Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Editor : KimThanh.

Phản ứng lại đầu tiên là Văn Nhân Húc, cậu ta cười ha hả nói : Thật là đói a, tớ đi ăn cơm tối. "

" Tớ đi theo cậu. " Lưu Dư Thiên lập tức đuổi theo bước chân Văn Nhân Húc.

Có tiền lệ này, những người khác đều tranh nhau đi ra ngoài, lúc đi tận lực thả nhẹ bước chân, đi ngang qua bên cạnh Diệp Chu còn cẩn thận liếc mắt hơi lườm bọn họ.

Diệp Chu hít thở sâu một hơi, bắt được Chu Văn Đạo rơi tuốt phía sau : " Đi cái gì hả, còn có hồng thủy mãnh thú (*) này a. "
(* Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm. )

Chu Văn Đạo nơm nớp lo sợ liếc cậu một cái, rõ ràng nhìn nụ cười của Diệp Chu vô số lần, lần này làm sao lại đáng sợ như thế chứ ?

"Còn có các cậu. " Diệp Chu không nhìn Thương Tấn, đi ra bên ngoài cửa hướng về phía một đám người đùa cợt nói " Đem ký túc chúng tớ biến thành như vậy, không cho tớ quét một chút ? "

Nhiều người nhiều sức lực. Mảnh giấy trên đất rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ.

Diệp Chu ngồi ở trên ghế như không có chuyện gì xảy ra hỏi : " Các cậu sáng sớm mấy giờ về ? "

Lưu Dư Thiên rất nhanh nhìn sắc mặt Diệp Chu thấy cậu dường như khôi phục lại như cũ, cũng không có áp suất thấp lúc vừa vào cửa, thả ra lòng dũng cảm nói : " Gần bảy giờ... "

" Tớ đây lúc đi làm sao không có nhìn thấy các cậu ? "

Giọng của Diệp Chu càng nói càng bình thường, Văn Nhân Húc vaf Lưu Dư Thiên đưa mắt nhìn nhau quả thực hoài nghi ngay từ đầu nhìn thấy là Diệp Chu giả " Chúng tớ đi ăn cơm, phỏng chừng khi đó các cậu đi. "

Thương Tấn tại thời điểm bọn họ nói chuyện trời đất rửa mặt ngồi trước máy tính đeo tai nghe lên, trước đối với Lưu Dư Thiên nói : " Táo hôm qua tớ để ở dưới bàn cậu. "

" Oh, cám ơn. " Lưu Dư Thiên quan sát Thương Tấn một chút, thấy cậu ta cũng giống như bình thường, cơm nước xong về chơi game cũng không có gì thay đổi.

Chẳng lẽ là bọn họ suy nghĩ nhiều ?

Hai vị khác phòng 405 không xác định, lại quan sát một khoảng thời gian. Phát hiện vẫn như cũ cười nói giỡn với bọn họ, Thương Tấn cũng vẫn dựa theo tiến độ của mình ăn cơm ôn tập chơi game, bình thường không thể bình thường hơn nữa. Hai người thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể để xuống căng thẳng vẫn luôn để ở trong lòng.

Lưu Dư Thiên trước khi ngủ xoát một hồi BBS trường học, xoát mới một cái bài post mới hiện ra — < Hiệu Thương Diệp có phải hay không mất linh rồi ?? Hôm nay kiểm tra ta vào đại học lâu như vậy tuyệt đối khó nhất !! >

Lưu Dư Thiên vội vã click vào tìm tòi kết quả.

LZ : Từ khi Hiệu Thương Diệp thịnh hành trong trường học, dẫn tới các vị học sinh nhao nhao đi quỳ lạy, chủ topic cũng không ngoại lệ mỗi lần trước khi kiểm tra nhất định đi về phía Hiệu Thương Diệp cầu nguyện một lần, Không thể không nói, Hiệu Thương Diệp thực sự rất hiệu quả, ngày trước ta đại số luôn luôn bối rối lần này đều không trở ngại, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên rơi vào cơ sở thống kê !! Ta lúc đầu không ôn tập ngành thống kê cũng có thể thi đậu, lần này ta chỉ cầu nguyện không nên trượt !!

1L : Ta mấy ngày nay không có kiểm tra, không có đi lạy, thế nhưng mấy ngày trước ta lạy cảm giác cũng không tệ lắm a.

2L : Cùng cảm thấy hiệu quả rất tốt, chủ topic có phải là tư thế cậu lạy thần thi không chính xác hay không ?

3L : Ta một ngày trước đêm Giáng sinh lạy thần thi lại thêm lễ vật cúng hai quả táo, ngày đó thi rất thuận lợi a.

11L : Suất ! Rốt cuộc ai nói Hiệu Thương Diệp là thần thi, nhất định là suy thần ! Trước khi Mao Khái* vẫn là bài đề mở, hôm qua ta đặc biệt ở đường Thiên Thuận thấy Hiệu Thương Diệp, theo phong trào đi lạy hai cái, kết quả Mao Khái đề kín !!! Cả người đều sụp đỗ !!!

13: Ta cũng vậy !! Cư nhiên Mao Khái đề kín !! Trước kia cũng không phải là đề mở sao ?? Thời điểm nhận đề bài ngã quả thực đều phải cấp lão sư quỳ xuống !

16L : Vụ Thảo*, ta hôm nay mới lạy , bây giờ có thể đi hồi lại không ? Ngày mai thi là môn yếu của ta a !
(* Vụ Thảo : phát âm Wù cǎo chắc giống cách phát âm ta thao á, theo m nghĩ theo theo tra trên mạng không thấy thông tin gì hết.)

20L : Ta nói làm sao hôm nay không thuận lợi như thế, Hiệu Thương Diệp bị nguyền rủa rồi sao ?

25L : Đó là thần, ai dám nguyền rủa ??

37L : Tà môn !! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ??

Lưu Dư Thiên nhìn càng ngày càng nhiều người đối với Hiệu Thương Diệp nghi ngờ, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe !

Cậu vẫn cảm thấy mấy ngày nay không khí trong ký túc xá rất kỳ quái, nhưng cuối cùng chỗ nào kỳ quái mình lại không nói ra được. Bây giờ rốt cuộc hiểu rõ !

Diệp Chu đối với bọn họ hoàn toàn là thái độ bình thường.

Thương Tấn đối với bọn họ cũng hoàn toàn là thái độ bình thường.

Hai người đều là dáng vẻ quen thuộc nhất bọn họ, nhưng đây chính là không bình thường nhất !

Phải biết sau khi Diệp Chu và Thương Tấn ở cùng một chỗ, hai người luôn sẽ có những cử động khác thường.

Ví dụ Diệp Chu sẽ giúp Thương Tấn thu dọn bàn học, ví dụ như Thương Tấn không hề làm hành động một mình, mà là cùng Diệp Chu cùng học chung rồi đi ăn.

Mà bây giờ, hai người lại khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nói bọn họ không có vấn đề gạt quỷ hả !

Trách không được lạy thần thi vô dụng, hai thần thi xào xáo rồi, nào còn có thời gian rỗi phù hộ một đám người bọn ngươi thi !

Lưu Dư Thiên ôm lấy thái độ hoài nghi, lấy acc của mình đăng lên diễn đàn, post một bài.

365L : Nhất Phi Xung Thiên : Lý do an toàn, mọi người gần đây không nên lạy Hiệu Thương Diệp nữa !!!

Một bộ lời của người biết chuyện này, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, chớ nói chi là Lưu Dư Thiên không chỉ có đem kiểu chữ phóng to, còn tô hồng nữa. Lời này vừa nói ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

370L : Xảy ra chuyện gì ? Vị thiếu hiệp kia, biết một chút nội tình sao ?

375L : Ta một yếu môn cuối cùng rồi ! Làm sao lúc này xe bị tuột xích, Hiệu Thương Diệp rốt cuộc từ lúc nào có thể tốt ???

382L : Gấp gấp gấp ! Rốt cuộc lúc nào có thể tốt ! Dùng phương pháp gì ?? Ta có thể ra chút sức lực gì nào ?

391L : Có đúng Hiệu Thương Diệp bị hư hay không ?? Ta bỏ tiền, chỉ cần sửa xong trước khi ta thi !

Lưu Dư Thiên tắt trình duyệt, không quan tâm những người khác gào như thế nào. Trên diễn đàn bạn học sốt ruột, ở cùng một phòng là cậu ta càng sốt ruột !

Chỉ tiếc bây giờ không có khóa học, chân của Diệp Chu thương thế cũng sớm tốt, căn bản không có lý do cũng không có cách nào đem hai người kia xúm lại để dễ giải quyết mâu thuẫn.

Diệp Chu từ trên ghế đứng lên, bẻ bẻ cổ đột nhiên đổi về ghế tựa lúc đầu còn có chút không có quen.

Không sai, ghế tựa ban đầu .

Hôm lễ Nô-en thức dậy, Diệp Chu nhìn Thương Tấn trong lòng liền không được tốt, cùng những đồ vật có liên quan tới Thương Tấn sẽ phá hủy tâm tình của cậu, đối với ghế xoay Thương Tấn đưa càng coi là rắn rết, trong cơn tức giận liền đạp phải vào góc ký túc xá rồi.

Mà Thương Tấn nhìn một loạt động tác của cậu, ngay cả lông mi đều không hạ xuống, hoàn toàn coi cậu như người trong suốt, đây đối với Diệp Chu mà nói không khác nào đổ dầu vào lửa. Hạ quyết tâm không hề để ý đến cậu ta.

Thói quen đúng là thứ đáng sợ, có mấy lần ngại thói quen Diệp Chu thiếu chút nữa thì tiện tay đi tới trước bàn Thương Tấn giúp cậu ta đem mặt bàn lộn xộn thu dọn, bất quá bị cậu nhịn xuống.

Diệp Chu không phải là người am hiểu chiến tranh lạnh, huống chi qua mấy ngày nay đại khí cũng biến mất không sai biệt lắm.

Nhưng cậu không để xuống mặt mũi được hướng Thương Tấn đi làm hòa, trong lòng một cây gai thẳng mỗi khi cậu muốn tới gần Thương Tấn thì cây gai đâm không ngừng nhắc nhở cậu cách xa.

Thương Tấn hiển nhiên so với cậu khí trầm hơn, một mình đi ăn một mình đi thư viện, một mình ở trong ký túc xá chơi game, chuyện làm đều đâu vào đấy trong tay. Dường như biến hóa của Diệp Chu đối với cậu ta không có chút ảnh hưởng.

Diệp Chu thổi khí, có thể Thương Tấn càng hưởng thụ cuộc sống trước kia đấy.

Thời điểm hôm sau thi xong, Diệp Chu thu dọn đồ đạc đi ra, gặp Chiêm Hình cậu ta chạy xe đạp đến bên cạnh Chiêm Hình " Này ! "

" Chu ? " Chiêm Hình thả chậm tốc độ " Làm sao cậu một mình, Thương Tấn đâu ? "

Diệp Chu coi nhẹ vấn đề này của cậu ta nói : " Có thể nói chuyện không ? "

Chiêm Hình thả chậm tốc độ cùng Diệp Chu đi trên một con đường khác " Chuyện gì ? "

" Ký túc xá.... " Diệp Chu kiên quyết nhẫn tâm thuyết " Đổi lại đi. "

Hả !!!

Chiêm Hình mạnh mẽ phanh xe, bánh xe cùng mặt đất phát ra tiếng nặng nề.

Diệp Chu một chân chống xe, quay đầu lại nói một lần nữa " Đổi ký túc xá đi. "

" Hai người các cậu không đến nổi chứ !!! " Chiêm Hình kinh ngạc nói " Bất quá chỉ là chuyện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa, chuyện như vậy thử nhiều lần không được sao, đến mức muốn sống riêng sao ? "

Về chuyện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa, là cả lớp gom đủ tất cả nam sinh qua mấy người ngoại trừ Diệp Chu và Thương Tấn không ngủ không nghỉ bàn bạc kết quả có khả năng lớn nhất. Còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, đã bị Chiêm Hình mới vừa nhanh miệng dửng dưng mà nới ra.

Diệp Chu vẻ mặt lờ mờ : " Người nào nói cho cậu biết chúng tớ chuyện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa ??? "

Chiêm Hình buồn bực nói : " Hài hòa cần gì phải còn muốn sống riêng ? "

Diệp Chu một chút sức lực quả thực muốn không thể đi nổi, đám người kia trong đầu đều trang bị GV* sao ? " Làm thế nào thi đậu A Đại !!
(* GV : Gà Vàng aka Gay Video. )

" Ai nói với cậu tớ và Thương Tấn lên giường, hai chúng ta trong sạch, ít đặt chuyện đi ! "

" Vậy cậu vì sao muốn đổi ký túc xá ? "

" Tớ — " Diệp Chu nhìn ánh mắt bát quái của Chiêm Hình chỉ sợ cậu ta trước một giây lấy đại lý do, sau khi một giây lại không biết trong lớp phát ra thành chuyện gì, Diệp Chu khoát khoát tay chạy xe đạp nói : " Quên đi, coi như tớ chưa nói gì. "

Buổi tối hôm đó, ở tại bài post bị mọi người chú ý, một người ID quen thuộc lại post một bài viết.

678L Nhất Phi Xung Thiên : Hai thần thi cãi nhau, cho nên....

689L : Ta cái con mẹ mày! !! Mới vừa ôn tập xong liền nghe được cái này tin dữ !!

692L : Khi nào bắt đầu cãi ?? Không sẽ là từ hôm đêm Giáng sinh đó sao ??

702L : Cãi nhau uy lực đều lớn như vậy, nếu có một ngày hai thần thi giải tán thì....

709L : Phi phi phi !! Có thể nói tốt chút được không !! Ta là đại giáo Thương Diệp hai vị giáo chủ nhất định vĩnh kết đồng tâm bách niên hảo hợp !!

711L : Phá lầu cũng không thể phá Thương Diệp !

713L : Đầu có thể rơi máu có thể chảy Thương Diệp vĩnh viễn đồng tâm không bao giờ là kẻ thù được !!

720L : Đầu có thể rơi máu có thể chảy Thương Diệp vĩnh viễn đồng tâm không bao giờ là kẻ thù được !!

721L : Đầu có thể rơi máu có thể chảy Thương Diệp vĩnh viễn đồng tâm không bao giờ là kẻ thù được !!

Bài post này trong nháy mắt tuyên ngôn của mọi người càng che càng cao.

Hôm sau, thời điểm Diệp Chu đi thư viện, luôn cảm giác có ánh mắt không ngừng ở trên người cậu, chờ lúc cậu ngẩng đầu lên, mọi dấu vết cũng không tìm được.

Cảm giác quỷ dị này vẫn luôn đi cùng với cậu vào căn tin.

Lên lầu hai căn tin, vừa đúng lúc thấy Thương Tấn trước cửa sổ mua cơm.

Cùng mấy ngày trước khác nhau, cậu bây giờ ngoại trừ ở ký túc xá những thời gian khác hoàn toàn tránh Thương Tấn, cậu không kìm được vô tri vô giác nhìn đối phương, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.

Thời gian cơm trưa, người hơi nhiều, Diệp Chu bưng mâm thức ăn thấy chỗ trống đang muốn đi tới, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, từ phía sau cậu bước nhanh chạy đến chiếm lấy chỗ trống rồi.

Diệp Chu đổi phương hướng, lại lần nữa còn chưa đi đến đã bị người khác giành trước.

Bạn học, nếu như không nhìn lầm cậu vừa mới đang ăn cơm ở bàn kia đi ?

Ăn cơm ăn một nửa bưng bát đổi chỗ ngồi cậu nhàn rỗi đến mức nào ?

Ngại những người này cậu cũng không nhận ra, Diệp Chu cũng không tiện nói gì, nén giận tiếp tục tìm chỗ ngồi.

Như vậy năm lần bảy lượt làm vài lần, thời điểm Diệp Chu nhìn một đúng chỗ ngồi cuối cùng xung quanh an tĩnh lại.

" Bịch ! " Diệp Chu đem mâm thức ăn nặng nề mà để lên bàn, kéo cái ghế đặt mông ngồi xuống.

Hôm nay không bình thường hả, tìm chỗ ngồi cũng như đánh trận. Diệp Chu vặn mở ly nước ra, uống một hớp nước còn không có nuốt xuống thấy Thương Tấn ngồi đối diện.

" Khụ khụ khụ... " Nước trong miệng suýt chút nữa từ trong lỗ mũi trào ra ngoài.

Thương Tấn vẫn bình tĩnh ăn cơm, dường như không một chút nào biết phía trước người kia ho thành bệnh lao, sau khi cơm nước xong rất nhanh thu dọn mâm thức ăn rời đi.

Diệp Chu rất nhanh từ trong cử động thất thường khôi phục lại, loại tình huống này caaju không phải lần đầu tiên gặp phải. Còn nhớ mới vừa khai giảng không lâu, cả lớp hiểu lầm cậu thích Thương Tấn cậu lại khẩn trương đến lòng người. Nhưng là bây giờ cậu như là đã hiểu đây ánh mắt hết thảy đại biểu cho mọi thứ, cũng liền có thể bình tĩnh đối mặt không để cho những bất kỳ ánh mắt kia đáp lại nào.

Lần này, không chỉ là một lớp tài chính, chỉ cần học sinh ở trên BBS chú ý qua hai người Thương Diệp đều xác định, hai người Thương Diệp không chỉ có cãi nhau, hơn nữa mâu thuẫn còn có chút lớn.

Trong lúc đó phần lớn nam sinh, một lời không hợp liền động thủ. Nhưng hai vị này, không chỉ có lười động thủ ngay cả miệng đều không động.

Chẳng trách Hiệu Thương Diệp đột nhiên mất " Thần lực ", dù sao nếu như hai cái vị này chia tay rồi thứ đầu tiên muốn dỡ bỏ đúng là Hiệu Thương Diệp.

Diệp Chu buổi trưa không có trở về ký túc xá, cũng không có đi thư viện mà là tìm một phòng học trống ngồi cạnh cửa sổ phơi nắng.

Nhìn ngày tháng mới phát hiện sắp nguyên đán. Nguyên đán tới, cách tết âm lịch cũng không xa.

Tết âm lịch, thời gian cả nhà sum họp, ca ca cậu sẽ phải lần nữa về.

Trốn được ngày 1 tháng 10, tránh không khỏi tết âm lịch.

Mọi người trong Diệp gia, Diệp Chu không biết nên đối đãi như thế nào nhất chính là ca ca cậu Diệp Hành.

Phải nói hồi nhỏ có một ca ca ưu tú đặc biệt chuyện đáng kiêu ngạo. Lúc đầu Diệp Chu là sùng bái Diệp Hành, cũng luôn luôn lấy Diệp Hành làm mục tiêu. Có thể về sau, nghe được quá nhiều lời cha mẹ lấy cậu so sánh cùng Diệp Hành, dần dần loại sùng bái này biến thành một loại đố kị. Thậm chí không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như không có Diệp Hành, cha mẹ có thể coi trọng cậu hay không, phát hiện cậu rất tốt.

Loại ý nghĩ của chính mình này, quả thực dơ bẩn đến buồn nôn. Rõ ràng ca ca cậu không có lỗi.

Có lẽ là Diệp Hành nhìn thấu cậu, lên đại học Diệp Hành cũng rất ít về nhà, sau khi làm việc càng là chỉ ăn tết mới trở về. Năm nay kỳ nghỉ ngày 1 tháng 10 phỏng chừng có chuyện gì gấp, nhưng mà Diệp Chu không dám hỏi cũng không dám gặp mặt.

Diệp Chu suy nghĩ lung tung, cố gắng phát tán tâm tư đều tập trung vào trên sách học trước mắt. Ngay sau đó, thi mới quan trọng nhất thay vì lãng phí thời gian phiền não một chút còn không bằng nhớ chút mấy cái tri thức.

Lật vài trang sách, bỗng nhiên cảm giác trên đầu có vật gì đó.

Diệp Chu vội vàng gạt suy nghĩ ra một chút, trong lúc cậu lắc lư một viên kẹo từ đỉnh đầu của cậu rớt xuống.

Gói màu hồng, có hình vẽ dâu trung chính giữa.

Diệp Chu cầm kẹo lên quay đầu lại, Thương Tấn đang ngồi trên bàn, cầm trong tay một túi lớn kẹo dâu tây mới vừa mở.

Thương Tấn xé giấy gói kẹo ra, ngậm kẹo hỏi : " Nghĩ gì thế, rung đùi đắc ý. "

Diệp Chu hừ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác dáng vẻ giả vờ chăm chú đọc sách.

Thương Tấn từ trên bàn ngồi bên cạnh Diệp Chu, chống cằm nhìn cậu hỏi : " Còn tức giận hả ? "

Diệp Chu đã sớm không tức giận, thậm chí cũng không muốn cùng Thương Tấn như người dưng nước lã, nhưng đối mặt với Thương Tấn chủ động làm hòa, lại không nhịn được âm dương quái khí mà nói : " Tớ có gì phải tức giận, cậu nói lại không sai. Suốt đời cố gắng hướng một mục tiêu, tốn sức trăm cay nghìn đắng mỗi lần đều mang về thất vọng, cuối cùng còn phải dựa vào người khác bố thí. "

Những lời này giống như một cây gai, không ngừng đâm vào trong lòng Diệp Chu. Dường như mình mọi thứ ở trong mắt người khác là một chuyện cười.

" Xin lỗi, ngày đó là tôi nói sai. " Thương Tấn kẽo kẹt kẽo kẹt cắn cục kẹo, sau khi nuốt xuống nói " Cho nên hôm nay đặc biệt qua đây nói với cậu một tiếng, đứng nhất là của tôi, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào. Nói muốn, có bản lĩnh từ trong tay của tôi đoạt đi. "

" Kia còn cần cậu nói !! " Diệp Chu đắc ý nói " Tớ cho cậu biết, tớ lần này ôn tập có thể so với ngày xưa càng nghiêm túc hơn. "

" Thật là khéo, tôi cũng vậy. "

Trải qua một tuần, áp suất thấp vẫn luôn xung quanh giữa Diệp Chu và Thương Tấn rốt cuộc thật sự tản đi.

Lấy được Thương Tấn chủ động xin lỗi, Diệp Chu khí cũng thuận hơn, lửa cũng mất lòng từ bi mà tha thứ cho đối phương, bất quá còn có một tí tẹo bất mãn " Cái kia, lần sau ý thức được sai lầm của mình liền mau mau tới xin lỗi, đừng tưởng rằng càng kéo dài chuyện này là có thể lại đâu. "

Thương Tấn cười nhạt " Tôi tạm thời cho cậu đặng tị tử thượng kiểm*. "
(* đặng tị tử thượng kiểm : là ta càng nhân nhượng, ngươi lại càng được nước lấn tới. )

Diệp Chu lập tức dời đi đề tài nói : " Làm sao cậu biết tớ ở phòng học ? "

" Bây giờ, trong phạm vi toàn trường muốn tìm cậu vô cùng đơn giản. " Thương Tấn cầm điện thoại ra, tìm bài post trong diễn đàn trường học gần đây đang HOT cho cậu nhìn.

" Hiệu Thương Diệp có phải hay không mất linh rồi ? " Diệp Chu cầm điện thoại tới, để ở trước mặt mình bắt đầu mở xem " Này là cái quỷ gì ? "

Thương Tấn lại xé ra một viên kẹo " Chính cậu nhìn. "

Diệp Chu nhìn chằm chằm bài post từ lúc mới bắt đầu nghi ngờ đến vô cùng kinh ngạc đến lộn xộn, cuối cùng hoàn toàn là không biết nên làm cái biểu tình gì. Nhất là thấy tuyên ngôn của đám " Tín đồ " kia.

Trách không được hôm nay bạn học chung quanh ánh mắt kỳ quái như vậy, còn ý vị mà đem cậu tiếp cận bên cạnh Thương Tấn. Hóa ra là muốn để cho hai người bọn họ nhanh lên một chút hoà thuận, để cho xe ba bánh khôi phục " Khảo Thần Chi Lực. " ( aka Thần lực thi á.)

" Tớ sao không biết tớ còn có bản lãnh này. " Lướt mấy trăm lầu, còn không biết làm sao Thương Tấn tìm được cậu, Diệp Chu trả điện thoại di động lại cho Thương Tấn nói : " Tớ không thấy. "

Thương Tấn liếc cậu một cái, lướt tới chỗ comment của mình ra.

1023L Người Vô Danh : Có thấy Diệp Chu ở đâu không ? Thương Tấn hình như đang tìm Diệp Chu.

1042L : Báo cáo ! Thời điểm ta rời căn tin thấy Diệp Chu hướng sân luyện tập chạy xe đi ngang qua.

1049L : hắn không có đi sân luyện tập, ta từ sân luyện tập lúc đi ra hắn đang hướng Siêu Thị A Đại đi tới.

1058L : Ngồi ở thư viện thấy hắn không đỗ xe, tiếp tục chạy ngang qua.

1064L : Ở Văn Tư lâu dừng xe, đồng thời cầm cặp sách đi thẳng vào Văn Tư lâu.

" Lúc đầu dự định tìm từng phòng học một, thời điểm tới cửa gặp một người bạn học nói cậu ở 304. "

Diệp Chu ôm đầu kêu rên : " Hiếm khi tớ muốn tới phòng học yên tĩnh một chút, không nghĩ tới hành tung bị người khác nhìn thấy toàn bộ.

Thương Tấn cầm kẹo để lên bàn, từ trong túi xách đem sách lấy ra nói : " Được rồi, ôn tập đi. "

" Ừm. " Diệp Chu nắm kẹo dâu tây ở trong tay nhìn một hồi, một cái ý nghĩ dần dần xuất hiện ở đầu.

Tin tức Diệp Chu và Thương Tấn hòa hảo, không đến một giờ truyền khắp sân trường, bạn học toàn trường hận không thể bắn pháo chúc mừng.

Hôm sau, lại bắt đầu có bạn học đánh bạo đi tới phía trước xe ba bánh của bọn họ, tiến tới bái lạy đồng thời thi xong liền ở trong bài post viết tin phản hồi.

1652L : Hiệu Thương Diệp khôi phục lại như cũ, mọi người có thể tận tình lạy Thần Thi !

1663L : Hy vọng hai đại thần thi ngàn vạn lần chớ lại xảy ra chuyện gì, tuần thi đen tối lại một lần nữa ta triệt để không tốt nghiệp nữa !!

1670L : Hôm nay thi rất thuận lợi !! Cám ơn trời đất, trước khi ta thi Thương Diệp hòa hảo rồi !

1678L : Gì cũng không nói ! Đầu có thể rơi máu có thể chảy Thương Diệp đồng tâm vĩnh viễn không bao giờ thành kẻ thù !!

Văn Nhân Húc trêu tức nói : " Hai cậu sau này ngàn vạn lần đừng cãi nhau, đây có thể quan hệ đến sống chết của không ít người đâu. "

Diệp Chu liếc mắt, đối với việc mê tín vườn trường này có chút không nói gì.

Hai tuần lễ thi kéo dài rốt cuộc bước vào hồi cuối.

Diệp Chu hơi chút buông lỏng một chút, mấy ngày trước liền hăng say ôm sách gặm không có thời gian, đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt khao chính mình.

Đi ngang qua sạp trái cây, Diệp Chu thấy một đống quả chanh vàng tươi, do dự một chút hai trái lên.

Chu Văn Đạo hiếu kỳ nói : " Chanh có thể chua, cậu mua cái này làm gì ? "

Diệp Chu cười cười nói : " Ăn a . "

Chu Văn Đạo thật giống như mình đã ăn qua không ít chanh chua cau mày nói : " Cậu vui vẻ là được rồi. "

Diệp Chu không nói gì, đi tới khu kẹo cầm bịch kẹo dâu tây Thương Tấn thường ăn, đi tới quầy thu tiền đi tính tiền.

Trở lại ký túc xá, chỉ có một mình Thương Tấn.

Diệp Chu đem đồ ăn vặt mua được để lên bàn hỏi : " Những người khác đâu ? "

Thương Tấn cũng không ngẩng đầu lên đáp : " Không biết, thật sớm đã đi. "

Diệp Chu hì hì cười gian, cậu từ trong túi lấy ra chanh, mạnh mẽ để xuống trước mặt Thương Tấn.

Thương Tấn lùi về sau một bước, con mắt theo dõi cậu, không cần mở miệng liền truyền lại ý tứ cậu ta muốn biểu đạt " Cậu lại trúng gió cái gì ? "

" Bắt lấy a. "

" Tôi không muốn. "

Diệp Chu hừ một tiếng, liền mang chanh cùng dao gọt trái cây đồng thời để ở dưới vòi nước rửa sạch. Không để ý nguyện vọng của Thương Tấn, tự ý cắt một miếng chanh đưa tới bên miệng cậu ta.

Thương Tấn lui về phía sau 2cm lại lần nữa cường điệu nói : " Tôi nói rồi, tôi không muốn. "

" Không phải do cậu không muốn ! " Diệp Chu còn không có động thủ, Thương Tấn lắc người một cái từ trên ghế đứng ở một bên, Diệp Chu theo đuổi không bỏ cũng không ngừng đem chanh đút tới trong miệng Thương Tấn.

Thương Tấn bị buộc đến góc tường có chút bất đắc dĩ, chuyện như vậy rõ ràng một vẻ mặt lãnh là có thể làm cho đối phương biết khó mà lui, nhưng ngại vì mấy ngày trước mới chọc Diệp Chu tức giận, Thương Tấn chỉ có thể tùy Diệp Chu càn quấy. Đối mặt Diệp Chu kabe don, Thương Tấn hai tay ôm ngực thở dài đang muốn mở miệng.

" Ken két. "

Cửa ký túc xá bị đẩy ra.

Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc bị tình hình bên trong phòng hóa đá tại chỗ.

" Làm phiền !! "

Cảnh tượng như thế này xuất hiện nhiều lắm, Diệp Chu bây giờ ngay cả tay nhĩ khang cũng không muốn duỗi, so sánh với mấy ngày trước bị bọn họ hiểu lầm chuyện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa kabe don chuyện như vậy đơn giản là chuyện nhỏ. Sau khi đóng cửa cậu đến nỗi có khả năng tiếp tục động tác trong tay " Cậu nhanh ăn một miếng. "

" Cậu rốt cuộc muốn làm gì. " Thương Tấn đem chanh cầm ở trên tay, một bộ dạng cậu không ncaajuooi sẽ không ăn.

" Chuyện như vậy không thể nói, trước tiên cần phải nếm ! " Diệp Chu thấy Thương Tấn cho cậu kẹo thì cậu nghĩ tới một phương pháp khác.

Thương Tấn nói với cậu áy náy rồi, cậu lại thiếu Thương Tấn một cái xin lỗi.

Hôm đó, thái độ của cậu rất kém đứng ở một bên trách móc cách sống của Thương Tấn, rõ ràng cái gì cũng không hiểu rõ.

Nói cậu tự cho là đúng cũng được, xen vào việc của người khác cũng được, cậu là muốn cho Thương Tấn từ trong vỏ của mình đi ra, nếm thử thế gian chua ngọt đắng cay không thể bởi vì sợ bị thương cái gì cũng không đi thực hiện.

Không có mục tiêu cuộc sống cùng một con cá mặn khác nhau ở chỗ nào !

Diệp Chu mong đợi nhìn cậu ta, tay chậm rãi duỗi đến trong túi áo, trong miệng thúc giục : " Nhanh lên một chút, nếm một miếng. "

Thương Tấn ghét bỏ nhìn chanh trong tay, không cần nếm nó tản ra vị chua, rốt cuộc chậm rãi đưa đến miệng cắn một miếng.

Vị chua trong nháy mắt lan ra tới toàn bộ khoang miệng, Thương Tấn mấy ngày nay ăn táo đều ăn đến ê răng, ai biết Diệp Chu lên cơn điên gì không muốn cho cậu ta ăn chanh.

Cái này cũng chưa tính, bây giờ Thương Tấn ở một bên chua không muốn nói chuyện, Diệp Chu còn ghé vào lỗ tai cậu lảm nhảm : " Nói vị như thế nào,, chua không ? "

Thương Tấn không thể nhịn được nữa lườm cậu một cái nói : " Câm miệng. "

" Xem ra thật rất chua. " Diệp Chu đem kẹo nắm trong lòng bàn tay rất nhanh mở ra, thời điểm Thương Tấn còn không phản ứng kịp nhét vào trong miệng của cậu ta.

Kẹo dâu tây ngọt chậm rãi khuếch tán, dần dần che đi vị chanh chua.

Thương Tấn rất nhiều lần ăn kẹo dâu tây, nhưng không có ngọt giống như hôm nay.

" Cậu mua hãng nào ? "

" Chính là cậu thường ăn. " Sợ cậu ta không tin, Diệp Chu đem giấy bọc mở ra cho cậu ta nhìn, thần bí cười nói "Có phải cảm thấy lần này ăn ngon cực kỳ phải không. "

Thương Tấn không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận cách nói của cậu.

Diệp Chu lui ra vài bước, ngồi về trên ghế dựa nói : " Thời điểm lên tiểu học, chúng tớ đều thích nói chút danh ngôn lời răn tới nhắc nhở chính mình, cậu khi đó nghe được nhiều nhất câu nói gì ? "

" Suy nghĩ của ta có thể chẳng phải toát ra sao ? " ( Câu này tui chém á )

Diệp Chu cũng không mong đợi câu trả lời của cậu ta, tự nhiên nói : " Tớ khi đó nghe được đa số đều là ' Bảo kiếm nhờ mài nên mới sắc, hoa mai muốn thơm phải chịu lạnh ' Hoặc ' Bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt, chẩm đắc mai hoa phốc tị hương'. Về phần hai câu này là có ý gì, tin tưởng cậu cũng không cần tớ giải thích.

" Cậu ở đây đút tôi uống cháo gà sao ? "

" Cậu thật phiền, hãy nghe tớ nói hết ! " Diệp Chu oán trách một câu tiếp tục nói " Trước khi cậu nói tớ vất vả trăm cay nghìn đắng, mỗi lần đều thất vọng mà về, tớ thừa nhận.... "

Thương Tấn hơi hơi nhíu mày nói : " Tớ cho rằng cái này đã qua rồi — "

" Nhưng mà tớ có một chút không nghĩ như vậy. " Diệp Chu cắt ngang cậu ta " Có thể rất nhiều người cảm thấy tớ rất đáng thương, nhưng tớ không cho là như vậy. Tớ cũng không cam lòng, nhưng tớ tuyệt đối sẽ không tự thương tự cảm. Áp lực cùng chướng ngại là động lực để tớ tiến tới. Trải qua những thứ này sau khi thành công cảm giác thỏa mãn mới tuyệt vời. Cuộc đời của cậu rất thuận lợi, cậu chưa cảm nhận qua thất bại đau khổ, nhưng không có những thứ này, làm sao cậu tự nghiệm thấy vui vẻ và vui sướng mức độ lớn nhất. Tựa như cậu mới vừa ăn kẹo dâu tây, vị chua qua phía sau chỉ có càng cảm nhận được vị ngọt trân quý a. "

Thời điểm nói điều này, trong mắt Diệp Chu lóe sáng.

Thương Tấn cúi đầu, tránh ánh mắt Diệp Chu. Trên người Diệp Chu có, vừa vặn là chỗ thiếu hụt nhất của cậu ta.

"Đều nói trải gian khổ phía sau là cầu vồng rực rỡ, lời tuy cũ nhưng là chân lý. " Diệp Chu nặng nề vỗ vỗ vai của Thương Tấn " Chúng ta còn trẻ như vậy, bão tố tới chúng ta hãy ra ngoài đối diện với nó, chỉ cần mưa gió thổi không đổ chúng ta tuyệt không thối lui. "

Thương Tấn khẽ cười một tiếng, trước khi Diệp Chu còn không thấy được liền thu nụ cười lại. Diệp Chu có thể không phải ưu tú nhất, nhưng cậu tuyệt đối là ghét nhất bị khó khăn đánh ngã, cho nên mặc dù cha mẹ cậu đối với cậu nỗ lực nhiều năm như vậy làm như không thấy, cậu vẫn như cũ tại lúc tất cả mọi người không biết, lặng lẽ nâng tinh thần lên , chỉ chờ phút cuối nhất phi trùng thiên. Thương Tấn rốt cuộc biết ngày đó vì sao Diệp Chu tức giận như vậy. Cậu ta tuy là cho tới bây giờ không có đứng nhất qua, nhưng cậu ta vẫn vẫn luôn vì kết quả mình lấy được mà kiêu ngạo.

" Người nào với cậu là chúng ta. " Thương Tấn đẩy ra tay Diệp Chu, đem chanh trong tay nhét vào trong miệng Diệp Chu nói " Để cho cậu cũng nếm thử vị ngọt của kẹo dâu tây đi. "

" Sát sát sát !!! " Diệp Chu nhanh chóng đem chanh trong miệng nhổ ra" Tớ chịu không nổi nhất là vị chua. "

" Có thời gian nói những thứ này còn không mau ôn tập một chút. " Thương Tấn rút sách ra để lên bàn " Là cậu để cho tôi nghiêm túc, đến cuối cùng cũng đừng thua quá khó coi. "

" Tớ còn có thể sợ cậu ? "

Hai người học tập cả một buổi chiều, thời điểm đến khi năm giờ, cửa túc xá truyền tới âm thanh nhỏ.

Lúc đầu, Diệp Chu tưởng Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc đã trở về, liền không để ý, tiếp tục xem sách, nhưng thanh âm này vang lên 3 phút còn không có thấy có người đi vào Diệp Chu có chút kỳ quái, đem ghế xoay lui về phía sau tới gần chỗ tựa lưng ghế của Thương Tấn nhỏ giọng hỏi : " Cậu có nghe thanh âm gì hay không ? "

" Nghe thấy, không cần phải để ý đến bọn họ muốn vào đến tự nhiên sẽ đi vào. "

" Không phải là trò đùa dai của người nào đó đi ? " Cậu căn bản không nghe được thanh âm văn chìa khóa, Diệp Chu đứng lên đi tới cửa do dự chợt đem cửa mở ra, vẫn là nhẹ nhàng mở cửa ra.

Thương Tấn vững như thái sơn, một chút cũng không có bị phân tâm " Cậu thiếu kiên nhẫn bao nhiêu vậy ? "

Diệp Chu cầm chốt cửa, dù sao cậu chính là thiếu kiên nhẫn.

Cậu nắm cửa túc xá kéo ra, đang ở trên cửa ống nhìn suýt chút nữa Lưu Dư Thiên và Chu Văn Đạo nhào tới trên người Diệp Chu, Diệp Chu né qua một bên hỏi : " Các cậu đang làm gì ? "

Ngoài cửa trừ Lưu Dư Thiên, Chu Văn Đạo còn có Văn Nhân Húc và Từ Dương Quân, thấy Diệp Chu đi ra bọn họ nắm tay chắp ở sau lưng vừa hướng cậu cười gượng vừa quét mắt một vòng cửa túc xá.

Diệp Chu cùng ánh mắt của bọn họ nhìn qua, sau đó thấy cửa túc xá ở giữa một cái bảng , trên móc 25cm treo làm hai bên trái phải.

" Close." Diệp Chu đọc một chút chữ mặt trước lại lật qua " Open. Các cậu làm cái gì vậy, muốn bán cái này hả ? "

Hai vị bạn cùng phòng đứng ở cửa và hai vị bạn cùng phòng trước cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu , nhưng chính là không nói lời nào.

Diệp Chu chỉ chỉ bảng lại hỏi một lần " Câm ? "

Lưu Dư Thiên bị ba người kia đẩy ra, ho nhẹ một tiếng nịnh nọt nói : " Cái này còn không phải là vì cậu và Thương Tấn suy nghĩ.... Ngại quan hệ đặc thù của cậu và Thương Tấn sau này thì sao nếu như hai người các cậu ở ký túc xá.... Lúc đó, đem bảng biểu lật tới mặt Close, chúng tớ thấy được liền... Cậu hiểu được ! Chờ làm xong việc rồi, lật lại mặt Open chúng tớ tự nhiên sẽ trở về. "

" Ở ký túc xá nói yêu đương không dễ, chúng tớ sẽ tận lực thuận tiện cho các cậu . " Chu Văn Đạo đứng ra tranh công " Đây chính là chủ ý của tớ. "

" Ý kiến hay. " Ngoài cười nhưng trong không cười, nửa ngày dùng ngón tay hung hăng đâm đầu Chu Văn Đạo một chút nói " Các cậu suốt ngày đang suy nghĩ gì đấy hả ? Liền không thể chuyện tốt một chút, nói bao nhiêu lần giữa tớ và Thương Tấn không có gì, các cậu chính là không tin. "

" Được được được, không có gì không có gì. " Văn Nhân Húc có lệ mà đáp, sau đó cười nói " Cho nên các cậu làm xong việc rồi ? Chúng tớ có thể đi vào không ? "

Diệp Chu đỡ trán, có đám bạn học nghe không hiểu tiếng người,tâm tính thiện lương thật mệt !!!

Sau khi đi vào Thương Tấn chờ bọn cậu, đi tới bên cửa liếc nhìn, lật bảng ra nói : " Được đó, vậy sau này các cậu buổi tối cũng đừng trở về, người nào ban ngày làm việc hả ? "

Lưu Dư Thiên vội la lên : " Ôi ôi.... Cái này có chút.... "

Thương Tấn vô tội nói : " Cái này không phải là các cậu nói, thuận tiện cho chúng tôi ? "

Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc : " .... "

Hôm sau, Thương Tấn chờ sau khi Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc ra ngoài, cố ý đi tới cửa đem bảng lật tới close.

" Cậu làm cái gì hả ! " Diệp Chu đi tới muốn đem nó lật lại " Cậu như vậy, tất cả mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta có gì đó. "

Thương Tấn chỉ cười không nói, cường ngạnh đem bảng treo lật tới close.

Không đến mười phút đồng hồ, Diệp Chu liền nghe tiếng bước chân phía ngoài dường như nhiều hơn một chút, không chỉ có như vậy cửa còn xuất hiện giọng nói, thanh âm không lớn nhưng bởi vì trong túc xá rất an tĩnh Diệp Chu và Thương Tấn vẫn là nghe được.

Hai người liếc nhau, Diệp Chu đi tới một bên cửa chợt kéo cửa phòng ra.

Một đám khuôn mặt quen thuộc nằm ở bên chân của cậu.

" Hắc hắc hắc.... Chu a, chúng tớ chính là...... Đi ngang qua.... Đi ngang qua... "

Diệp Chu hừ một tiếng, đem bảng bỏ qua một bên,, thoáng sử dụng lực, bảng treo sống không đến 24 giờ đồng hồ mà bị bẻ gãy, cũng bị tiện tay ném vào trong thùng rác.

Diệp Chu vỗ tay một cái trên cũng không có bụi nói : " Ngày mai sẽ phải thi, cẩn thận tớ nguyền rủa đám các cậu trượt. "

Trải qua Diệp Chu và Thương Tấn cãi nhau một tuần thi hắc sắc, lực lượng của thần thi ai dám khinh thường, một đám người liền lăn một vòng rời khỏi hiện trường e sợ bị oán khí Diệp Chu quấn lên người.

" Thật là phục đám người kia. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#dammei