Chương 17
Editor : KimThanh.
Uống thuốc kèm theo xức thuốc, chân Diệp Chu có chút hơi chuyển biến tốt đẹp, ít nhất mắt cá chân sưng từ đồi nhỏ xuống thành gò đất nhỏ.
Bạn cùng phòng mới đối với cậu rất quan tâm.
So với bây giờ, cậu ngồi ở trước bàn sách mới vừa di chuyển ghế dựa Văn Nhân Húc bên cạnh liền mở miệng hỏi : " Chu, cậu muốn lấy cái gì ? "
" Không có gì, tớ đọc sách đọc mệt rồi định đi uống nước.... " Diệp Chu thuận tay cầm lên cốc nước trên bàn, đang muốn uống để ở trên môi mới phát hiện trong cốc nước không có nước.
Văn Nhân Húc trực tiếp đứng lên, không đợi Diệp Chu từ chối trực tiếp cầm cốc của cậu nói : " Tớ giúp cậu rót nước, "
Diệp Chu muốn nói lại thôi.
Khoảng thời gian này, bạn cùng phòng đối với cậu rất là chiếu cố Diệp Chu trong lòng cảm kích đồng thời lại có chút áy náy. Tuy là trong lòng hiểu rõ bạn cùng phòng đối với cậu chiếu cố không có câu oán hận, thế nhưng một mực mà nhận trợ giúp của người khác chính mình lại không có gì đáp lại, khiến trong lòng cậu vẫn luôn vô cùng có gánh nặng. Bất đắc dĩ chân của mình không có sức, tốc độ khôi phục quá chậm.
Hai ngày này cậu dùng thuốc xoa bóp chân mức độ đều tăng lên, vì có thể nhanh hồi phục lên một chút, không để cho người chung quanh thêm phiền phức nữa.
" Khá nóng. " Văn Nhân Húc đặt ly nước ở trên bàn của Diệp Chu, lại trở về trên chỗ của mình.
Diệp Chu bất đắc dĩ mà liếc nhìn chân phải, giai đoạn phục hồi cũng không tiện cậy mạnh vạn nhất vết thương ở chân nặng thêm vẫn là phiền toái cho người chung quanh.
Còn có Thương Tấn.
Kể từ khi Thương Tấn ở chung một phòng, Diệp Chu lại phát hiện một chuyện khác.
Thương Tấn nhìn một bộ dáng dấp của riajū*, thực ra hoàn toàn là một trạch nam.
( * riajū : Riaju Otaku Riaju còn có nghĩa là "kiểu thực tế". Thuật ngữ này được các Otaku Nhật dùng để mô tả trạng thái đối lập của mình: ví dụ như ngày xưa họ thường thích dành thời gian cho cuộc sống riêng và các nhân vật 2D thay vì trò truyện cùng bạn bè đời thực. Tuy nhiên, tác giả Yohei cho biết rằng ngày nay có rất nhiều người chia đều thời gian của mình cho cả những nhân vật 2D hư cấu và những người bạn ngoài đời thực.
Nguồn : manganetworks.co )
Ít nhất thời điểm không có lớp, cậu ta vẫn luôn vùi ở ký túc xá, thời điểm cần mua đồ mới sẽ đi ra một lúc.
Bởi vậy, ở phòng 405 người có khoảng thời gian Diệp Chu ở chung dài nhất chính là Thương Tấn.
Bất quá thời điểm hai bạn cùng phòng khác đều ở đây, Thương Tấn chưa bao giờ chủ động giúp cậu chuyện gì, đương nhiên cậu cũng không cần chìa tay giúp đỡ. Chờ Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc thời điểm không có ở đây, Thương Tấn ngược lại cũng sẽ không ý đặc biệt đến giúp cậu, thời điểm mình muốn uống nước thuận tiện giúp cậu rót một ly hoặc là thời điểm mình muốn mua cơm thuận tiện giúp cậu lấy cơm.
Cho nên mặc dù trong lòng đối với Thương Tấn có nhiều thành kiến hơn nữa, Diệp Chu không phải không thừa nhận cùng Thương Tấn ở chung một chỗ là thoải mái nhất.
Về điểm này, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.
" Chu, cơm tối cậu ăn gì, tớ giúp cậu lấy cơm. " Lưu Dư Thiên tháo tai nghe xuống cùng Văn Nhân Húc đồng thời cất thẻ cơm xách theo bình nước tính ra ngoài.
Hôm nay thời tiết không tốt, thời tiết buổi sáng thì âm u, đến khi trời mưa bắt đầu rơi xuống mưa nhỏ, buổi chiều này ký túc xá hiếm khi bốn người đều tập hợp đông đủ.
" Mua bánh bao là được rồi. " Diệp Chu từ trong túi lấy ra thẻ cơm đưa cho Lưu Dư Thiên " Cám ơn. "
Lưu Dư Thiên lấy thẻ cơm nói : " Cậu thật là thích ăn bánh bao, coi như lần tới gọi cậu Diệp Bao Tử. Ngay cả mấy lúc buổi tối cũng ăn bánh bao, cậu ăn không ngán sao ? "
Thương Tấn vốn đang luyện chữ nghe được câu này liếc Diệp Chu một cái.
Văn Nhân Húc nói với chính mình cùng bình nước của Diệp Chu cười nói : " Chỉ cậu nói nhiều, Thương Tấn muốn lấy cơm không ? "
Thương Tấn lần nữa cúi đầu xuống viết chữ " Không cần, tới còn chưa nghĩ ra ăn cái gì, lát sẽ tự mình đi xuống xem. "
Chờ sau khi hai người đi, Diệp Chu đầu gối trái nhìn Thương Tấn nghi ngờ nói : " Thương Tấn cậu vì sao không cùng bọn họ cùng nhau đi xuống chứ ? Cậu không thích hành vi tập thể sao ? "
Thương Tấn cũng không ngẩng đầu nói : " Đi xuống cậu lo liệu làm sao ? "
Cái gì gọi là đi xuống cậu lo liệu làm sao !!
Bởi vì một câu nói của Thương Tấn, Diệp Chu trên người đột nhiên dâng lên một cổ nhiệt, đem lổ tai của cậu dần dần nhuộm đỏ.
" Tớ lớn như thế rồi, một mình lo liệu một lát có thể xảy ra vấn đề gì ! "
Thương Tấn thổi thổi ấn ký bút máy trên tờ giấy cười nhạo nói : " Tôi cũng là vì bản thân tớ suy nghĩ, cậu muốn tổn thương càng thêm tổn thương chịu tội cũng là bạn cùng phòng tôi đây. "
Trên trán Diệp Chu nổi gân xanh, mệt cậu vừa mới còn vì Thương Tấn quan tâm mà cảm giác thật xấu hổ, không ngờ toàn bộ là mình tự mình đa tình !
Thương Tấn đứng lên, dùng ngón tay hung hăng điểm đỉnh đầu của Diệp Chu một cái nói : " Cho nên a, cậu liền đàng hoàng để đại gia chiếu cố cậu, cậu hồi phục sớm thì báo đáp tôi thật nhiều. "
" Ngao ! Cậu đây là Nhất Dương Chỉ hả ! " Diệp Chu che đỉnh đầu, nhưng không thể phủ nhận Thương Tấn vừa nói như vậy chỗ mình vẫn luôn xoắn xuýt từ từ biến mất.
Thừa dịp Thương Tấn đi phòng vệ sinh, Diệp Chu đưa cổ dài hướng trên bàn Thương Tấn nhìn, nguyên lai mình vẫn luôn không muốn chủ động đi nghe ngóng tất cả tin tức liên quan đến Thương Tấn nhất là phương diện tốt. Bây giờ ngược lại sinh ra một chút hiếu kỳ.
Có thể Thương Tấn thoạt nhìn rất lạnh nhạt nhưng cậu ta tuyệt đối không giống biểu hiện bất cận nhân tình* bên ngoài của cậu ta.
( * bất cận nhân tình : không để ý đến quan hệ tình cảm. )
Buổi chiều thứ năm, bộ phận bóng rổ nhà trường có thi đấu luyện tập.
Văn Nhân Húcvà Lưu Dư Thiên rảnh rỗi không có việc gì chạy đi sân vận động ủng hộ bạn cùng phòng bọn họ. Trong túc xá lại còn lại Diệp Chu và Thương Tấn.
Thật là không thể tin được, đã từng đối với Thương Tấn một mình không kịp tránh, bây giờ không chỉ không cảm thấy không được tự nhiên ngược lại còn cảm thấy rất tự tại.
Diệp Chu liếc mắt nhìn sau lưng Thương Tấn một cái, thầm nghĩ ảo giác ! Đây nhất định là ảo giác ! Nhất định là cậu gần đây tổn thương đại não, người khác một chút lòng tốt đều để cho cậu yên tâm vô số lần ! Bất kể Thương Tấn thay đổi như thế nào đi nữa, việc cậu ta vẫn cưỡi ở trên đầu cậu làm sao cũng không vượt qua được đối thủ một mất một còn ! Cậu mới không phải tự nguyện cùng đối phương cùng một phòng, đây đều là người chung quanh ép buộc cậu !
Đang lúc Diệp Chu tự mình thôi miên, Thương Tấn đột nhiên lên tiếng, " Tôi đi ra ngoài một chút. "
Diệp Chu ho nhẹ một tiếng nói : " Đi ra ngoài thì đi, báo cáo với tớ làm gì.... "
Sau mười phút, Thương Tấn mang một cái thùng trở về.
Diệp Chu để sách trong tay xuống hiếu kỳ nói : " Cậu mua cái gì ? "
Thương Tấn không trả lời, mà là cầm dao rọc giấy rạch cái thùng bốn phía băng dán ra, rất nhanh trong thùng đồ đạc liền lộ ra diện sa. (* 面纱 : aka cái khăn che mặt, mạng che mặt, chỗ này để diện sa nha. )
Một cái ghế máy tính xoay tròn, bên dưới còn mang theo năm cái ròng rọc nhỏ.
Diệp Chu trêu chọc nói : " Cậu còn rất biết hưởng thụ a. "
Thương Tấn đem bên trên túi bọt khí của ghế máy tính tháo ra, ghế máy tính mới tinh tản mát ra một cổ mùi vị của cao su, bên ngoài màu đen thoạt nhìn tương đối mềm mại chất lượng thép năm sao chân kiên cố vừa từ từ hiện ra. Thương Tấn đẩy cái ghế tới bên cạnh Diệp Chu nói : " Cho cậu. "
Diệp Chu mắt trợn tròn " Cho tớ ?? "
" Mặc dù mọi người đều nguyện ý giúp cậu, nhưng thật ra cậu rất không thích phiền hà người khác đi. " Thương Tấn vỗ vỗ lưng ghế " Dùng cái này nói ít nhất ở trong phạm vi ký túc xá này, cậu có thể.... Hoạt động tự do. "
Không hề ỷ lại người khác.
Trong lúc nhất thời, Diệp Chu ấp úng không nói ra được một câu. Giờ phút này, so với cám ơn Diệp Chu càng cảm thấy không thể tin.
Thương Tấn cư nhiên hiểu cậu.
Vì DC đang có hảo cảm với TT nên thay đổi xưng hô nha, còn TT thì hiện tại tớ không biết cậu ta đối với DC là thái độ gì nên khi nào tớ cảm thấy TT đối với DC có tình cảm sẽ thay đổi nha. Bạn nào có ý kiến khác cứ cmt cho tớ biết nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro