Trúc mã tướng quân 6 (H)
Hơi thở nóng bỏng phả vào khiến viên hồng mai run rẩy không thôi, chọc người trìu mến lại vô cùng hấp dẫn. Túc Lưu Vân há miệng ngậm lấy một bên, đầu tiên dùng lưỡi đảo một vòng, sau đó dùng sức mút một cái...
"A... Đừng!" Ninh Uyển chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực cùng giác quan đều theo cái hút kia của hắn mà tê tê dại dại đi ra ngoài, lưu lại thân thể trống rỗng nóng rực như lửa đốt, bụng dưới trùng xuống, một cỗ chất lỏng làm người ta xấu hổ lặng lẽ trào ra, Ninh Uyển vặn vẹo hai đùi trắng nõn thon dài che dấu.
Phản ứng của nàng đều bị Túc Lưu Vân thu vào trong mắt, mỗi tấc trên thân thể đều như bùng nổ, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi lớn như hạt đậu rỉ ra. Kỳ quái, tại sao trước giờ hắn lại luôn coi nàng là huynh đệ vậy?
Buông núm vú đã bị liếm sưng đỏ, mang theo thanh âm trầm khàn mà mị hoặc mở miệng nói: "Tiếp theo càng phải làm chuyện lưu manh hơn nữa."
Ninh Uyển hai má đỏ bừng, cánh mũi phập phồng, trước ngực vừa trướng vừa lạnh, hắn sao lại không ăn nữa? Chuyện càng lưu manh hơn? Nàng mở hai mắt mờ mịt, lại là một trận trời đất quay cuồng, trên người chợt lạnh, không khỏi kêu "A" một tiếng sợ hãi.
Lúc này, nàng đang ngồi ở mép giường, nam nhân đứng đắn y phục nghiêm chỉnh, đang đứng giữa hai chân nàng ở trên giường nhỏ.
Không kịp thấy động tác nam nhân làm gì, chợt toàn bộ y phục của nàng bị kéo xuống, hai chân dang rộng, nàng dùng hết khí lực cũng không khép lại được. Khu cấm địa khiến người ta xấu hổ kia bị ánh mắt của nam nhân tuần tra qua lại, cửa huyệt co rúm, phun ra càng nhiều dịch thủy: "Đừng... Đừng nhìn..."
Ánh mắt Túc Lưu Vân càng thêm càn rỡ, nữ nhân thế nhưng lại có nơi riêng tư xinh đẹp thế này, làm cho người ta không dời mắt được. Nơi đó chỉ có một ít lông tơ, giống như một cái bánh bao trắng nõn, mềm mịn béo mụp, ở giữa có một khe hở đang từ từ chảy ra nhiều chất lỏng ẩm ướt, một địa phương nhỏ như vậy, thật sự có thể chứa được vật kia của mình sao?
Bàn tay to đẩy mở khe hở, lộ ra hai mảnh thịt non mềm hồng nhuận, ướt át bóng loáng, bộ dáng đáng thương mà co rút lại: "Uyển Nhi nơi này đã đói khát lắm rồi."
"Ừm..." Thân thể Ninh Uyển nhiễm một mảnh đỏ rực, trong miệng nỉ non rên rỉ, mỗi một tế bào đều muốn kêu gào muốn nhiều hơn.
Túc Lưu Vân đưa ngón tay cái ra, vuốt ve viên ngọc sung huyết bên trong, vòng vo mà âu yếm, cuối cùng kẹp lấy nó nhẹ nhàng lôi kéo, chọc nữ tử dưới thân sợ hãi kêu ra tiếng, tiếng kêu tựa như thống khổ lại tựa như sung sướng, thân thể hướng về phía trước cong lên.
Tại khe hở hẹp kia trào ra càng nhiều dâm dịch, Túc Lưu Vân thuận thế đưa một ngón tay vào, lập tức bị thịt mềm gắt gao cắn chặt. Túc tướng quân là ai, là người am hiểu nhất chính là xung phong xông trận, lúc này lập tức dùng sức một cái, ngón cái đã tiến được hai đốt ngón tay. Ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, cúi người ngậm vành tai nhỏ nhắn vào miệng, thấp giọng dụ dỗ: "Thả lỏng một chút, nếu không sau sẽ rất đau đấy."
Tiểu huyệt vừa mới rộng mở một chút, liền bị một ngón tay nữa xâm nhập, bắt chước động tác giao hợp mà bắt đầu rút ra động vào. Ninh Uyển cảm thấy hạ thân như có từng đợt nhiệt lượng quét qua, khiến cho mỗi dây thần kinh đều thoải mái dễ chịu, mặc dù đời này nàng vẫn là xử nữ, nhưng linh hồn trong thân thể này đã sớm trải qua sự đời, dần dần hoa huyệt co rút, tăng lên bốn ngón tay, Ninh Uyển cố gắng điều chỉnh hô hấp, hai tay nắm chặt tấm chăn dưới người, miệng huyệt như sắp thiêu đốt lên... Nhưng bên trong vẫn là một trận hư không, muốn nhiều hơn nữa... Muốn vật càng lớn hơn cắm sâu hơn vào nơi kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro