Tổng tài đại thúc (phiên ngoại ngoài chương: tuần trăng mật)
Bốn năm sau, Ninh Uyển tròn 20 tuổi, đang theo học chuyên ngành thiết kế hoạt hình tại Đại học A. Một số hình ảnh hoạt hình do cô thiết kế đã trở nên phổ biến trên Internet, có rất nhiều nhà văn liên hệ hợp tác với cô viết truyện tranh. Tô Mộ Dương cũng đã bước vào tuổi 40, dáng vẻ vẫn trầm ổn khí chất như xưa, chỉ là thần thái sáng láng phơi phới hơn, dẫn dắt tập đoàn An Bình tiến xa hơn.
Năm nay, quà sinh nhật Tô Mộ Dương tặng Ninh Uyển là một chiếc nhẫn kim cương đặc chế độc nhất vô nhị. Rồi sự tình theo đó nước chảy thành sông, hai người cử hành một hôn lễ thế kỷ.
Ngày hôm đó, trong khách sạn lớn nhất thành phố A trang trí đầy hoa hồng đủ màu sắc được vận chuyển về từ các trang viên nổi tiếng khắp cả nước, dưới sự chăm sóc cẩn thận của bậc thầy làm vườn, khung cảnh hôn lễ tràn ngập mùi hương thoang thoảng vấn vương, thánh khiết lại náo nhiệt ấm áp, như một hoa viên trên không trung.
Tại nơi mộng ảo như vương quốc hoa này, Ninh Uyển trong bộ váy cưới thuần trắng dài chấm đất sánh đôi với chú rể mặc một thân tây trang màu đen, trai tài gái sắc, ý trời tác hợp cũng không đủ để hình dung sự đăng đối của hai người. Huống chi chỉ với ánh mắt ăn ý hiểu ngầm kia, đã mê hoặc biết bao chàng trai cô gái độc thân.
Hôn lễ là do một tay Tô Mộ Dương tự lo liệu, còn hành trình trăng mật do Ninh Uyển lên kế hoạch.
Cũng bởi vì đau lòng Tô Mộ Dương ngày ngày làm việc nặng nhọc, hy vọng hắn có thể hoàn toàn buông lỏng một lần, nên Ninh Uyển không lựa chọn những nơi quá nổi tiếng như Maldives, mà thay vào đó lại chọn điểm dừng chân đầu tiên là tại một khu nghỉ dưỡng làng chài ven biển không tên.
Sau khi đến, quả nhiên người ở rất thưa thớt, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, gió biển trong lành, từng hàng bông (cây bông) tựa như những đám mây trắng chậm rãi trôi bồng bềnh, thời gian phảng phất như đình trệ đứng lại.
Hai người ở trong một căn phòng kính nhìn ra biển đã đặt trên Internet, có ban công rất rộng hướng ra biển.
Chạng vạng tối gió lạnh phất phơ thổi, thổi sánh hai ly rượu vang đỏ, cách đó không xa làn sóng xanh dần dần dâng lên, vỗ lên bờ biển tạo ra thanh âm dễ nghe, sau đó lại vỡ tan như bọt nước.
Trong khung cảnh bình yên tĩnh lặng lại mộng ảo này, hai bóng người dần dần quấn quít hòa quyện chung một chỗ. Tô Mộ Dương cướp lấy đôi môi cô liếm mút, hơi thở mang theo mùi rượu vang đỏ êm dịu tựa như mị dược, châm lên ngọn lửa dục vọng.
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô tựa như đắm chìm trong nắng sớm ban mai, ửng hồng xinh đẹp không thể tả, Tô Mộ Dương nỉ non nói: "Uyển Uyển, bà xã."
Trước ánh mắt thâm tình như lửa của hắn, mặt Ninh Uyển nóng bừng, cô vòng cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, ngậm hầu kết đang chuyển động lên xuống của hắn hôn lên, chuyện trông đợi quá lâu bỗng nhiên phát sinh, ngược lại lại làm cô có chút ảo giác không chân thật. Cô ngậm lấy vành tai hắn, tựa như mèo con liếm: "Chú..."
Dục vọng bị trêu chọc bừng bừng phấn chấn, bàn tay to của Tô Mộ Dương xê dịch, dây váy từ trên vai cô tuột xuống, một đôi tuyết nhũ mềm mại đầy đặn đón gió, nhũ tiêm nhanh chóng đứng thẳng. Hắn cầm rượu đỏ trên bàn đổ lên bộ ngực trắng tuyết của cô, đẹp đến mê hồn.
Hơi lạnh đột ngột khiến Ninh Uyển hừ một tiếng, cúi đầu liền thấy người đàn ông vùi trước ngực cô, thè chiếc lưỡi to ra hôn liếm theo vết rượu đỏ, vẽ vòng quanh bầu ngực mềm mại, nhưng lại không chạm vào nhũ tiêm đứng dựng thẳng. Thân thể bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, run rẩy hưởng thụ cảm giác tê dại hắn mang đến, lại không kìm được khát vọng muốn đụng chạm nhiều hơn, sâu hơn để giải tỏa sự trống rỗng trong cơ thể, vì thế cô đành phải co chân vặn vẹo thân thể, đưa bản thân mình đến bên môi người đàn ông.
Thanh âm thấp đến không nghe nổi: "Chú... liếm liếm nó."
"Tuân mệnh." Tô Mộ Dương khẽ cười một tiếng, Uyển Uyển luôn luôn ngượng ngùng mà phóng đãng như vậy, ngây thơ lại gợi cảm, hắn há miệng ngậm lấy một viên cứng rắn, đầu lưỡi xẹt qua chỗ lõm phía trên, dúm môi hút một cái, hài lòng nghe được tiếng kêu quyến rũ phóng đại của cô. Một tay vuốt ve viên nhũ quả bị vắng vẻ, một tay luồn vào trong váy, dọc theo bắp đùi lặng lẽ trườn vào nơi quần lót mỏng manh đã bị thấm ướt giữa hai chân, cong ngón tay kích thích ——
"A ~ Chú... đừng làm thế..."
Ninh Uyển kẹp chặt hai chân, không biết là muốn đẩy dị vật xâm nhập ra ngoài, hay là muốn đẩy ngón tay vào càng sâu hơn. Cô dùng đôi tay thon dài ôm lấy đầu người đàn ông, ấn vào bộ ngực mềm mại như xuân thủy của mình.
Nơi đó đã thấm đầy nước miếng của người đàn ông, dưới ánh đèn chiếu rọi phiếm ra lớp hồng phấn nhàn nhạt, xoa nắn nhào nặn thay đổi hình dạng.
Tô Mộ Dương ôm cô gái đặt lên chiếc bàn gỗ tròn nhỏ, đẩy cao váy ở bên hông, gấp lên quanh eo, hai chân cô gái bị buộc mở rộng ra, chỗ lớp vải dệt nhạt màu hồng chảy ra từng đoàn nước nhỏ.
Ước chừng là nhớ tới lần đầu tiên của hai người, hô hấp Tô Mộ Dương trở nên dồn dập, cởi bỏ quần áo duy nhất trên người, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, côn thịt giữa háng dâng trào cong lên.
"Ư a... Chú... Cởi.... Ô ô ~~" Quy đầu nóng bỏng xuyên qua lớp vải cọ vào giữa hai chân, mang đến cảm giác làm người ta hổ thẹn, thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên chạm vào ngọc hạch khiến cả người cô không ngừng run rẩy. U huyệt đã sớm trơn ẩm khẩn trương muốn bị vật cứng đâm vào, nhưng thứ xấu xa kia lại liên tục cọ xát vào cửa huyệt mà không chịu vào. Ninh Uyển không còn cách nào khác là khẽ nâng hông lên đuổi theo suối nguồn sung sướng, đột nhiên, đầu nấm khổng lồ dùng sức xuyên qua lớp vải đẩy mạnh vào trong khe hở chật hẹp, cảm giác căng đầy tê dại nhanh chóng chạy dọc sống lưng, cô cảm thấy bụng dưới nhất thời trướng lên, liền tiết thân...
"Uyển Uyển, thật mẫn cảm." Giống như là gãi không đúng chỗ ngứa, Tô Mộ Dương bị nơi khít khao nóng ẩm của cô làm cho càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, máu nóng toàn thân dồn dập, trong lòng có một âm thanh kêu gào: Mau cắm vào, hoàn hoàn chỉnh chỉnh cắm vào, người dưới thân kia hoàn toàn thuộc về ngươi, là của riêng ngươi...
"Chú~~!"
Một bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh cố định lại, tay còn lại gạt lớp vải che giữa hai chân sang một bên, côn thịt cứng rắn nóng bỏng hung hăng đi vào ~ ngay lập tức bị tầng tầng lớp lớp mị thịt tranh nhau cắn nuốt, thắt lưng Tô Mộ Dương dùng sức, mạnh mẽ tách ra thông đạo khít khao cho đến khi túi thịt căng phồng chạm lên hoa môi, hắn hài lòng thở dài: "Uyển Uyển, bên trong em thật thoải mái..."
Hai mắt Ninh Uyển bị xâm nhập bất ngờ kích thích đã sớm trợn trắng, thở hổn hển thích ứng với kích thước quá khổ của hắn, hai tay mềm nhũn chống đỡ sau lưng, thân thể khẽ run rẩy, đôi môi anh đào hé mở: "Chú ~ chú ~ nhẹ một chút... A~!"
Lời vừa dứt, nam nhân trên người hơi lùi thân thể ra một chút, sau đó lại mạnh mẽ lao vào, đầu nấm cực đại cọ qua điểm nhỏ nhô lên trong tiểu huyệt, lại tiếp tục đâm sâu vào miệng tử cung. Không cho cô có thời gian phản ứng, nhanh chóng dùng lực trừu sáp, nhiều lần cán nút đâm vào lại tiếp tục rút ra, tiếng nước vang vọng khắp căn phòng, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
"A a ~~ quá sâu~! Ư a!" Từng trận khoái cảm kịch liệt truyền đến tứ chi, Ninh Uyển yêu chết cái sự thô bạo đột ngột của hắn, thân thể nhạy cảm trở nên run rẩy tê dại khác thường. Mỗi khi quy đầu tráng kiện cọ qua điểm nhỏ, cô sướng đến nỗi đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Tô Mộ Dương dùng toàn lực xông pha về phía trước, bánh bao nhỏ hắn luôn nâng niu trong lòng bàn tay cuối cùng cũng trưởng thành, chuyện này hắn cũng không cần nhẫn nại nữa. Thân thể hai người trải qua sau bốn năm lại càng thêm hòa hợp gắn bó ăn ý mười phần, có thể từ một cái sóng mắt của đối phương, từ một tiếng hừ kêu, thậm chí từ tần suất run rẩy mãnh liệt của nhũ thịt, hắn liền biết điều chỉnh góc độ đưa đẩy của côn thịt như thế nào.
"Uyển Uyển, kêu đi, nơi này không có người, chú muốn nghe." Tiếng "chú" vừa nói ra không thể nghi ngờ gì nữa đã khiến cho hai người tăng thêm một tia khoái cảm cấm kỵ, hắn ôm lấy chiếc eo mềm mại không xương của cô, cây gậy màu đỏ tím càng ra sức nhập vào nơi bí ẩn thẹn thùng.
"Chú... Dùng sức cắm vào ~ em rất thích ~ a nha... A!" Côn thịt tác loạn đem quần lót sớm ướt đẫm ở bên cạnh mang nhập vào tiểu huyệt, vải dệt theo tần suất di chuyển của nam nhân ma sát cọ vào ngọc châu, đủ loại kích thích khiến gân cốt Ninh Uyển mềm nhũn, hơi thở trở nên hỗn loạn, cô hoài nghi địa phương bị ma sát kia trong giây lát sẽ phải bốc cháy.
"Nơi đó của Uyển Uyển đều bị anh cán mở, nước không ngừng chảy." Tô Mộ Dương lắc eo, cảm nhận được nhiệt độ chỗ kia cao dị thường cùng với trơn trượt khít chặt, cảm giác bị cô hàm chứa bao vây thật tuyệt vời, giờ phút này muốn hắn chết trên người cô, hắn cũng nguyện ý.
Ninh Uyển mở to đôi mắt mờ mịt nhìn nam nhân đang rong ruổi, một đôi mắt đen nhánh kiên định trầm ổn, trong con ngươi tràn đầy bộ dáng điên cuồng dâm loạn của cô, tâm phảng phất cũng cảm thấy trướng lên vì hắn.
Đột nhiên, tiếng sóng biển đã mất từ lâu lại vang lên, càng lúc càng rõ ràng. Dần dần, tiếng sóng ầm ầm cùng với tần suất thúc đẩy của người đàn ông hòa thành một thể, tim cô đột ngột gia tốc, cơn choáng váng ngắn ngủi làm cô cảm thấy như mình đang rơi vào trong mây...
Cô nghe thấy tiếng mình yêu kiều rên rỉ với niềm vui sướng vô hạn: "Ưm a ~ chồng... chồng... mau bắn cho em..."
Con ngươi của nam nhân bỗng nhiên trừng lớn trợn tròn, thắt lưng như đóng cọc điên cuồng di động, mồ hôi trên trán vẩy xuống tung tóe, giọng nói hắn trầm thấp lại khàn khàn mang theo tiếng kêu rên không thể khống chế, sau một cái đỉnh sâu ——
"A... Bảo bối, cho em... toàn bộ đều cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro