
Tổng tài đại thúc 8 (H)
*Từ chương này bắt đầu thay đổi xưng hô nhé
"Chú xoa xoa cho người ta thật tốt nha, sau này sẽ còn trở nên lớn hơn." Tô Mộ Dương thủ hạ không ngừng, bất thình lình kẹp nhũ quả hướng ra phía ngoài lôi kéo, khiến nhũ thịt giống như chiếc bát úp thay đổi hình dạng, lộ ra độ đàn hồi cực tốt.
"A ~"
Nguyên thân không biết đã bao nhiêu lần nghĩ tới được Tô Mộ Dương ôm, nhưng lần này chân chân thực thực bị hắn ôm vào trong ngực, tùy ý bị trêu chọc, cả người đều nhiễm lên tầng phấn mỏng, nhẹ nhàng run rẩy. Ninh Uyển chỉ cảm thấy bụng dưới như nhũn ra, từ nơi xấu hổ kia truyền đến một trận ảo giác không khống chế nổi, vội vàng kẹp chặt hai chân lại.
"Uyển Uyển của anh thật đúng là nhạy cảm." Tô Mộ Dương tuy rằng uống hơi nhiều, nhưng trong tiềm thức lại không muốn Ninh Uyển chịu tổn thương, chịu đựng trướng rách đau đớn dưới hạ thân, cẩn thận quan sát mọi phản ứng của cô. Hắn giống như một nghệ sĩ dương cầm, hai tay ở trên thân thể mê người của thiếu nữ khảy lên những nốt nhạc, mang theo từng chùm tia lửa bùng cháy.
"Chú xấu..."
Ninh Uyển cụp mi nũng nịu rên rỉ, khát khao được đụng chạm nhiều hơn, sâu hơn.
Dáng vẻ do dự không nói nên lời của cô càng làm Tô Mộ Dương điên cuồng, bàn tay to buông lỏng bộ ngực phấn nộn, xẹt qua bụng dưới bằng phẳng, tầm mắt nóng bỏng tuần tra cảnh đẹp phía dưới --
Hai chân thiếu nữ thẳng tắp mảnh khảnh, kẹp thật chặt, khó nhịn cọ xát, che giấu nơi riêng tư thần bí thẹn thùng. Ninh Uyển bị hắn nhìn đến hai gò má ửng hồng, nhỏ giọng cầu xin: "Chú..."
"Uyển Uyển đừng sợ, để chú xem một chút." Hai tay Tô Mộ Dương vịn trên đầu gối cô, dùng sức một chút, liền khiến hai chân cô rộng mở, hộ khẩu mềm mại của thiếu nữ ngay lập tức rơi vào trong mắt hắn, "Thật là đẹp..."
Nơi đó non nớt hồng nhạt, phía trên chỉ có một lớp nhung mịn nhàn nhạt, chính giữa là hình cánh môi căng mọng, phun ra hạt châu màu đỏ nhạt, giống như một đóa hoa tươi mới nở, hấp dẫn người hái. Có lẽ là ánh mắt của nam nhân quá mức mãnh liệt, hộ khẩu mềm mại kia run run rẩy rẩy, tràn ra từng sợi chỉ bạc...
Hầu kết Tô Mộ Dương trượt lên trượt xuống, chợt ôm thân thể mềm mại đẫy đà của cô kéo đến mép bàn, cúi người ngồi xổm xuống, đầu tiến tới giữa chân cô gái mút lấy hoa môi mọng nước kia.
"A... Không cần như vậy... Chú..." Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào nơi nhạy cảm, chiếc lưỡi to linh hoạt còn mang theo chút mùi rượu, Ninh Uyển có thể cảm nhận rõ ràng cái lưỡi kia tác loạn liếm hôn qua hai cánh hoa nộn thịt, sau khi tìm được hoa hạch sung huyết lượn quanh đâm vào, từng trận khoái cảm như thủy triều làm cô quên mất cả xấu hổ, trong miệng khóc kêu không cần, thân thể lại duỗi tay ôm lấy đầu người đàn ông, muốn nghênh còn cự.
Tô Mộ Dương cuốn hết mật dịch tràn ra từ trong tiểu huyệt vào trong miệng, đầu lưỡi mô phỏng tư thế giao hợp, bắt đầu xâm nhập vào trong huyệt khẩu vừa khít vừa chật, cảm nhận hơi nóng ẩm ướt cùng sự trơn mềm trong đó.
"Ô ô ~ chú ~ không được... Không muốn làm như vậy... Chú mau vào... A!" Hai chân Ninh Uyển treo trên không trung duỗi thẳng, vòng eo mảnh khảnh uốn éo như linh xà, khi cô cúi người xuống, cặp nhũ thịt tròn trịa chạm vào mái tóc cứng ngắc của hắn, lại là một trận tê dại khác thường nổi lên, cơ thể mới vừa nếm thử tình triều, cuối cùng không chịu được thét lên phun ra từng cỗ mật dịch.
Chờ cô hồi phục lại đôi mắt vừa mất đi tiêu cự, người đàn ông đã cởi bỏ quần trong, lộ ra côn thịt đỏ tím giận dữ với những đường gân guốc nổi đầy, bởi vì nhẫn nại quá lâu, trên đầu nấm khổng lồ còn chảy ra chất nhầy trong suốt. Làm cô vừa thẹn vừa đỏ mặt, người đàn ông thấy vậy, cúi người xuống thân mật hôn lên môi cô, hạ thân tự phát tìm đến đào nguyên, trượt lên trượt xuống hôn lên hộ khẩu....
"Uyển Uyển... Em có hối hận hay không?" Thanh âm đan xen giữa tình dục cùng giọng nói trầm thấp từ tính, không khó nghe ra xúc động ẩn nhẫn cùng thương tiếc trong đó. Ninh Uyển dang rộng hai chân, di chuyển đầu gối chạm vào côn thịt cứng ngắc: "Chú, em không hối hận."
Tô Mộ Dương hai mắt tối đen bỗng sáng lên, trong đó ẩn chứa màn hơi nước trong suốt, hắn đỡ cự vật nhắm ngay hoa tâm, phảng phất như một loại tuyên cáo -- "Uyển Uyển, cho dù bây giờ em hối hận, cũng không còn kịp rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro