Chương 2
Sáu thiếu niên ở bên kia đùa giỡn lẫn nhau, không hề chú ý tới không khí khẩn trương ở bên này. Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, mọi người ở đây cuối cùng thấy rõ mấy tên thiếu niên đột nhiên xuất hiện, nhưng vừa thấy rõ ràng, càng khiến mọi người thêm mê hoặc.
Không do hắn, chỉ vì mấy tên xa lạ thiếu niên này lớn lên quá quen thuộc. Quen thuộc tới trình độ nào sao? Liền lấy vị thiếu niên bạch y kia tới nói đi, gương mặt kia cùng Hàm Quang Quân quả thực như khắc từ một khuôn mẫu ra tới, chỉ là so sánh vị thiếu niên bạch y trước mặt này so với Hàm Quang Quán có vẻ càng thêm non nớt, bất quá vẫn làm người cảm giác là một người thực ổn trọng.
Mà một người khác, cùng thiếu niên bạch y lớn lên giống nhau, vị thiếu nữ cũng cùng Hàm Quang Quân tương tự đến bảy tám phần, chỉ là nàng không có đôi mắt màu sắc lưu ly, mà là một đôi mắt màu xanh thẳm.
Còn có còn có, vị thiếu niên mặc Vân Mộng giáo phục, tướng mạo cùng Trạch Vu Quân giống nhau như đúc, mà vị thiếu nữ kia lại càng giống Vân Mộng tông chủ đương nhiệm, Giang Trừng.
Hai người còn lại, không có mặc giáo phục của gia tộc nào, mọi người cho rằng hẳn là tán tu ở nơi nào, nhưng là...... Nhưng là thiếu niên hắc y mặt rất giống Ngụy Vô Tiện, rồi cảm thấy nơi nào đó nhưng lại không nghĩ ra. Mà thiếu nữ hồng y cùng thiếu nữ lam y lại giống nhau ba phần, khác với khí chất trầm ổn của thiếu nữ lam y, thiếu nữ hồng y rõ ràng càng thêm tiêu sái một chút, trong chốc lát nhảy nói cười trong chốc lát phồng lên quai hàm dậm chân muốn làm nũng, đương nhiên này đó cũng chưa cái gì, mấu chốt là...... Mấu chốt là đôi mắt kia, thường thường mà dần hiện ra một sợi máu đỏ, chẳng phải là bộ dáng khi mà Di Lăng Lão Tổ thi triển thuật pháp hay sao? Quả thực giống nhau như đúc.
Nhìn sáu thiếu niên này, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều muốn từ trong miệng người khác biết thân phận của sáu thiếu niên này, nhưng chắc chắn là phải thất vọng, bởi vì mọi người đều không biết.
"Nhị ca, vài vị thiếu niên này huynh nhận biết sao?" Kim Quang Dao đối Lam Hi Thần hỏi.
Lam Hi Thần đương nhiên biết ý của hắn, rốt cuộc ở nơi này có hai vị rõ ràng là đệ tử Cô Tô Lam thị, hơn nữa ở trên trán còn buộc một vân cuốn mạt ngạch, nhưng Lam Hi Thần nhớ lại tất cả người có đeo mạt ngạch cũng không có thông tin gì của hai thiếu niên này, bất đắc dĩ chỉ phải lắc lắc đầu.
"Như vậy!" Kim Quang Dao cũng không giận, đang định tiến lên đi dò hỏi vài câu.
Không đợi Kim Quang Dao mở miệng dò hỏi, trong đám người liền có người phát ra một tiếng thét chói tai, trong lúc nhất thời lại là người ngã ngựa đổ.
"A!" Có tu sĩ kêu thảm thiết ngã xuống đất, chỉ chốc lát sau sắc mặt biến thành đen, mặt hiệp ao hãm, đồng tử trắng dã, sống thoát một bộ bị oán khí quấn thân đến chết bộ dáng.
"Ngụy Vô Tiện, khẳng định là do ngươi lại giở trò quỷ!"
Ngụy Vô Tiện cũng ngay từ đầu muốn nhìn rõ sáu thiếu niên này, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm bản thân không muốn để ý tới, nhưng đột nhiên sắc mặt vặn vẹo, cảm thấy oán khí trong cơ thể bắt đầu không chịu khống chế, sắc mặt càng thêm khó coi lên, dùng tay vịn trụ cái trán.
Cách gần Ngụy Vô Tiện gần nhất là Lam Trạm có thể nói là xem nhìn trong mắt, không tự chủ được ôm lấy hắn. "Nguỵ Anh, Nguỵ Anh, bình tĩnh."
"Hàm Quang Quân, ngươi đang làm gì."
"Chẳng lẽ Hàm Quang Quân là muốn cùng tên tà ma ngoại đạo này làm bạn sao?"
Thanh âm lên án công khai truyền đến, Lam Trạm lại tức lại cấp.
"Vong Cơ." Lam Hi Thần nhìn một màn này, trong lòng càng thêm bất an, hy vọng có thể làm đệ đệ đang hãm sâu trong lưới tình bình tĩnh lại.
"Huynh trưởng, Nguỵ Anh hắn không phải......" Đối mặt ánh mắt của huynh trưởng, Lam Trạm cũng chỉ có thể vì Nguỵ Vô Tiện biện bạch vài câu, nhưng lại vô lực như vậy.
"Hàm Quang Quân, ngươi cần gì phải giữ gìn hắn đâu, tà ma ngoại đạo giống như vậy nên nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán." Vị Diêu tông chủ không muốn sống này lại muốn kiếm chuyện.
"Rầm"
Một đạo hồng quang hiện lên, vừa mới còn ở thảo phạt tà ma ngoại đạo Diêu tông chủ đã bị đính ở trên một viên đá lớn, còn có một thiếu nữ hồng y tay đấm chân đá ở một bên.
"Nói ai tà ma ngoại đạo đâu? Nói ai nên nghiền xương thành tro, hồn phi phách tán đâu? Liền ngươi cũng xứng, tin hay không lão nương hiện tại khiến cho ngươi hồn phi phách tán!"
Vị tiểu muội này thực hung dữ! Đây là nhận trí của mọi người ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro