây một hướng trên người Diệp Chu ghim vào.
" Người khác không tin cậu cũng cho qua, đừng nói tớ cậu cũng không tin !! " Diệp Chu kích động biện bạch nói " Tớ đây là vì ai chụp hình ?? "
Tô Ngâm trừng mắt liếc cậu một cái oán hận nói : " Chính cậu a ! "
" Cậu — "
" Chẳng lẽ không đúng sao ? Vốn chính là bởi vì cậu muốn ảnh chụp của Đường Đông Đông nên mới đáp ứng trao đổi với tớ. "
" Tớ — " Diệp Chu nghẹn một cái, thật đúng là giỏi biện luận bất quá cậu đem điện thoại mở ra nói : " Vậy nhanh chút trao đổi đi, hình Thương Tấn để trong điện thoại của tớ cũng chiếm chỗ."
Tô Ngâm đề phòng nói : " Đó là tất nhiên, ngộ nhỡ cậu nhìn thời gian dài thực sự đối với Thương Tấn có ý nghĩ xấu.... "
" Tớ nhổ vào ! Tớ đối với cậu ta có ý nghĩ xấu ??? " Diệp Chu cười nhạo nói " Tớ thích ai cũng sẽ không thích cậu ta. "
" Tốt nhất là như vậy. " Tô Ngâm đem ảnh chụp lưu vào, sau đó trong lòng vẫn không có đánh tan cảnh giác " Cậu thật cùng Thương Tấn không có gì ? "
" Không có không có không có ! " Diệp Chu bất mãn nói " Hơn nữa, tớ so với Thương Tấn kém sao ? Cậu làm gì thế vẻ mặt một bộ ' Đồ bẩn không nên tiếp cận Thương Tấn '.
" Bởi vì không ai có thể xứng với Thương Tấn. "
Diệp Chu hừ một tiếng, thầm nghĩ nếu như cậu nhìn ký túc xá loạn thành nhất đoàn của Thương Tấn kia sẽ biết là nam thần cũng là người.
Sau khi trao đổi ảnh chụp, Tô Ngâm nhiều lần xác nhận Diệp Chu thực sự đem ảnh chụp Thương Tấn toàn bộ xóa hết mới coi như không có gì, trước khi đi vẫn tam lệnh ngũ thân* nói : " Cậu phải kiên trì lập trường của cậu đấy ! Vô luận Thương Tấn có ưu tú bao nhiêu cũng không thể dao động ! "
" Vạn lần yên tâm, trong tình yêu tớ chưa từng có lựa chọn Thương Tấn. " Nhìn trong điện thoại mấy chục tấm hình của Đường Đông Đông, Diệp Chu lập tức có loại cảm giác được chữa lành. Chỉ bất quá vì để tránh lần nữa loại hiểu lầm này phát sinh, tạo thành phiền phức cho người khác Diệp Chu chỉ dám ở trong điện thoại lưu hai tấm hình của Đường Đông Đông, đồng thời xen kẽ trong mấy bức tranh phong cảnh loạn thất bát tao, không cho người ngoài phát hiện manh mối.
Hai giờ chiều, Diệp Chu và Chu Văn Đạo cùng đi đến nhà ga.
Trong phòng đợi chật ních tốp người. Bọn Diệp Chu đến muộn, ngay cả chỗ ngồi ở ghế tựa cũng không có.
Diệp Chu dựa vào lan can, Chu Văn Đạo ngồi trên valy của cậu ta hai người nói chuyện câu được câu không.
Loa phóng thanh ở phòng chờ bắt đầu đưa tin, Diệp Chu nhìn lướt qua hướng cửa soát vé thấy không phải chuyến tàu của mình đang muốn thu hồi ánh mắt bất ngờ cùng ánh mắt một người khác giao nhau cùng một chỗ. Cậu lập tức xoay người tim đập nhanh mấy nhịp.
Tại sao Thương Tấn lại ở nhà ga ? Nhà cậu ta không phải ở thành phố này sao ?
" Xe của tớ lập tức sẽ bắt đầu xoát vé, Chu tớ đi nhà vệ sinh trước giúp tớ nhìn valy một chút. "
Diệp Chu không yên lòng ừ một tiếng, cầu nguyện Chu Văn Đạo ngàn vạn lần đừng nhìn thấy Thương Tấn.
Nhưng mà không như mong muốn.
Diệp Chu trốn tránh Thương Tấn, không có nghĩa là Thương Tấn sẽ trốn tránh Diệp Chu.
Chu Văn Đạo chân trước mới vừa đi, Thương Tấn chân sau đã đến bên cạnh Diệp Chu, vẻ mặt của cậu ta cư nhiên so với Diệp Chu vô cùng kinh ngạc hơn " Diệp Chu ? Làm sao cậu ở nhà ga ? "
" Lời này hẳn là tôi hỏi cậu chứ ??? " Diệp Chu không thể tin nói " Nhà cậu không phải ở đây sao ? "
" Quốc khánh trong nhà dự định đi du lịch, bọn họ đi trước tôi bây giờ đi cùng bọn họ hội hợp. " Thương Tấn hai tay ôm ngực, cũng giống Diệp Chu dựa vào trên lan can cậu ta híp mắt nhìn đám người trước mắt " Sớm biết cậu ngày nghỉ không ở lại trường học, tôi liền từ chối bọn họ ai thích ở ngày quốc khánh người đông nghìn nghịt đi chơi. "
Diệp Chu càng nghe càng khó chịu cậu ngắt lời Thương Tấn nói : " Đợi một chút, ý câu này của cậu là trách tôi ?? "
Thương Tấn tự nhiên nói : " Quên đi, cùng lắm thì ở khách sạn ngủ. "
" Tôi chính là bở vì cậu mới về nhà ! Bằng không mới khai giảng một tháng tôi về nhà làm gì hả ! " Diệp Chu quả thực muốn điên, cậu đã nói chỉ cần gặp phải Thương Tấn khẳng định không có chuyện tốt !
Thương Tấn tùy thời cúi đầu muốn mí mắt nhắm lại nói : " Cậu bây giờ còn kịp trả vé. "
" Tại sao là tôi trả vé, muốn trả cậu trả ! "
" Tôi không có vấn đề, ngược lại những lời đồn đãi kia với tôi mà nói như gãi ngứa. " Thương Tấn ngáp một cái nói " Tình bằng hữu nhắc nhở cậu một tý, Chu Văn Đạo đang tràn trề thích thú mà chạy tới về phía này. "
" Cậu có thể không nên dùng vẻ mặt nghiêm trang như vậy nói ra lời tôi rất không muốn nghe sao? " Diệp Chu không cần quay đầu là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Chu Văn Đạo " Lát nữa coi như hai ta là vô tình gặp được đấy ! "
" Chúng ta vốn là không có hẹn được không ? "
Thật đúng là loại thuyết pháp này khiến cho mình thật cùng Thương Tấn có chuyện dường như không thể cho người ta biết được. Nhưng Diệp Chu thực sự lo lắng, cậu lại dặn dò nói : " Vậy cậu lát nữa đừng nhiều lời có được hay không ? "
Nhìn thân ảnh Chu Văn Đạo càng ngày càng gần, Thương Tấn hơi suy nghĩ một chút hỏi : " Có thể có khả năng, cậu muốn báo đáp tôi thế nào. "
" Báo..... Báo đáp ??? "
Thương Tấn nhún nhún vai nói : " Ngược lại tôi không có vấn đề gì...... "
Diệp Chu ghét nhất Thương Tấn mọi việc đều dùng vẻ mặt này, bộ dạng vô dục vô cầu cho rằng cái gì cũng uy hiếp không được cậu ta. Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cậu oán hận nói : " Cậu có yêu cầu gì ? "
" Sau khi về trường học, tiếp tục giúp tôi dọn dẹp ký túc xá thôi. "
" Lần trước tôi không phải đã từng dọn cho cậu sao ? "
Thương Tấn lý trực khí tráng* nói : " Lại lộn xộn rồi. "
Mắt thấy Chu Văn Đạo chạy tới trước mặt cậu rồi, Diệp Chu mau nói : " Rồi rồi rồi, không thành vấn đề cậu lát nữa đừng nói lung tung tôi nói là được. "
" Ơ đây không phải là Thương Tấn sao ?? " Vẻ mặt Chu Văn Đạo quả nhiên như hình dung của Thương Tấn vậy, thậm chí so với hình dung của Thương Tấn còn muốn khoa trương hơn cậu ta đụng đụng Diệp Chu nhỏ giọng nói " Cậu không thành thật nha, trước còn gạt tớ nói không có sắp xếp. "
" Vốn là không có sắp xếp, tớ đây đơn giản là về nhà. " Diệp Chu mở vé của cậu ra nói " Về nhà ! "
Chu Văn Đạo vừa nhìn Diệp Chu bên này điệu bộ không có cái gì xảy ra, chuyển qua nhắm ngay Thương Tấn cậu ta cười nịnh nói : " Thương Tấn, cậu đây là phải đi đâu đấy. "
Thương Tấn nhìn sang Diệp Chu, Diệp Chu tính cảnh cáo mà nhìn cậu ta một cái.
" Tôi tới tiễn người. "
" Cậu — " Diệp Chu chợt trợn to mắt nhìn cậu ta, trước rõ ràng nói đi du lịch làm sao thời gian qua một chút thì trở thành tiễn người ???
" Oh ~~~ " Chu Văn Đạo kéo dài âm cuối, hướng Diệp Chu nháy mắt " Tiễn người à. "
" Ừm, bất quá đã — " Không đợi Thương Tấn nói xong, Chu Văn Đạo nhìn một chút cửa soát vé lập tức xách valy vọt tới trước " Ai nha, tớ không kịp rồi ! Đi trước, trở về trường lại nói ! "
Thẳng đến không nhìn thấy thân ảnh của Chu Văn Đạo, Diệp Chu mới giận tím mặt túm áo khoác của Thương Tấn nói : " Cậu liền nói thật nói thật, tốt lắm tại sao phải nói xạo chứ, cậu nói như vậy cậu ta không phải lại hiểu lầm cậu đến tiễn tôi ! "
Thương Tấn đem áo khoác mình đích xác từ trong tay Diệp Chu gỡ ra, liếc mắt nhìn cậu từ trong túi xuất ra vé xe đặt ở trước mắt cậu.
" Thành phố A đến thành phố D, Chuyến xe số hai — " Diệp Chu chợt dừng lại cầm vé của mình ra, nhìn của mình một chút lại nhìn đối phương một chút hai tấm vé, số tàu toa xe đều giống nhau....
" Hoặc là cậu càng muốn để đối phương hiểu lầm hai chúng ta ngày nghỉ nắm tay nhau đi du lịch ? "
* Chú thích :
+ ngữ trọng tâm trường : lời nói thấm thía; lời nói thành khẩn; tình ý sâu
xa; lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa.
+ thanh giả tự thanh : tự bản chất của người ngay thẳng,trong sạch,thanh
tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ
được phơi bày.
+ tam lệnh ngũ thân : Hiểu đại khái là mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký – Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện".
+ lý trực khí tráng : chí khí hùng hồn; lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ
chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ; hùng hồn; lý trực khí
tráng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro