
Thư sinh cấm dục (phiên ngoại thăm lại chốn cũ)
Lại một mùa xuân nữa tới, núi Điệp Thúy cảnh xuân tươi đẹp, liễu xanh vô kể, có năm ba khách thưởng ngoạn lui tới, nhưng cũng thật bình yên an tĩnh.
Lâm Nguyên Khê cùng Ninh Uyển tay đan tay đi dọc theo đường mòn uốn lượn thăm lại chốn cũ, cũng khó tránh khỏi rung động, trong lòng kích động không thôi.
Lại đến rừng hoa hạnh, hai người không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn nhau cười một tiếng, xuyên qua những cánh hoa rơi đầy đất đi về phía ôn tuyền.
Lâm Nguyên Khê thâm tình ngắm nhìn nữ tử trước mặt: "Ninh Nhi, còn nhớ mùa xuân năm kia trong ôn tuyền này, nàng đã câu dẫn ta thế nào không?" Thanh âm hắn càng ngày càng thấp, âm thầm lay động tiếng lòng.
"Ta mới không có câu dẫn chàng!" Ninh Uyển xấu hổ đỏ mặt, làn da từ trắng chuyển sang hồng, trên mặt một tầng rặng mây đỏ, so với hoa hạnh còn càng đẹp hơn.
Nhìn khuôn mặt này nhiều năm, hắn vẫn chưa bao giờ cảm thấy đủ, Lâm Nguyên Khê nhìn nàng chằm chằm, khiến tim nàng đập như sấm, mới than thở nói: "Ừ, vậy đổi thành ta đến câu dẫn nàng đi."
"Ưm..." Một tiếng rên rỉ tinh tế theo môi lưỡi hai người điên cuồng giao nhau tràn ra, xấu hổ đến gió kia cũng phải nhẹ nhàng phe phẩy cành lá, xào xạc rung động.
"Không cần... Không muốn lại ở nơi này... Sẽ bị người nhìn thấy..." Nhờ có Lâm Nguyên Khê, bây giờ núi Điệp Thúy cũng là một ngọn núi nổi tiếng ở Đại Hạ, lại đang vừa vặn trong mùa thưởng ngoạn, Ninh Uyển trong lòng lo lắng, lên tiếng nhắc nhở.
"Ninh Nhi yên tâm, vi phu tự có chừng mực."
Trong lúc giao triền quấn quít nhau, hai người đã đi vào ôn tuyền, nước cao tới thắt lưng, quần áo đã cởi một nửa, thở dốc không ngừng. Bàn tay to của Lâm Nguyên Khê lưu luyến trên người ái thê xoa nắn, khiến hơi thở nàng trở nên bất ổn, nhỏ giọng ngâm nga.
Ninh Uyển chỉ cảm thấy toàn thân như có vạn con kiến đang gặm cắn, ngứa ngáy khó nhịn.
Đang lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Nguyên Khê vén vạt áo lên, cùng với nước nóng ấm áp trong hồ động thân xông vào. "Ách... A..." Một hồi lâu Ninh Uyển mới hoàn hồn, tay nhỏ bé đấm lên ngực Lâm Nguyên Khê: "Chàng thật lỗ mãng!"
Lâm Nguyên Khê thấy nàng đã thích ứng, liền nhấc chân trái nàng lên quấn quanh eo mình, sau đó ôm chặt thân thể mềm mại không xương của nàng bắt đầu cấp tốc đi chuyển. Tiến tới cắn nhẹ vành tai nhỏ nhắn, nói: "Không có biện pháp, Ninh Nhi mê người như vậy, vi phu thật sự nhịn không được."
Sức đẩy nổi trong nước khiến cho hai người dễ dàng quấn lấy nhau hơn, rất nhanh Ninh Uyển cảm thấy động tình, bắt đầu hạ thấp giọng rên rỉ: "Ưm.... Nhẹ một chút... Lâm lang.... A a a ~"
"Đã sinh hai hài tử rồi, cái miệng nhỏ của Ninh Nhi vẫn còn chặt như vậy, cắn ta thật thoải mái." Môi mỏng Lâm Nguyên Khê phun ra lời nói dâm đãng làm Ninh Uyển cảm thấy thật hổ thẹn, tốc độ ra vào càng lúc càng tăng, mang theo một trận bọt nước màu trắng, từng đợt khoái cảm dọc theo xương sống vọt lên.
Nơi này lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai, cho nên tất cả vui vẻ cũng như được tăng lên gấp bội. Không biết làm bao lâu, Ninh Uyển bị hắn từ sau lưng gắt gao đè chặt, dường như muốn đem nàng dìm xuống nước, cả hai cùng leo tới trạng thái sung sướng cực lạc.
Lúc này, trong rừng hoa hạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Ninh Uyển bị dọa sợ tới mức vội vàng vùi đầu vào lòng tướng công, Lâm Nguyên Khê có dỗ dành thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
"Được rồi được rồi, nàng nhìn chúng ta vẫn còn mặc y phục này." Lâm Nguyên Khê tẩy rửa sạch sẽ cho nàng trong ôn tuyền, sửa sang lại quần áo ngay ngắn, ôm nàng mang lên bờ, cổ Ninh Uyển vẫn còn hồng một mảng, thấy bốn phía đã sớm không có người, y phục tuy loạn, nhưng quả thật tất cả vẫn đều mặc trên người, lúc này mới chậm rãi trở lại tự nhiên.
Hai người sóng vai nằm trên mặt cỏ mềm mại, cảm thấy nhân sinh không gì viên mãn hơn nữa.
Hồi lâu, khi Ninh Uyển cho rằng hắn đã ngủ, Lâm Nguyên Khê từ từ mở miệng: "Ninh Nhi, vì ta, nàng không thể làm hồ yêu, không thể tiếp tục trẻ mãi không già, nàng có hối hận không?"
Ngày ấy, Ninh Uyển nuốt vào tránh dược châu, toàn thân đau đớn co rút không thôi, mỗi tia tinh lực đều từ trong thân thể thoát ra ngoài. Lâm Nguyên Khê cho là nàng đã bị đạo sĩ gây thương tích, vì vậy ôm tiểu hồ ly hấp hối, thất hồn lạc phách đi lên núi, mỗi ngày đều thề trong lòng nhất định phải phụng bồi tiểu hồ ly cho đến già.
Chờ tiểu hồ ly rốt cục cũng đã tích cóp đủ linh lực biến thành hình người, nàng lại phát hiện bản thân đã mất hết pháp thuật, biến thành nữ tử nhân gian bình thường. Hóa ra tránh dược châu kia, tuy rằng có thể tạm thời áp chế tu vi của hồ yêu, nhưng đến cùng lại là đan dược đến từ thế giới khác, dẫn tới làm thương tổn lục thức.
Nhưng Lâm Nguyên Khê lại mừng rỡ như điên, ôm Ninh Uyển khóc lớn một hồi, đối với nàng càng ngày càng yêu mến. Vì để cho Ninh Uyển có danh phận đàng hoàng, cũng để người nhà đồng ý, Lâm Nguyên Khê càng dốc lòng nghiên cứu kinh thư sách luận, sau khi đỗ tam giáp*, vinh quang trở về, tạo nên lịch sử, hai người cuối cùng cũng thành thân. Liên tiếp có hai nam hài, sau này được gia đình tán thành, nhập tổ quy tông, ghi vào gia phả.
*Tam giáp: ba mức độ trong kỳ thi hội và đình, gồm có đệ nhất giáp là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa, đệ nhị giáp là hoàng giáp, và đệ tam giáp là tiến sĩ.
Nhắc tới chuyện cũ, cả hai đều cảm thấy bồi hồi, lại cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Ninh Uyển xoay người nằm trên hõm vai quen thuộc, hờn dỗi nói: "Chàng cũng không phải không biết, có thể cùng chàng bên nhau cả đời, là điều ta rất vui sướng. Ngược lại... Chàng vốn chỉ say mê đọc sách mà thôi, lại vì ta mà thi đậu công danh, còn làm quan, có phải mệt mỏi hay không?"
Lâm Nguyên Khê yêu thương ôm chặt nàng vào trong ngực: "Ninh Nhi ngốc, bây giờ hoàng thượng đã phê chuẩn cho ta tự do ra vào tàng thư các, có thể xem qua những cuốn sách tuyệt vời trong thiên hạ, nàng không biết ta hạnh phúc tới mức nào đâu."
Gió xuân nhè nhẹ say lòng người, ôn tuyền khói trắng lượn lờ, dương liễu đung đưa, nồng tình kiều diễm tại chỗ, hai thân ảnh lưỡng tình tương duyệt dần đần lại giao triền ở cùng một chỗ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro