Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trúc mã tướng quân (phiên ngoại du ngoạn thế giới bên ngoài)

Phu phụ Dũng nghị hầu đối với cuộc sống giàu sang sau khi cưới, có thể nói là như cá gặp nước, thêm mỡ trong mật.

Dĩ nhiên cũng có những lúc không hài hòa. Trong nửa đầu cuộc đời, một người múa thương thành gậy xông pha trận mạc giết địch bảo vệ lãnh thổ -- làm một nam nhân thực thụ, còn một người thì bận cầm thương làm gậy chống lại kẻ thù, bảo vệ lãnh thổ -- đuổi theo người nam nhân thực thụ.

Bây giờ sau khi rảnh rỗi, khí lực cả người Túc Lưu Vân không có chỗ phát tiết, lại biết được người trước kia mình từng coi là huynh đệ vào sinh ra tử luôn một mực thầm mến mình, trái tim trướng đến lợi hại, cả ngày chộp lấy kiều thê làm một số vận động nào đó. Mà về phần Ninh Uyển, trước kia khí lực cả người phát tiết quá mức, ánh mắt luôn cố chấp đặt trên một người, hiện giờ kế thừa một cái ý chí khác của mình, tầm mắt cũng rộng mở hơn nhiều. Nàng không muốn cả tuổi hoa của mình đều chết ở trên giường, nàng muốn đi du ngoạn thế giới!

Một ngày nọ, trời vừa sáng, Ninh Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại, ước chừng nghe thấy âm thanh "Ư a" mị hoặc tận xương, chờ nàng triệt để tỉnh táo lại, phát hiện hóa ra là giọng mình! Túc Lưu Vân một bên vẫn ngủ say như cũ, ánh mắt nhắm thật chặt, dưới thân lại không chút yếu kém, giống như theo bản năng đem vật kia xâm nhập vào chỗ tư mật nàng, làm loại vận động pít-tông...

Ninh Uyển vận đủ năng lực, muốn mắng cái người không biết xấu hổ này, nhưng vừa nói ra cũng là: "Ân... A... Túc Lưu Vân... Chàng... Chàng mau rút ra cho ta... Rút ra... A..."

"Ồ... Được." Túc Lưu Vân lầm bầm, bàn tay nắm lấy eo nhỏ nhắn không thả, nghe lời rút cả cây ra... Sau đó "phốc" một tiếng, cả cây lại tiến vào. Thật thoải mái, ấm áp.

"A... Không cần..." Ninh Uyển bị đỉnh tới nhất thời tê dại, vốn định đẩy cánh tay hắn ra, nhưng sau đó lại phát hiện xương cốt toàn thân cũng mềm cả đi, cả người mềm nhũn, chỉ có thể nhắm mắt bị hắn dày vò qua lại. Tội nghiệp thân nàng...

Chờ Túc Lưu Vân hoàn toàn thanh tỉnh, đối mặt với hắn chính là tấm lưng cong mềm mại của kiều thê, hắn thỏa mãn đưa tay ra sờ... Không có phản ứng, hắn thử mở miệng thăm dò: "Uyển Nhi, nàng tỉnh rồi sao?"

Không để ý tới hắn...

Hết cả buổi sáng, Uyển Nhi cũng không nói với hắn một câu nào. Khuôn mặt tuyệt thế lạnh lùng như sen trên núi tuyết Thiên Sơn, trong lòng Túc Lưu Vân vội vàng nóng nảy, nàng đây là coi mình như người ngoài sao, mau trả lại Uyển Nhi lúc ở trên giường vừa "bóp liền mềm, vừa đụng đã kêu" cho hắn!

Ngay cả Tiểu Hạnh, tỳ nữ phục vụ hai người họ cũng nhìn thấy có điều gì không ổn, phu nhân đây là quyết tâm muốn nháo cùng Hầu gia sao, kẻ khôn khéo cơ trí như nàng cũng đã sớm nhìn ra Hầu gia đã bị phu nhân ăn tới gắt gao, vì thế sau khi đưa điểm tâm, nàng làm bộ không nhìn thấy ám chỉ của Hầu gia, khom người lui ra ngoài, trốn thật xa.

Liên tục ba ngày, đừng nói đến nhũ tuyết đẫy đà của kiều thê, ngay cả bàn tay mảnh khảnh thon dài của nàng, Túc Lưu Vân cũng chưa được đụng đến. Aii, giá trị vũ lực của kiều thê quá cao cũng không phải là chuyện tốt, bản thân đã dùng hết tất cả kỹ năng tóm lấy tay nàng cũng không được, thật là không đáng yêu mà!

Túc hầu gia phiền muộn.

Mặt lạnh ba ngày liền, Ninh Uyển cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cả ngày bực bội ở hầu phủ, ban ngày tuyên dâm, hàng đêm sanh ca, đây giống như cuộc sống của phế nhân vậy, nàng mới không cần cả đời như thế, huống hồ nhìn nam nhân kia bị mình xoay quanh gấp đến độ vội vàng, cũng rất thú vị.

"Uyển Nhi, ta đã bẩm báo hoàng thượng, từ ngày mai chúng ta ra ngoài du ngoạn đi." Túc Lưu Vân thần sắc trầm trọng.

Trên gương mặt lạnh như băng của Ninh Uyển nở ra một đóa hoa diễm lệ, đôi mắt long lanh cong thành trăng lưỡi liềm, nhào tới ôm lấy Túc Lưu Vân: "Có thật không? Tướng công, chàng thật tốt!"

"Moa~" hôn một cái thật to.

Hào hứng lấy ra bản đồ Đại Khải, kéo Túc Lưu Vân chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Trước tiên chúng ta đi Ngô Châu gần nhất đi, nghe nói sáng sớm leo lên đỉnh núi Thanh Hà có thể nhìn thấy bình minh đỏ rực đấy!"

"Ừ, không tệ."

Ở trên đỉnh núi có thể thấy mặt trời mọc, làm dưới trời đất sáng choang, thật là không tệ.

"Tiếp theo sẽ đi am Hoa Đào ở Liễu Châu, phỏng chừng cưỡi ngựa phải mất một tháng, đúng thời điểm hoa đào nở khắp núi, nghĩ đến đã thấy đẹp."

"Ừ, không tệ."

Còn muốn một bình rượu, Uyển Nhi uống chút rượu, say đẹp không thể tả, như hoa rơi xuống giường... Chậc chậc, nghĩ thôi cũng kích động.

"Sau đó đi Vạn Châu thưởng hoa sen có được hay không? Lá sen dong dỏng như ô, nụ hoa cao vút đứng thẳng, còn có thể ăn củ sen tươi mới cùng hạt sen!"

"Ừ, tốt!"

Đem hạt sen xâu thành một chuỗi, đút vào miệng bên dưới của Uyển Nhi.... Không thể nghĩ nữa....

.......

"Này, chàng rốt cuộc có đang nghe hay không?" Ninh Uyển sinh khí rồi!

Túc Lưu Vân vội vàng dỗ dành: "Dĩ nhiên là đang nghe, vi phu còn không kịp đợi muốn lên đường ngay."

Cuối cùng đôi phu thê nhà Dũng nghị hầu cũng bắt đầu mở ra con đường chu du Đại Khải.

Thời điểm đến Ngô Châu là vào cuối tháng hai, đỉnh núi Thanh Hà thưa thớt dân cư đã là một mảnh xanh tươi, leo lên đến đỉnh khiến Túc Lưu Vân khoái ý lan tràn, luôn miệng không ngừng hú hét, rất vui vẻ.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Túc Lưu Vân thần thanh khí sảng: "Uyển Nhi mau nhìn! Mặt trời mọc đỏ rực, rất đẹp!"

Ninh Uyển cả người mềm nhũn, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên được, cuộn mình trong vòng tay rộng lớn của nam nhân, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng làm loạn."

Lúc đến am Hoa Đào ở Liễu Châu là vào tháng ba, bầu trời tràn ngập màu hồng lãng mạn, như khói như mây, đẹp không thể tả.

Hai người trọ ở trong nhà khách của am Hoa Đào, đẩy cửa sổ ra, đập vào mắt chính là cảnh đẹp say lòng người.

Túc Lưu Vân sớm đã chuẩn bị tốt bình rượu cùng hai ly rượu bạch ngọc, ôm ôn hương nhuyễn ngọc nửa người sắp mềm nhũn, nhấp một ngụm.

Thuần thục mò vào vạt áo trong, nhẹ nhàng vân vê xoa nắn, ấn người trong ngực làm tới thở gấp liên tục, khí tức không ổn. Động thân đi vào, một bên vận động một bên cảm khái: "Uyển Nhi, hoa đào này thật đẹp, lăn lộn trong chốn hồng trần, không chỉ là tháng ba còn là cả mùa xuân nha!"

"Hừ... Không... Không muốn nói chuyện với chàng... ưm a..."

.........

Cứ như vậy, hành trang vốn gọn nhẹ, chỉ cưỡi hai con ngựa, liền dần dần đổi thành xe ngựa, hành trình vốn dự định hoàn thành trong sáu tháng, lại thẳng đến khi tuyết phủ đầy núi mới có thể kết thúc.

Sau khi trở lại Hầu phủ, Túc Lưu Vân thâm tình ngắm nhìn kiều thê đầy đặn xinh đẹp như mật đào: "Uyển Nhi, sau này hàng năm chúng ta đều ra ngoài du ngoạn được không?"

"Không được! Rất rất không được! Khốn kiếp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro