Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Editor : KimThanh.

Diệp Chu không thể sống được bởi vì vết thương ở chân, cuối cùng cũng có cơ hội ở trong ký túc xá " Áo đến thì đưa tay, cơm tới há mồm " đích thực là con cưng của trời rơi xuống.

Đầu sỏ gây nên Chiêm Hình bởi vì phải luyện tập bóng rổ, lại đem trọng trách giao phó trên người Chu Văn Đạo và Triệu Thiên, tuy là cậu ta rất muốn giao phó cho Thương Tấn, nhưng không có lá gan đó hơn nữa Thương Tấn cũng sẽ không nghe cậu ta nói.

Đối với chuyện chưa từng đến giúp Diệp Chu, Chiêm Hình rất là áy náy.

" Cậu thật áy náy, thì làm ra chút g hành động đi. " Từ Dương Quân ôm vai của cậu ta, đi theo cậu ta cùng nhau hướng sân vận động đi tới.

Chiêm Hình khổ sở nói : " Tớ cũng muốn ưm, đây không phải là phải luyện bóng sao ? "

" Không phải, có một chuyện cậu làm được. "

" Chuyện gì ? "

Từ Dương Quân cười thần bí, ghé vào bên tai Chiêm Hình nói nhỏ.

Chiêm đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng ý gật đầu " Đồng ý đồng ý, ôm ở trên người tớ . " (* câu này tớ dịch đúng theo QT nhưng tớ nghĩ nghĩa câu này giống với chuyện này cứ để tớ lo. )

" Ách xì ! " Diệp Chu xoa xoa cái mũi, trở mình sách mượn từ thư viện đã đọc xong rồi, muốn đổi sách khác thế nhưng quá mức phiền phức.

Đối với sách, Diệp Chu càng thích chất lượng giấy của sách, sờ trang sách mới loại cảm giác thật sự đi học.

Trần Thiệu nhạy bén nhận thấy được cảm xúc Diệp Chu, cậu ta đứng ở trước giường Diệp Chu nói : " Chu, cậu muốn lấy sách sao ? "

" Sách đều đọc xong, không cần lấy. " Diệp Chu đem mấy cuốn sách trên giường xếp thành một chồng " Tớ đọc trên điện thoại là được. "

Chu Văn Đạo nghe được câu này thoáng cái đứng lên nói : " Sách đều đọc xong ? Cậu lại đi mượn mấy cuốn ? "

Diệp Chu quơ quơ chân phải của cậu nói : " Tớ bay tới thư viện hả ? "

Chu Văn Đạo xung phong nhận việc nói : " Tớ cõng cậu đi ! "

" Không cần, đọc sách hai ngày có chút mệt mỏi đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. " Đương nhiên còn có một chút là Diệp Chu cũng không muốn bị Chu Văn Đạo cõng lần thứ hai.

" Vậy được rồi. " Chu Văn Đạo ngồi xuống, điện thoại phát ra leng keng thanh âm của tin nhắn, Chu Văn Đạo bỗng nhiên đập bàn quát to : " Để cho Trần Thiệu cõng cậu đi ! "

" Hả ? " Đột nhiên bị chỉ danh, Trần Thiệu còn chưa kịp phản ứng bất quá chuyện như vậy cậu ta cũng sẽ không từ chối " Cũng được. "

" Không cần, rất làm phiền các cậu. Chờ chân tớ khỏi tự tớ đi là được. "

" Không được ! Cậu nhất định phải đi. " Chu Văn Đạo ra sức hướng về phía Trần Thiệu nháy mắt ra hiệu " "Trần Thiệu cậu liền vất vả một chút đi. "

Trần Thiệu cau mày cố gắng muốn từ trong lúc biểu lộ của Chu Văn Đạo lấy được chút thông tin, nhưng cậu ta rõ ràng chịu thua, bất quá cũng không có cự tuyệt " Chu, đi thôi ngược lại trong thư viện có thang máy cách ký túc xá chúng ta lại gần, không làm chậm trễ chuyện gì. "

Chu Văn Đạo phụ họa nói : " Đúng vậy , cậu hãy đi đi ! "

Hai người cũng không đợi Diệp Chu trả lời, tự nhiên đem Diệp Chu từ trên giường chuyển tới trên lưng Trần Thiệu.

Diệp Chu cứ như vậy đầu óc mơ hồ rời ký túc xá đi.

Chu Văn Đạo nhìn bóng lưng của hai người, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại nói : " Hết thẩy chuẩn bị xong ! "

" Thực sự là rất làm phiền cậu Trần Thiệu. " Diệp Chu ghé vào trên lưng Trần Thiệu có chút áy náy, mình một chút chuyện nhỏ còn làm hưng sư động chúng*.
( * hưng sư động chúng : hưng sư động chúng; ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực. )

" Khách khí như vậy làm gì, chúng ta đều ở chung hơn một năm, cậu còn như vậy tớ về sau nào dám để cho cậu tiếp tục giúp tớ lấy cơm. "

" Vẫn cảm thấy thật phiền cậu. "

" Tớ bình thường để cho cậu giúp lấy cơm xách nước, thời điểm cuối kỳ còn tìm cậu mượn bài ghi chép, cậu cảm thấy phiền phức sao ? "

" Đó chẳng qua là một cái nhấc tay.... "

" Không phải, cậu cho tớ chút cơ hội báo ơn cậu không được sao ? "

Thư viện cách ký túc xá xác thực không bao xa, Trần Thiệu cõng một người đi 15 phút đã tới.

Thừa dịp Diệp Chu chọn sách, Trần Thiệu len lén lấy điện thoại ra, gửi cho Chu Văn Đạo một tin.

Trần Thiệu : Cậu tính làm cái gì ?

Chu Văn Đạo : Giúp tớ kéo dài thời gian ! Càng lâu càng tốt !

Trần Thiệu ở trước giá sách Diệp Chu kim kê độc lập* nhỏ giọng hỏi : " Cậu chọn xong chưa ? "

Diệp Chu vốn còn đang so sánh hai quyển sách, nghe cậu ta hỏi như vậy, lập tức cầm ra trong đó một quyển nói : " Chọn xong, đi thôi. "

" Một quyển thì đã hài lòng chọn xong, ý của tớ là tớ cũng muốn đọc sách, bằng không cậu chọn xong ngồi ở bàn trước kia đọc một chút, chờ tớ chọn xong sẽ rời đi. "

Diệp Chu không nghi ngờ gì, ôm mấy cuốn sách vừa mới xoắn xuýt chọn vịn đến trên bàn.

Trần Thiệu lại chạy đến một góc cách Diệp Chu rất xa, ôm điện thoại bắt đầu chơi game.

Gần tới một giờ sau, Từ Dương Quân lại gửi tới tin nhắn nói bọn họ có thể trở về.

Trần Thiệu cất giấu nghi vấn trong lòng, cõng Diệp Chu trở về ký túc xá.

Cửa ký túc xá 403 đóng chặt, Diệp Chu từ trên lưng Trần Thiệu đi xuống, vịn tường gõ vách cửa.

Không nghĩ tới bên trong phòng 403 không có động tĩnh, nhưng ký túc xá 405 lộ ra một cái đầu.

" Chu. " Chu Văn Đạo vui vẻ vẫy tay " Mau tới. "

" Làm sao cậu đi vào ký túc xá người khác ? " Hơn nữa lại vẫn là ký túc xá của Thương Tấn.

Từ Dương Quân từ phía sau Chu Văn Đạo xông tới, cười hắc hắc hai tiếng cùng Chu Văn Đạo liếc nhau, hai người cường ngạnh đem Diệp Chu đến phòng 405.

Vừa vào phòng 405, Chiêm Hình tranh thủ thời gian dời ghế cho Diệp Chu ngồi.

Diệp Chu lúc này mới thấy rõ tình cảnh trước mắt.

Phòng 405 ngoại trừ Thương Tấn ở ngoài, nguyên bản sống chung Lưu Dư Thiên, Văn Nhân Húc và Chiêm Hình đều ở đây, mà ba người bạn cùng phòng của cậu cũng vây ở một bên.

Chu Văn Đạo chỉ chỉ giường bên phải nói : " Thấy quen không ? "

" Cái này không phải chăn của tớ sao ?? " Diệp Chu vừa nãy còn không có chú ý, Chu Văn Đạo vừa nói qua mới phát hiện đâu chỉ trên giường ngay cả trên tủ sách, đồ đạc quen thuộc như vậy.

Chiêm Hình ho nhẹ một tiếng nói : " Tục ngữ nói cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*. Chu, anh em chỉ có thể giúp cậu tớ đây thôi ! Kế tiếp cậu phải dựa vào chính mình rồi ! "
( * cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt : câu này có hai ý như sau
+ Trích từ Thanh Dạ Lục của Du Văn Báo. Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân : Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân.
+ thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. )

Diệp Chu vẻ mặt lờ mờ " Các cậu đang nói cái gì ? "

Văn Nhân Húc chỉ chỉ ký túc xá nói : Cận thủy lâu đài*. "
( * Ở đây Văn Nhân Húc ý nói ở chung ký túc xá. )

Lưu Dư Thiên phối hợp chỉ xuống giường của Thương Tấn " Tiên đắc nguyệt*. "
( Cái này mình cũng không hiểu lắm, theo mình suy đoán ý bạn Lưu Dư Thiên là giường họ chuẩn bị cho Diệp Chu ở trên giường Thương Tấn giống như nghĩa của câu trăng chiếu sáng trước aka được ở gần giường bạn Thương Tấn sẽ được ưu tiên. )

Đại não Diệp Chu trong nháy mắt trống rỗng, thật vất vả tiếp nhận sự thật này, cậu đơn giản nắm chặt góc áo của Chiêm Hình tàn bạo nói : " Cậu đây là ân đền oán trả sao ? "

Chiêm Hình cho rằng Diệp Chu là che giấu xấu hổ, ở một bên dương dương tự đắc nói : " Chu, thành ngữ không phải dùng thế này, không có việc gì đây đều là tớ tự nguyện làm, không cần cảm ơn tớ ! "

Diệp Chu hít thở sâu hết mấy cái, bây giờ ván đã đóng thuyền những người này nếu dời đồ qua đây, khẳng định không có ý định dời trở về, cứng rắn không được dùng mềm, Diệp Chu hắng giọng một cái giả vờ lý trí nói : " Các cậu làm như thế,, Thương Tấn đồng ý không ? "

Mấy người ăn ý dời ánh mắt đi.

Diệp Chu thở dài một hơi nói : " Tớ biết các cậu có lòng tốt.... " Diệp Chu dự định lấy tình cảm lay động lấy lý lẽ nói rõ " Bất quá Thương Tấn cũng là một thành viên của phòng 405, các cậu cũng không thể tự ý quyết định bỏ qua ý kiến của cậu ta. Chờ Thương Tấn trở về, cậu ta không đồng ý các cậu lại dời đồ trở về. "

Mấy người cúi gằm đầu nói : " Biết rồi.... "

Hiện tại liền đang mong đợi Thương Tấn trở về, nói phản đối sau đó mọi thứ bình thường trở lại....

Trở về....

Bình thường.....

" Diệp Chu chuyển tới ? " Thương Tấn nhìn thoáng qua vốn là giường Chiêm Hình hiện tại là giường của Diệp Chu, ngay cả vẻ mặt chưa từng thay đổi đặc biệt tùy ý nói " Đây là chuyện của các cậu, hỏi tôi làm gì ? "

Một tia hy vọng cuối cùng của Diệp Chu tan vỡ.

Chuẩn bị tới phần DC và TT ở chung KTX rồi, mọi người có háo hức không ???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#dammei