Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Sân Trường Kịch (1)

     
Edit by : Lang Tang Linh Tinh

Tam Thất từ phía sau đài , chọn được ra một cái nhiệm vụ thích hợp với người mới , [Thanh xuân hàng loạt đau đớn ] là một cái nhiệm vụ vườn trường .

Người ủy thác là Dư Cẩm , từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn ,tính cách hướng nội tự ti , nhát gan nhu nhược , tướng mạo trung bình , thành tích trung bình.

Công việc của mẹ cô vô cùng bận rộn , căn bản là không có thời gian quan tâm đến cô , vì vậy nên đem cô đi học ở một trường cao trung nội trú , một tuần mới về nhà một lần.

Dư Cẩm bởi vì tính cách của bản thân nên ở trường học cũng không có bạn bè , bạn cùng phòng cũng không muốn cùng cô nói chuyện , vì vậy Dư Cẩm bị cô lập.

Muốn nói về điều mà một đứa trẻ ở thời kì phản nghịch cần nhất thì không gì khác chính là cảm giác tồn tại , sự quan tâm và sự tán thành .

Khi những thứ này hết thảy đểu không có trong xã hội , cha mẹ và giáo viên , chúng tự nhiên sẽ có những hành vi thái quá và những thanh thiếu niên nghiện Internet , sẽ tìm thấy sự thỏa mãn trong game , dùng bạo lực để phát tiết tâm tình của mình và tận hưởng sự chú ý từ các bạn cùng lớp.

Vốn bị xem là " dị nhân" trong lớp , Dư Cẩm tự nhiên sẽ bị những thành phần cá biệt trong lớp để ý, lần đầu tiên bị khi dễ , với tính cách nhu nhược của Dư Cẩm thì cũng không dám mang đến phiền toái gì cho nhóm bạn xấu này, vì vậy nên đã có lần thứ hai , thứ ba....

Bị bắt nạt trong thời gian dài khiến Dư Cẩm trở nên trầm cảm , cuối cùng là tình yêu thầm kín của cô đối với Trường Cao , bị công khai bởi vài câu của cậu bạn cùng lớp .

Sau đó là sự chế giễu của các bạn trong lớp , lời cảnh cáo của thầy cô , lời quở trách từ người mẹ , cuối cùng đã khiến cho cô gái nhát gan này làm ra một sự kiện dũng cảm nhất trong cuộc đời , tự sát.

Ủy thác của Dư Cẩm rất đơn giản : Cô ấy không còn bị bắt nạt nữa , học tập tốt , thi vào đại học và cuối cùng là thổ lộ với Trường Cao.

Tam Thất mang nội dung cốt truyện truyền qua cho A Cẩm : " Những nhiệm vụ đầu tiên cho tân thủ đều tương đối đơn giản , cô thử trước một lần , luyện tay một chút ."

A Cẩm gật đầu đáp ứng : " Bắt đầu đi"

Lại mở mắt , chính là trong phòng học của Dư Cẩm , lớp C2-3 . A Cẩm xoa xoa đầu , "Hồn lực của cô hiện tại không mạnh , cô khi nhận ký ức sẽ đau đầu , nhưng sau khi mạnh hơn tự nhiên sẽ hết ." Thanh âm Tam Thất vâng lên bên tai.

Trong trí nhớ, hôm nay là thời gian về nhà cuối tuần , các bạn trong lớp đều nóng lòng muốn về nhà sau giờ tán học nên đã chạy đi hết , Lý Tuyết hôm nay ở lại trực nhật , nhưng là cô ta nóng lòng muốn về nhà nên đến tìm Dư Cẩm và ném lại một câu "Chúng ta đổi ngày trực " , cũng mặc kệ Dư Cẩm có đồng ý hay không liền co chân chạy mất.

Lý Tuyết chính là người duy nhất ở bên trong cốt truyện cùng Dư Cẩm nói mấy câu ,A Cẩm nhìn vào phòng học trống không ,mặt đất lộn xộn , cho cô cảm giác xuất thần nhớ lại thời thơ ấu .

A Cẩm bắt đầu thu thập cặp sách ,chuẩn bị về nhà, trực nhật sao? Ai thích thì làm ,cô không làm.

Một bạn nữ tiến đến phòng học ,Tạ Nam , là người bình thường cầm đầu nhóm bạn khi dễ cô .

Nội dung cốt truyện sau khi Dư Cẩm tự sát , Tạ Nam bị đả khích không nhẹ , trưởng thành trong vòng một đêm , rút khỏi nhóm bạn bất lương của mình , học tập thật tốt còn thi đậu đại học .

Tạ Nam bị mắng bởi vì thành tích thể dục không tốt , hiện tại tức giận trong bụng không có chỗ phát tiết , lại nhìn thấy trong phòng học còn có người , lập tức đã tìm được nơi trút giận.

"Dư Cẩm , sao mày còn chưa đi, có phải mày cũng muốn đến chê cười tao." Nói xong liền cầm cuốn sách gần nhất ném tới , A Cẩm liền nghiêng đầu tránh , mặt không cảm xúc nhìn cô ta .

Lửa giận của Tạ Nam lớn hơn : " Mày còn dám tránh , ai cho mày lá gan đó ?" Vừa nói vừa bước nhanh tới phía A Cẩm .

A Cẩm thuận tay lấy con dao rọc giấy trong hộp bút ra , ngay khi Tạ Nam đến gần , cô cầm lấy tay Tạ Nam và nhét con dao vào tay cô ta , khi Tạ Nam chưa kịp phản ứng , cô đã cầm tay Tạ Nam đặt lên trên động mạch chủ ngay trên cổ , Tạ Nam ngây ngẩn cả người .

"Mày làm gì thế? Buông tao ra, mày có bệnh à!" Sức lực trên tay cô khiến Tạ Nam nghi hoặc gặp hoàn cảnh khốn cùng sức lực của cô lại lớn vậy ư. Tạ Nam không thoát ra được .

A Cẩm lạnh lùng nhìn nàng : " Nếu như hôm nay mày có bản lĩnh thì hãy giết tao , còn không thì về sau cút ngay."

"Mày cho rằng tao không dám ?"
" Mày dám không? Vậy mau động nha."

Nói xong A Cẩm dùng sức đè nặng tay của cô ta , trên cổ cô lập tức có một vết máu .

Tạ Nam kinh sợ : " Mày điên rồi ! mau buông tao ra ,thật sự có bệnh a." Tay còn lại dùng sức kéo tay Dư Cẩm ra.

A Cẩm thuận thế giơ tay :

"Tao bị điên rồi , bị chính mày bức điên rồi! Con thỏ nóng nảy rồi cũng cắn người , mày nếu như lần sau còn khi dễ tao , tao sẽ chết trước mặt mày , trong nhà mày , và trên giường của mày."

Nói xong dùng sức đẩy , Tạ Nam bị đẩy lùi về phía sau hai bước đụng phải cái ghế , phát ra "bành" một tiếng.

       Tạ Nam thở hổn hển , lấy lại tinh thần  , chợt nhận ra trong tay vẫn còn cầm con dao rọc giấy , trên dao còn dính chút máu , bị hù dọa liền lập tức ném đi.

       Tạ Nam cảm giác mình bị chơi xỏ , muốn đánh nhau cùng Dư Cẩm , thì phát hiện Dư Cẩm đã đi đến cửa phòng học , vết máu trên cổ cô đã nhắc nhở cô ta vừa rồi đích thực không phải ảo giác ,Dư Cẩm thật sự muốn tự sát.

Vừa rồi nếu như tay dùng nhiều lực hơn , cô liền thực sự chết rồi , mặc dù là tự sát , nhưng lại là dùng chính tay của cô ta. Tạ Nam nghĩ tới đây , toàn bộ tức giận đều bị nỗi sợ lấn áp mất , sau lưng đồng phục cũng ướt đẫm.

"Ngu ngốc! Xúi quẩy!" Tạ Nam mắng một câu , cũng thu dọn đồ đạc về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro