Chương 17: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi(16)
Nhưng mà Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ căn bản không quản tình huống hiện tại là như thế nào?
Vương tổng quỳ trên mặt đất, cả người chật vật không chịu nổi, nhưng mà trong mắt Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ mà nói, hắn chính là khi dễ Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc nằm trong ngực Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ, khóc nước mắt lưng tròng, cậu dùng tay chỉ Vương tổng trên đất rồi thêm mắm thêm muối nói:
"Ông ta nói muốn em đêm nay ở cùng ông ta, ông ta còn sờ em. . . Em rất sợ hãi. . . Lăng Vũ nếu anh không đến, em có thể hay không bị tên cầm thú này. . ."
Bạch Ngọc khóc thở không ra hơi, phảng phất như Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ không đến, cậu sẽ bị khí dễ trắng trợn.
Vương tổng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bạch Ngọc.
Nếu như không phải biết chân tướng của sự thật, hắn quả thực phải vì diễn xuất của Bạch Ngọc mà vỗ tay.
Trời, trên thế giới này sao lại có người lật ngược phải trái đổi trắng thay đen như vậy?
Vương tổng liều mạng lắc đầu, "Cậu nói láo!"
Nếu như Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ không đến, hôm nay Bạch Ngọc cũng nào có xui xẻo? Rõ ràng là hắn a! Suy nghĩ một chút hắn đều muốn khóc.
Nhưng mà, Bạch Ngọc lại hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, "Vậy ông có nói qua muốn tôi ở cùng ông không? "
Vương tổng: ". . ."
Giống như có.
"Ông có sờ tôi không?"
Vương tổng: ". . ."
Giống như cũng có. . .
"Lăng Vũ, anh xem."
Bạch Ngọc khóc chít chít quay lại ôm lấy eo Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ."Ông ta muốn khi dễ em."
Cả người Bạch Ngọc đều cọ qua cọ lại trên người Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ. Trong lòng dương dương đắc ý.
Ngón tay còn không an phận nhéo nhéo ở eo Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ, thuận tiện đem bụi bẩn chùi hết lên người hắn.
Bạch Ngọc vốn chỉ là muốn để cho lời mình nói thêm ít chân thực.
Dù sao mình êm đẹp đứng ở chỗ này, mà Vương tổng lại bị mình đánh bò đều không đứng dậy được.
Cậu nói mình bị bắt nạt, thực sự khó mà tin được.
Thế nhưng Bạch Ngọc lại không nghĩ tới, cậu vừa nói xong, giá tri hắc hóa của Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ lập tức tăng vọt!
Mắt Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ lập tức híp lại, trên người hắn nháy mắt tản ra khí thế cực kỳ kinh khủng, trong mắt là sự u ám.
Hắn gắt gao nhìn Vương tổng.
"Ông muốn em ấy ở cùng ông đêm nay?"
Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, chỉ cảm thấy lửa giận từng chút bùng lên trong đầu của mình.
Lửa giận khó áp chế trực tiếp đem tất cả lý trí của hắn toàn bộ đều thiêu đốt không còn gì.
Ánh mắt của hắn không nhúc nhích nhìn Vương tổng, chỉ cần vừa nghĩ tới ông ta vừa mới đụng vào Bạch Ngọc. Liền cảm giác cả người đều muốn điên!
"Người của tôi, ông cũng dám đụng?"
Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đi qua một thanh nắm chặt hộ khách quần áo, bắt hắn cho xách lên.
Dám chạm vào người của hắn, quả thực chính là đang tìm cái chết!
Trên thế giới này, trừ mình, không có bất kỳ người nào có thể đụng Bạch Ngọc!
Bỗng nhiên Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ trực tiếp đấm vào mặt Vương tổng, đều nói đánh người không đánh mặt, nhưng là hắn lại vẫn cứ đem nắm đấm hướng trên mặt của ông ta chào hỏi.
Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ xuống tay cực nặng, vẻn vẹn một quyền liền đem Vương tổng đánh đến máu me đầy mặt, ngay cả răng cũng rơi mất mấy cái.
Vương tổng hoảng sợ nhìn Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ, mới phát hiện hắn so với Bạch Ngọc còn đáng sợ hơn nhiều.
Người trước mắt tựa như là một dã thú hung mãnh, phảng phất tùy lúc đều có thể đem mình cho dồn vào cái chết.
"Tôi sai rồi, tôi không dám nữa. . ." Vương tổng bị dọa đến nỗi muốn tè ra quần, hắn chưa từng nghĩ tới chẳng qua là đùa giỡn một cái nam sủng mà mình lại đối xử như vậy.
Người trước mắt này thật sẽ đánh chết hắn!
Nghiễm nhiên hiện tại Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đã mất đi lý trí, trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại bạo ngược cùng chết chóc, cả người tựa như ma quỷ tới từ địa ngục.
Từng đấm từng đấm nhanh chống nện xuống trên người Vương tổng, sau đó đẩy Vương tổn ngã trên mặt đất rồi lại đạp lên người hắn.
Còn tiếp tục như vậy, Vương tổng đều sắp bị hắn đánh chết.
Âm thanh Tiểu Mơ Hồ không ngừng vang lên trong đầu Bạch Ngọc.
[ Ký chủ, em cảm giác nhân vật phản diện đại nhân muốn hắc hóa, tiếp tục như vậy không được a! Phải nhanh đi ngăn cản hắn. ]
Bạch Ngọc cũng nhíu mày lại, cậu không nghĩ tới vẻn vẹn như vậy, liền có thể chọc Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ giận như thế.
Dục vọng chiếm hữu của người này đối với mình đã vượt qua tưởng tượng một cách nghiêm trọng nghiêm trọng.
Giờ phút này, chung quanh đã vây một đám người, trong đó không thiếu bảo vệ của quán bar, thế nhưng tất cả chỉ vây quang xem Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đánh người, chứ không ai dám lên trước ngăn cản.
Bạch Ngọc vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy ánh tay Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ, đem cả người của hắn kéo lại.
"Lăng Vũ, anh đừng đánh nữa."
Thế nhưng Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ như là đánh mất lý trí, căn bản không dừng được.
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy lau mồ hôi thay cho tiểu mỹ nhân không biết trời cao đất rộng này.
Căn phòng Nhiếp Lăng Vũ vừa ngồi chợt mở của, người đi ra nhìn tháy vậy liền châm chọc khiêu khích
"Cậu ta cho là cậu ta là ai? Tùy tiện nói một câu liền muốn để Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ dừng lại?"
"Chắc là nghĩ mình rất quan trọng đi. Loại người này không biết mình có bao nhiêu phân lượng sao?"
Trong mắt những người này, Bạch Ngọc chẳng qua là nam sủng mà Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ mang tới mà thôi.
Một cái nam sủng mà cũng dám chạy đến quản sự tình của chủ nhân, quả thực chính là đang tìm chết!
Ở thời điểm này đi can ngăn, bị Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đánh bị thương cũng là đáng đời.
Thế nhưng Bạch Ngọc căn bản không hề bị lay động, cậu gắt gao ôm lấy cánh tay Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ, kêu to một tiếng.
"Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ, anh còn như vậy em sẽ sợ đấy. . ."
Bạch Ngọc vừa nói câu này xong, người xung quanh toàn bộ nhịn không được cười lên.
"Tôi còn tưởng rằng cậu ta muốn nói cái gì đâu? Thế mà là cậu ta sẽ sợ!"
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Tất cả mọi người giống như xem trò cười mà nhìn Bạch Ngọc.
Thế nhưng lại không nghĩ tới Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đang nổi giận đùng đùng lại thật ngừng lại.
Trong lúc nhất thời hiện trường vô cùng an tĩnh.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem.
Lời Bạch Ngọc vừa nói tựa như là một kim đâm thật sâu vào trong lòng Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ. Để Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ lập tức nhắm mắt lại.
Chuyện cũ hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Vào lúc hắn còn rất nhỏ các bạn nhỏ khác đều không muốn chơi với hắn vì bề ngoài của hắn khá là hung ác. Gần như tất cả mọi người sợ hắn.
Duy chỉ có Bạch Ngọc không sợ hắn, còn luôn luôn ngọt ngào gọi hắn "Anh Lăng Vũ."
Cho nên Bạch Ngọc đối với Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ mà nói, chính là tồn tại của sợ cứu rỗi.
Cậu là không giống.
Cậu là sự cứu rỗi của hắn! Cậu sẽ không để hắn một mình!
Thế nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, ngay cả Bạch Ngọc cũng bắt đầu sợ hắn. Thậm chí còn chán ghét hắn.
Mặc dù Bạch Ngọc không có nói qua là cậu sợ hãi, nhưng khi cậu đối mặt với hắn sẽ lộ ra biểu tình sợ hãi. Điều này làm cho Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ biết, Bạch Ngọc cũng bắt đầu giống với những người kia, sẽ sợ hãi hắn. . .
Sau khi lớn lên, hắn có quyền thế, vô số người bắt đầu nịnh bợ nịnh nọt. Những người kia coi như sợ hắn, cũng sẽ không nói ra, thậm chí sẽ vì quyền thế tiếp cận hắn, làm hắn vui lòng.
Tất cả đã sớm trở nên không giống.
Thế nhưng Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ vẫn như cũ chỉ muốn một mình Bạch Ngọc ở bên hắn.
Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ hung tợn nhìn xuống Vưởng tổng, nắm đấm sắp rơi xuống mặt Vương tổng dừng lại. Sau đó thu tay lại rồi kéo Bạch Ngọc vào trong ngực của mình.
"Bạch Ngọc, em đừng sợ tôi. . ."
Trên thế giới này, điều hắn sợ nhất, đó chính là Bạch Ngọc sợ hắn.
Bạch Ngọc thở dài thườn thượt một hơi, còn tốt là nhân vật phản diện đại nhân không có tiếp tục hắc hóa nữa.
Cảm giác được sự khẩn trương của nhân vật phản diện đại nhân.
Bạch Ngọc liền nhìn hắn rồi nhẹ nhàng cười cười. Sau đó dắt tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Bạch Ngọc mặt mày cong cong, lộ ra lúm đồng tiền.
"Em làm sao lại sợ anh được? Em nói sợ, là sợ người kia da thô thịt béo quá, đánh đau tay của anh thôi."
----------------------
huhu xin lỗi mn đã lặn lâu như vậy 🙇🙇🙇🙇🙇🙇
từgiờ tui sẽ ra chương đều hơn(ಥ﹏ಥ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro