Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Editor : KimThanh.

Diệp Chu đỡ trán, tuy là sớm đoán được kết quả này của bọn họ, không nghĩ tới nhanh như vậy.

" Làm sao vậy ? "

" Còn không phải là Chu Văn Đạo bọn họ, bán táo không tốt lắm. " Diệp Chu đứng lên, mặc áo khoác trách một tiếng nói " Nhưng mà tớ cũng không có kinh nghiệm bán sỉ a, tìm chỗ nào đem táo bán đổ bán tháo đi. "

Thương Tấn không chút do dự nói : " Tôi và cậu cùng nhau đi. "

Nghĩ nhiều người giúp đỡ, Diệp Chu cũng không có cự tuyệt.

Chờ xuống xe đi tới chỗ Chu Văn Đạo trên quảng trường thì Diệp Chu nhìn một đống người bán táo, trong lòng có một chút tuyệt vọng.

Bất quá chỉ là đại đa số người phía trước chỉ hai mươi mấy trái táo, dáng vẻ này của Chu Văn Đạo và Lưu Dư Thiên không ngừng để ở trước người hơn ba mươi trái phía sau còn đặt một cái một cái thùng.

" Từ lúc các cậu đi đến bây giờ đã hai giờ rồi đi. " Diệp Chu nhìn bọn họ, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chu Văn Đạo thấy cậu ta tựa như thấy được người thân, lôi kéo cánh tay của cậu kể khổ : " Cậu không biết có bao nhiêu người bán táo a, tớ thấy người ta bán 20, tớ suy nghĩ giá quy định hẳn là 15 rất tốt bán một chút, kết quả bên cạnh lại bán 10 đồng đấy, còn càng rẻ hơn 5 đồng. Tớ đây táo mua đều là táo đắt, giá thành đều phải 8 đồng đó. "

" Tớ nhìn thấy. " Đi dọc đường qua đây, Diệp Chu cũng là vừa đi vừa cùng Thương Tấn bàn bạc...... Vân vân.....Thương Tấn đâu ???

Diệp Chu nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Thương Tấn " Cậu vừa nãy có thấy Thương Tấn lúc tới không, Thương Tấn đi theo tớ không ? "

Lưu Dư Thiên kinh ngạc nói : " Thương Tấn cũng tới ?? "

" Quên đi, tớ gọi điện thoại hỏi cậu ta. " Diệp Chu thở dài " Có ngu hay không mua táo mắc như vậy, các cậu làm người mua cũng mua cái này ăn ? Hơn nữa ở trong hộp đóng gói, người khác cũng không nhìn thấy. Cậu xem, càng trễ táo càng rẻ. 5 đồng vẫn đỡ, đến cuối cùng trực tiếp bán phá giá to, 1 đồng 1 người ở đây còn không người có mua. "

Chu Văn Đạo nước mắt lưng tròng nhìn cậu.

Đọc sách làm bài tạm được, Diệp Chu thật đúng là không có bán đồ vật qua. Cậu xách thùng táo, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, tranh thủ tìm một người đi đường chỗ ít người bán táo " Tớ trước qua bên kia xem một chút đi, chúng ta phân ra một chút, có thể bán một người là một người.

Chờ Diệp Chu tự mình sắp xếp cẩn thận, Thương Tấn không biết từ chỗ nào đi tới bên cạnh cậu, mang theo thành quả của cậu ta tới báo cáo " Tôi xem táo những người khác thật nhiều trái đàu nhỏ, thoạt nhìn cũng rất bình thường. Giá cả kêu cũng rất tùy ý. Đoán chừng là cùng suy nghĩ Lưu Dư Thiên bọn họ một dạng. "

Diệp Chu nhìn táo trước mặt một chút, nhìn Thương Tấn một chút chế nhạo nói : " Vậy không biết bạn học Thương Tấn vạn năng có khả năng đem những thứ này đều bán đi hay không. "

" Thứ nhất, chỉ cần là người sẽ không có vạn năng. Thứ hai, tôi hôm qua liền muốn nói, thời cơ này bán táo thực sự rất không sáng suốt, cậu gặp qua ai thời điểm đi dự sinh nhật mới nhớ mua quà. Cho nên.... " Thương Tấn thả một tờ tờ rơi Trương Tuyên vừa vặn đi ngang qua tiện tay cầm đến ở bên lề bồn hoa không khách khí ngồi ở phía trên kết luận " Hôm nay là không có khả năng bán xong. "

Diệp Chu cũng không nản lòng, lúc đầu đi ra cũng có ôm hy vọng gì, cho nên cậu ở trong túi xách lấy mấy cuốn sách, đặc biệt ôm cái thùng đi tới dưới đèn đường " Đọc không ? " Đây coi như là cậu đặc biệt mang sách cho Thương Tấn, mặc dù không biết Thương Tấn vì sao đi cùng nhưng Diệp Chu cũng không mong đợi cậu ta thực sự giúp đỡ bán táo. ( tiểu Chu sợ chồng ngồi một mình buồn chán =)) )

Ngồi 10 phút, vẫn là không có một người, Diệp Chu có chút ngồi không yên khoanh tay chờ chết không phải là phong cách của cậu, cậu dùng sách đóng gói phân nửa táo , ngồi đối diện Thương Tấn đọc sách nói : " Cậu ở chỗ này ngồi, tớ đi chỗ khác mở rộng tiêu thụ một chút. "
Thương Tấn cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng. Diệp Chu đi rồi không bao lâu Thương Tấn đang đọc sách đột nhiên cảm giác được trước mặt xuất hiện một cái bóng.

Một người nữ sinh đỏ mặt hỏi : " Cái này bán bao nhiêu vậy ? "

" 15. "

Giúp chúng ta lấy hai trái. "

Thương Tấn thật không nghĩ tới sẽ có người mua, trước mặt cậu ta liền lấy táo trong cái thùng, căn bản không lấy túi đóng gói, Thương Tấn có chút lúng túng nói : " Thật ngại quá, tôi cái này không có túi... "

Nữ sinh liền vội vàng nói : " Không sao cả, ta để trong túi của ta là được. "

" Cám ơn. " Thương Tấn đặc biệt biết lợi dụng ưu thế chính mình, lập tức không keo kiệt mà cho đối phương một nụ cười công thức hóa.

Nữ sinh đưa tiền, cười đến giống như là mình được tiền vậy, ngất ngư mà cùng bạn tụ lại.

Không đến nửa giờ, Thương Tấn giống như vậy lại bán năm sáu trái, trong đó còn có hai người nữ sinh to gan sau khi trả tiền xong, trực tiếp đem táo đưa cho Thương Tấn.

Mà bên kia, Diệp Chu mang táo chạy đến một sân khấu tổ chức hoạt động bên ngoài.

Trên sân khấu có người ca hát, không ngừng có người bị hấp dẫn qua đây.

Diệp Chu đem táo để ở một chỗ không vướng người khác bước đi, lại liếc mắt nhìn nơi mọt người đến, hơn nữa ở trên đường tới đây mua một người phía trên đeo hai cái băng tóc tiểu đốm nhỏ phát sáng đội ở trên đầu, cậu đứng ở một bên chỉ cần người nào đối mặt với ánh mắt cậu, cậu lập tức đứng dậy đẩy mạnh tiêu thụ, Diệp Chu khéo nói người lại đẹp trai rất nhiều người đều không chống đỡ được công kích của cậu. Sau khi kết thúc hoạt động, táo bán không ít, mắt thấy không người, cậu đang chuẩn bị đem vài quả táo còn sót lại để vào trong bao, một bé gái nhỏ vẫn khóc không ngừng đi qua trước mặt cậu, mẹ bé gái nhỏ bất đắc dĩ ở một bên dỗ.

Diệp Chu rảnh rỗi không có việc làm, đi tới lấy băng tóc trên đầu xuống đưa tới phía trước bé gái nhỏ, bé gái nhỏ khóc rống lập tức bị hấp dẫn, bé nhìn Diệp Chu xoa xoa nước mắt muốn lấy lại có chút ngượng ngùng.

Mẹ bé gái thoạt nhìn tuổi rất trẻ, nàng thấy con gái không khóc nữa, lập tức đối với Diệp Chu nói : " Anh bạn, cái này bao nhiêu tiền để ta mua. "

" Không cần, đưa cho bé chơi. " Đây vốn chính là dùng để thu hút người chú ý, bây giờ người đều đi nó cũng không có tác dụng gì nữa.

Bé gái nhỏ nhìn phía sau Diệp Chu bày một hộp hỏi : " Đó là cái gì ? "

Diệp Chu Diệp Chu ngồi xổm người xuống giúp bé gái mang tốt băng tóc ôn nhu cười nói : " Đây là quả bình an* tiểu công chúa ăn cái này liền bình an càng ngày càng xinh đẹp. " (* bình an là quả táo, giáng sinh tặng táo cũng có nghĩ là mong người khác bình an. )

Bé gái nhìn mẹ mình một chút, vậy mẹ đặc biệt phóng khoáng vung tay lên " Cũng mua thôi. "

Diệp Chu hiền hậu lập tức nói : " Không cần, mua một trái là tốt rồi. "

Bé gái đưa cánh tay khoa tay múa chân nói : " Em muốn ăn được nhiều bình an quả, sau đó có thể càng ngày càng xinh đẹp. "

Suy nghĩ Chu Văn Đạo và Lưu Dư Thiên, Diệp Chu không có từ chối dùng cái túi đem năm trái cuối cùng đưa cho mẹ bé gái nhỏ, đối phương đưa cho cậu một tờ 100, ngăn cản tay cậu muốn tìm tiền thối, ôm bé gái nhỏ tạm biệt cậu.

Diệp Chu cười cùng bé gái nhỏ vẫy chào, sau đó đếm tiền trong tay của chính mình, đặc biệt có cảm giác thành công mà đi về phía Thương Tấn, hừ hừ Thương Tấn trước còn nói không có khả năng bán đi, chính mình liền dùng sự thực tới đánh mặt của đối phương.

Thương Tấn vẫn cùng trước khi hắn đi một dạng tư thế, phía trước bày một cái thùng, bên cạnh để hai táo, Diệp Chu đắc ý nhảy đến trước mặt cậu ta nói : " Tiểu gia tớ mị lực vô cùng, tất cả đều bán hết. "

Thương Tấn thu hồi quyển sách đứng lên nói : " Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy. "

" Đừng hòng gạt tớ. " Diệp Chu hất càm lên chỉ vào hai cái thùng đầy nói :" Còn lại hai quả, muốn nói xạo cũng không biết đem giấu đi. "

" Hai cái này là người khác tặng. " Thương Tấn đem tiền mua lại đưa cho cậu, đem hai quả táo để ở trong rương, e sợ Diệp Chu chịu kích thích vừa phải thông thường tiếp tục nói " Có hai nữ sinh mua liền trực tiếp tặng cho tôi. "

Diệp Chu trong lòngbốc lên chua xót phao phao hừ nói : " Biết cậu mị lực vô cùng không người nào có thể địch lại. "

Thương Tấn không để ý tới lời chua chát của cậu, nhìn đồng hồ nói : " Đi về, trễ nữa liền phải đóng cửa. "

Trước sạp táo của Chu Văn Đạo, thời gian thật giống như tĩnh lặng, một giờ trôi qua cư nhiên một chút thay đổi cũng không cảm giác được, Diệp Chu đem thùng rỗng ném tới trước mặt bọn họ nói : " Các cậu rốt cuộc bán không được ? "

Lưu Dư Thiên không thể tin nói : "Đừng nói tớ các cậu đều bán hết ? "

" Ân hừ. " Diệp Chu từ trong túi đem tiền hợp lại cùng nhau nói " Đây là tiền, chúng tớ phải đi về. "

Chu Văn Đạo không thể tin đếm tiền trong tay, trong miệng lẩm bẩm nói : " Hai người các cậu không chỉ là thần thi, còn là thần tài a ! Tớ xem người bán táo xung quanh, thật không có người nào bán được vượt qua năm trái. "

" Về đi thôi, trễ nữa ký túc xá liền phải đóng cửa. "

Lưu Dư Thiên nói : " Chúng tớ lại bán một chút, buổi tối không trở về, cùng 404 đi hát, A Húc cũng ở đấy, các cậu trở về thì khóa cửa đi. "

Thương Tấn nói : " Thanh xe kia cho chúng tớ đi, hiện tại cũng gần 10 giờ rồi, các cậu để mười quả táo, còn dư lại chúng tớ mang về. "

Chuyện này với bọn họ mà nói là cầu còn không được, lập tức gật đầu như giã tỏi.

Hai người xách táo đi tìm xe, Thương Tấn mở miệng nói : " Đường về để tôi chạy. "

Uống lộn thuốc ? Thương Tấn cư nhiên chủ động đề nghị chạy " Cu li ? "

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Chu đương nhiên cũng không dám nói, cậu và Thương Tấn không giống nhau, cả đêm đều ngồi cậu chính là ở chỗ quảng trường chạy tới chạy lui, không chỉ có như vậy cậu còn có chút đói " Được, trước khi về mua chút đồ ăn. "

" Bôn ba*. " Cả đêm rồi, trở lại ký túc xá đã mười giờ rưỡi.
( Bôn ba : đi khắp nơi hoạt động không nề hà vất vả, nhấn mạnh bận rộn bôn tẩu khắp nơi vì mục đích nào đó, nếm trải mọi sóng gió thử thách của cuộc đời. )

Diệp Chu đem bàn đọc sách trên giường lấy xuống để trên đất, đem bia cổ vịt cánh vịt bày trên bàn, Thương Tấn tìm hai chồng sách để dưới đất làm băng ghế nhỏ.

" Uống rượu vẫn là phải ở trên bàn tương đối cảnh tượng có chút tức giận. " Diệp Chu kéo ra khóa kéo, trước mở một lon đưa cho Thương Tấn, sau đó mình cũng mở một lon ực một hớp " Thoải mái. "

Thương Tấn cầm bia cùng Diệp Chu đụng một cái, cậu ta không quá đói chỉ miệng nhỏ mà mím môi.

Thình thịch !

Diệp Chu chợt đem lon bia đặt lên bàn bất mãn nói : " Làm sao cậu uống rượu cũng cầm như thế, uống từng ngụm lớn a ! "

Thương Tấn quét mắt nhìn mặt cậu đỏ bừng, trong lòng oán thầm, người này sẽ không mới uống sẽ say đi ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#dammei