Chương 48: Mộng Xuân
Bồ Tát phù hộ, cứu nàng đi...
Đột nhiên, lão già đó bất ngờ ho sặc sụa, người hầu bên cạnh đi đến đỡ lấy.
Sau một trận ầm ĩ, người hầu đem Lương lão gia đỡ đi về phòng dưỡng bệnh, tay Thẩm Gia Kỳ nắm chặt khăn trải giường lúc này mới buông ra.
Nàng thổi tắt nến, lẻ loi một mình nằm trong bóng đêm trên giường tân hôn, âm thầm cảm tạ Bồ Tát, đêm nay cuối cùng cũng có thể tránh được một kiếp.
Chờ ngày mai, trời sáng, nàng sẽ bỏ chạy, trèo tường cũng muốn chạy thoát khỏi nơi này...
Trong cơn mơ mơ màng màng, nàng chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, trong chăn nàng đột nhiên có một bàn tay vói vào, bàn tay to này là của nam nhân, sờ hướng ở trước ngực nàng.
Cả người nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ tươi, bên trên được thiêu hình hoa và hồ điệp vô cùng tỉ mỉ, bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng màu hồng phấn, phía dưới mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, ngoài ra trên người không có gì.
Nam nhân kia dùng tay đẩy ra cái áo khoác của nàng, cách áo yếm mà nắm lấy nhũ cầu to tròn trước ngực nàng, nhũ thịt co dãn mềm mại, xúc cảm thật sự quá tốt, nam nhân chỉ xoa nhẹ hai cái, liền gấp không chờ nổi, cả người như khóa chặt ở trên giường, nhẹ nhàng xốc cái chăn lên, làm lộ ra cái thân thể mềm mại như tuyết của nàng.
Ánh trăng sáng rọi, chiếu xuyên qua cái màn giường rồi dừng lại ở trên cái làn da thơm mêm của nàng.
Nam nhân liền đẩy làm nàng nằm ngửa ra, cặρ √υ" bự kia ở tư thế nằm ngửa mà vẫn như cũ vô cùng đĩnh kiều, cao cao mà đem yếm đẩy lên, nam nhân đem áo khoác lột ra, lộ ra bờ vai cùng cánh tay mảnh khảnh, hai bên vυ" cũng hoàn toàn lộ ra tới, cái yếm hẹp hòi này căn bản che không được, cơ hồ còn lộ ra ba phần tư cái nhũ, xương quai xanh duyên dáng cùng với cái cổ cao trắng ngần.
Nam nhân cởi đai lưng xuống, làm lộ căn dươиɠ ѵậŧ đang gắng gượng giữa hai chân của mình, quỳ hai bên ngực của mỹ nhân đang ngủ, trong tay xoa xoa vυ" bự nàng, vô cùng vừa lòng cặρ √υ" kia, sau đó vén cái yếm lên, đem cái vật thô cứng kia cắm đi vào.
Mỹ nhân trong giấc mộng bỗng hừ một tiếng, không hề biết, một nam nhân cao lớn đang cưỡi trước ngực mình, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím thao vào vυ" mình, sau đó đĩnh động phần hông, đôi tay một bên vừa đánh vừa vυ" bự của nàng, một bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhũ hoa nàng, chi gian ra ra vào vào, tùy ý gian da^ʍ vυ" kiều nộn của nàng mà trước giờ chưa ai chạm qua, trứng dái va chạm ở trên ngực nàng.
Lần lượt thao làm mấy cái, nhũ thịt trắng bóng rất nhanh bị cọ xát đến nóng lên đỏ lên, đầṳ ѵú đi bị đầu ngón tay nam nhân véo đến sưng đỏ, Thẩm Gia Kỳ trong lúc ngủ mơ cũng cảm giác được không thoải mái, vυ" thật ngứa, thật trướng... cảm giác kỳ quái, tiểu huyệt cũng nóng ran, nàng khó nhịn mà kẹp hai chân, cọ xát nộn huyệt của mình, muốn giảm bớt sự ngứa ngáy kia, lại càng thêm dục cầu bất mãn*.
[nghĩa là muốn mà không được, ở đây là chỉ đang cầu tìиɧ ɖu͙© mà không có]
Cưỡиɠ ɠiαи vυ" bự trong chốc lát, nam nhân còn không thỏa mãn, đứng dậy lại bắt đầu tiến công tiểu huyệt, qυầи ɭóŧ cũng màu hồng tinh tế, ở bên trong hạ bộ có khối nho nhỏ hình tam giác nội khố, phía dưới vải dệt tế đến đáng thương, nam nhân không cần cởi ra, trực tiếp đẩy lớp qυầи ɭóŧ sang một bên, lộ ra môi âʍ ɦộ màu mỡ của Thẩm Gia Kỳ, ngón tay tiến vào, quả nhiên sờ đến một tay đầy nước.
Nam nhân khẽ cười một tiếng, ngón tay lập tức cắm vào hoa huyệt ướŧ áŧ, bên trong thịt non tuy rằng khẩn trí, lại trơn trượt thủy nhuận, ngón tay hắn lập tức moi mở ra thác nước, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng*, nam nhân không hề có kiên nhẫn tốt như vậy, liền đỡ nam căn của mình đâm ở miệng huyệt, đại qυყ đầυ phá vỡ thịt cánh nũng nịu, thong thả nhưng không chút do dự mà đâm đi vào.
[nguyên văn là "xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim" – là một câu thơ]
A... trướng quá, sao lại thế này, hạ thể trướng quá, đau quá a, thứ gì đang nhét vào, vừa nóng vừa thô, giống như cái cán dài.
Thẩm Gia Kỳ trong lúc ngủ mơ càng thêm nôn nóng, ra mồ hôi mỏng, nghiệt căn kia đột nhiên thọc đúng tao điểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, nàng lập tức bỗng nhiên mở to mắt:
"A! thứ gì, thứ gì thọc vào tới trướng quá...sâu quá ——"
Một bàn tay to trong bóng đêm lập tức che lại miệng nàng, sau đó nàng nghe được một giọng nam trầm thấp lãnh ngạo:
"Đồ đĩ lẳиɠ ɭơ, gả vào nhà của chúng ta còn không phải là vì bị nam nhân thao sao? Hoảng cái gì, chăm sóc dươиɠ ѵậŧ của gia là chức trách của ngươi."
"ah —— ah ——"
Nàng hoảng sợ mà rụt rụt âʍ ɦộ, cảm giác được hình dạng dươиɠ ѵậŧ ở trong huyệt, nam nhân này là ai? Giọng nói cùng lực bàn tay này tuyệt đối không phải là Lương lão gia, ai dám vào phòng tân hôn này? Lại còn canh lúc nàng ngủ cưỡиɠ ɠiαи mà đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào tiểu huyệt nàng!
Nam nhân thô cứng ở nnộn huyệt nàng ra ra vào vào, một bên thô bạo mà phát ra ngôn ngữ ô uế:
"Tiểu da^ʍ phụ*, đem cái vυ" bự với cái tao mông gả vào đây, vừa rồi ở hôn lễ gia đã muốn thao ngươi, sớm biết rằng âʍ ɦộ ngươi thoải mái nhiều nước như vậy như vậy thì gia đã ở trên hôn lễ đè ngươi thao rồi! Mẹ nó, còn kẹp chặt như vậy, sinh ra chính là để gia thao!"
[da^ʍ phụ: người đàn bà nɠɵạı ŧìиɧ]
"Ngô ~~ ngô ~"
Thẩm Gia Kỳ ủy khuất mà liều mạng lắc đầu, nước mắt dàn dụa chảy đầy hốc mắt, nàng rõ ràng không có câu dẫn ai, là ai chứ? Tiểu huyệt nóng quá, dâʍ ŧᏂủy̠ bị dươиɠ ѵậŧ đâm đến chảy nước đầm đìa, bôi trơn để thọc vào rút ra càng ngày càng thông thuận, càng ngày càng thoải mái, chịu không nổi, mau dừng lại, nàng chịu không nổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro