Trò đùa dai chi hôn (14)
Đôi lời (cũng không quan trọng lắm nhưng cũng khá quan trọng! Để ở đầu chương thì chắc mọi người cũng hiểu rồi ha.. hahaha) Tin vui tin vui tin vuiTung hoa thui, tung hoa thui.. Chuyện là: Em vừa mới tìm được một bản raw Trung có lời thoại của hệ thống quân a! (Hệ thống quân: "Mừng quá! Cuối cùng ta cũng không phải diễn kịch câm nữa rồi!")Cũng có chút chuyện ờm ờ thực ra là cả mấy chương trước cũng có lời thoại nữa nhưng với cái tính lười của em (ai cũng hiểu rồi đó) chắc em sẽ không sửa lại mà bắt đầu từ giờ thôi [nhưng nếu sau này có thời gian thì em sẽ sửa (chỉ là "nếu" thôi nha) ahihi] Dài dòng quá rồi, và giờ câu chuyện sẽ được bắt đầu dưới đây:---------------------------------Giải phân cách thôi! Có gì đâu mà nhìn--------------------------------------------
"Nguyên chủ Lục Tử Câm sẽ không mở cái ô này của chính mình đi." Lục Tử Câm đột nhiên hỏi.
[ Sẽ không, ba năm sau, nơi này đã chuẩn bị xây dựng lại, có ô của công nhân ở dưới mặt đất. ]
"Úc." Lục Tử Câm lên tiếng, cũng không có ai tự mình chuẩn bị công cụ giết chết chính mình đi, giống như tự sát vậy, quả nhiên là vai ác bi thống nhất, trừ bỏ cô còn có ai?
"Có thể giảm đau đớn một chút không? Ta sợ đau." Lục Tử Câm lại hỏi, khẩn trương lên, dường như đang lảm nhảm.
[ Đến lúc đó ngươi sẽ không cảm giác được đau đớn đâu, vèo một chút là đi ngay. ]
Lục Tử Câm: "......"
Đợi ước chừng năm phút, ý thức Lục Bạch Liên đã dần dần có chút thanh tỉnh, nhìn hoàn cảnh phức tạp này, trong lòng hoảng hốt, khiếp sợ mà nhìn Lục Tử Câm: "Chị muốn làm gì?"
Lục Tử Câm ngồi ở một bên, ăn không ngồi rồi mà liếc mắt nhìn Lục Bạch Liên một cái, nhàn nhạt nói: "Chờ một chút, chờ Dạ Minh tới, lại diễn kịch."
Lục Bạch Liên: "A?"
Lục Tử Câm quan sát đến tình huống phía sau, chiếc xe của Dạ Minh đã tới gần nơi này, liền thấy trên xe có thân ảnh bước nhanh mà chạy vội ra tới, tiến vào tòa nhà xưởng cũ này.
Lục Tử Câm mới chậm rì rì mà đi đến gần Lục Bạch Liên, nói: "Đừng sợ, để chị sẽ làm bộ bắt cóc em, em liền vẫn luôn duy trì sợ hãi, khiếp sợ, không thể tưởng tượng cùng với bộ dáng rộng lượng mà muốn khuyên giải chị là được."
Lục Bạch Liên: Bắt cóc này cùng em tưởng tượng có điểm không quá giống nhau......
"Em không phải muốn Dạ Minh yêu em sao? Vậy em liền nói là chị làm." Lục Tử Câm nói, "Chỉ cần làm hắn đối với chị thất vọng, em liền có cơ hội, không phải sao?"
Lục Bạch Liên cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Vậy bắt đầu đi." Lục Tử Câm rút ra con dao nhỏ bên hông, đặt lên trên cổ Lục Bạch Liên, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, "Là ngươi...... Là ngươi...... Nếu không phải ngươi, hắn căn bản sẽ không rời khỏi ta......"
Lục Bạch Liên: Lời kịch này thực quen mắt a......
Quả nhiên vừa ngẩng đầu, liền thấy Dạ Minh hoảng sợ chưa rõ mà thở hổn hển, khiếp sợ mà nhìn hai cô: "Lục Tử Câm! Em làm gì! Đừng làm việc ngốc!"
Lục Tử Câm dường như vừa mới thấy bộ dáng Dạ Minh, liền lập tức tiến lên một bước, đem Lục Bạch Liên lôi kéo, dao nhỏ gắt gao tới gần cổ cô ấy: "Ngươi đừng tới đây, ngươi lại đây, ta liền lập tức giết chết cô ta!"
"Tử Câm, đừng như vậy, thu tay lại đi." Lục Bạch Liên nhập diễn thực mau, cơ hồ than thở khóc lóc, cô xem cách Lục Tử Câm dùng dao đối với mình, liền biết Lục Tử Câm nói lời diễn kịch.
Lục Tử Câm: "......" Quả nhiên là quen diễn đơn thuần thiện lương, cái gì đều có thể hạ bút thành văn.
Dạ Minh gần như hỏng mất, mắt như muốn nứt ra: "Lục Tử Câm, anh không có cùng cô ta đính hôn, đó là để lừa gạt em thôi, bỏ dao xuống, được không?"
Lục Tử Câm trong lòng đột nhiên vừa động, ngữ khí khẩn cầu này của Dạ Minh......
Làm ta như thế nào diễn đoạn tiếp theo đây?
Nàng kéo theo Lục Bạch Liên, từng bước một hướng cầu thang mà lui tới, trong cổ họng hừ một tiếng: "Đừng nghĩ gạt ta, ta đã không có được, cô ta cũng đừng nghĩ đến sẽ có được."
"Em liền không thể tin tưởng tôi?" Dạ Minh đuổi theo sát, thanh âm xem chừng khàn khàn.
Lục Tử Câm bên này lùi nửa bước chân liền rơi xuống cầu thang, chỉ cần lui về phía sau nửa bước, là có thể thành công ngã xuống đi.
Cô thấp giọng tới gần cổ Lục Bạch Liên, tính toán bàn bạc một chút kế hoạch phía sau: "Chờ chị...... Ngô......" Ba giây sau buông em ra, em liền dùng sức chạy trốn......
Lục Bạch Liên cũng không biết là cố ý hay là không cẩn thận, khớp xương ở khuỷu tay bỗng nhiên vùng ra phía sau một cái, nguyên bản liền đang dần dần buông Lục Bạch Liên ra, Lục Tử Câm nháy mắt không có cái gì chống đỡ, thẳng tắp mà ngã xuống.
Khi đó tia chớp từ gian cửa sổ cầu thang chợt lóe qua, đem mặt mỗi người phản chiếu đến trắng bệch, ngay sau đó tiếng sấm liền nối gót nhau tới, ầm vang một tiếng, chấn động đến nỗi đầu quả tim mỗi người đều run run lên.
Lục Tử Câm thấy Dạ Minh mở to hai mắt nhìn, bất quá......Khoảng cách này, trừ khi có thể bay qua tới, bằng không, mặc kệ như thế nào đều cứu không được cô, cô đối với hắn vừa lòng mà cười cười, lúc này, rốt cuộc có thể hết hy vọng về ta đi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời: Đã có lời ở đầu rồi lại có lời ở cuối nữa, thấy mà tui chán à!Thực ra thì dạo này đúng là hơi bận thật, cũng có nhiều chuyện tích tụ lâu ngày trong lòng muốn kể ra lắm ý. Nhưng chắc là hổng phải bây giờ rồi vì em mỏi tay () Thì ấn nhiều cũng mỏi chứ bộ!Thui! Nhưng dù sao lời quan trọng nhất vẫn không thể thiếu nhỉ:Trung Thu vui vẻ
( Vui hông nè?)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro