Trúc mã tướng quân 29 (H)
"Muốn... Muốn bốc cháy rồi... A..." Ninh Uyển hai mắt đẫm lệ, lắc đầu nguầy nguậy, chỉ cảm thấy bên trong thân thể như có cây đuốc nhỏ, lại bị nam nhân ma sát bùng lên, dần dần nàng có ảo giác chính mình sắp bị thiêu hủy đến không còn một mảnh, nhưng lại không muốn hắn chậm lại, nàng lớn tiếng kêu, "Không... Đừng ngừng lại... A a... Dùng sức... Tướng công dùng sức cắm a..."
Túc Lưu Vân sắp bị nàng ép tới phát điên, tốc độ va chạm đã đến cực hạn khiến hắn không có cách nào khắc chế được nữa, rốt cuộc sau hàng trăm lần cắm vào, hai người gắt gao ôm nhau thật chặt đạt tới cao trào.
Cuối cùng... Cuối cùng cũng không nóng nữa... Ninh Uyển như cá mắc cạn, miệng mở to hô hấp không khí. Trong lúc nhất thời, cảm thấy thân thể nam nhân phủ lấy mình thật chững chạc vững vàng, sức nặng kia đè lên nàng khiến nàng an lòng vô cùng.
"Ư..." Chất lỏng hai người phun ra bị nam nhân chặn lại trong tiểu huyệt, Ninh Uyển tinh thần tỉnh táo hơn vài phần, mới phát hiện hai chân vừa đau vừa mềm, toàn thân như bị lửa thiêu đốt qua, tê dại lại đau nhói, bụng phồng lên, tiểu huyệt theo bản năng muốn bài tiết ra ngoài, nhưng lại một lần nữa đánh thức con cự long đang chôn vùi bên trong.
"A... Không... Không cần a..." Ninh Uyển cuống quít muốn lui về sau, đôi mắt nam nhân sáng rực nhìn chằm chằm nàng, càng lúc càng có khuynh hướng sáng lên, nàng căn bản không có nơi chạy trốn.
"Uyển Nhi, bây giờ đã nàng đã ăn no rồi sao? Mới nãy quấn quít muốn ta cắm sâu hơn là ai, hả?" Hai tay Túc Lưu Vân chống bên sườn nàng, côn thịt đỉnh về phía trước.
Ninh Uyển bị hắn đỉnh, thân mình cong lên, lúc này, ngọn lửa trong cơ thể lại chậm rãi thiêu đốt, từ nơi giao kết một đường cháy lan ra đồng cỏ, mặc dù không mãnh liệt như cũ, nhưng sức mạnh xé tâm kia lại không hề giảm chút nào. Trời ơi, Giang Tễ Nguyệt rốt cuộc hạ dược gì cho nàng vậy? Sao lợi hại thế này?
Trong đầu thầm mắng Giang Tễ Nguyệt, nhưng thân thể lại phi thường thành thật, hai đùi khó nhịn quấn lấy hông Túc Lưu Vân, sóng gợn trong ánh mắt lần nữa bắt đầu tan rã: "Ưm... A..."
Túc Lưu Vân cũng phát giác được nữ tử dưới thân có biến hóa, con ngươi u ám, lông mày cau lại, Giang Tễ Nguyệt rốt cuộc đang có tính toán gì? Bỏ thuốc thê tử hắn, nàng ta có thể được chỗ tốt gì?
"A tướng công... Quá sâu... A a a..." Hai chân Ninh Uyển vặn vẹo không có biện pháp động đậy, Túc Lưu Vân vươn tay vuốt ve hai luồng nhũ to lớn, bị nữ tử dưới người câu dẫn dụ dỗ làm hắn cũng không muốn nghĩ gì nữa, hắn ôm eo nữ tử, xoay người một cái, liền trở thành tư thế nữ trên nam dưới.
"Tiểu huyệt xoắn chặt như vậy, muốn thì tự mình động đi." Bàn tay to của Túc Lưu Vân ở trên mông nàng vỗ mạnh một cái, từ đầu đến cuối đều thưởng thức mị thái mất hồn của nàng, hai luồng nhũ lớn nhảy dựng run run, khóe mắt cũng hồng hồng, nàng cắn miệng tiêu hóa tiếp thu một hồi, sau đó vươn hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực nam nhân, cặp mông khẽ đung đưa, khó khăn bao bọc côn thịt to lớn của hắn.
Dù sao cũng chưa từng thử qua tư thế này bao giờ, hai người vừa cúi đầu liền có thể thấy bộ phận tương liên nhau, dâm mỹ ân ái. Danh khí của Ninh Uyển chính là ngọc môn chật hẹp, dâm thủy nhiều, bên trong u khúc uốn cong, hoa tâm ẩn sâu, tư thế cưỡi ngựa đẩy đến nhiều góc độ khác nhau, dâm thủy trước đó bị chặn trong bụng lập tức theo côn thịt róc rách chảy xuống, bộ dạng thoát nước chảy ra mang đến khoái cảm cùng xấu hổ nhanh chóng quét sạch thân thể nhạy cảm của Ninh Uyển --
"Ôi... A... Đại thiên bổng cắm thật sâu... Ô ô.... Bị làm hỏng rồi... Không không.... Ta muốn đi tiểu... Ô ô...." Ninh Uyển thét lên chói tai lại tiết ra một hồi.
Sau hai người thay đổi các loại tư thế khác nhau, làm kiều diễm cả căn phòng, để lại toàn là mùi dâm mỹ sau khi ân ái.
Không biết sau khi cao trào bao nhiêu lần, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đụng mạnh mở ra, Túc Lưu Vân vận động lâu như vậy nhưng thân thủ vẫn đủ nhạy bén, chộp lấy chăn bên cạnh đắp lên hai người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro