Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thợ săn trên núi 23

Xế chiều, nương tử Lý gia xách giỏ tre đi đến Hoắc gia, Ninh Uyển thấy thần sắc nàng ấy vốn vui vẻ sáng sủa lại bắt đầu lo âu, vẻ mặt thường ngày đều ôn nhu trầm lặng hôm nay lại bồn chồn không yên. Trong lòng nàng "lộp bộp" một tiếng, sắc mặt trầm như nước, nắm lấy tay nương tử Lý gia: "A tỷ, nói cho ta biết, có phải hai tên cầm thú kia lại tới nữa?"

"Không... Không phải... Kể từ khi nuôi con chó ngao muội đưa cho, bọn họ đều không dám đi vào."

"Vậy có chuyện gì với tỷ vậy?"

Hốc mắt Dương Vân đỏ lên, giọng nói nàng run run: "A muội, ngày mai chính là ngày Nhị Hắc ca trở về, ta... ta sợ."

"Ngày mai sao?" Ninh Uyển cũng cả kinh, có chút không yên, đều là nữ tử nên nàng biết a tỷ lo âu điều gì, giờ phút này nàng chỉ mong mỏi Lý đại ca là loại nam nhân thâm minh đại nghĩa*, nàng nắm lấy bả vai a tỷ, "Tỷ yên tâm, huynh ấy sẽ chỉ đối tốt với tỷ hơn thôi, hãy tin tưởng ta. Chuyện này, tỷ không thể lừa gạt huynh ấy, nếu như có một ngày huynh ấy biết được chuyện này từ trong miệng người khác, thì chuyện này sẽ không kết thúc được đâu."

*thâm minh đại nghĩa: là thành ngữ, ý là có ý thức cao, biết việc nào quan trọng việc nào không

"Ô... Tại sao cuộc đời ta lại khổ như vậy..."

Ninh Uyển không ngừng an ủi nàng, sau khi chờ tâm tình nàng ổn định lại, hai người liền ngồi xuống đối diện nhau, bắt đầu may vá.

Đúng lúc này, Tiểu Quái bình thường luôn cao ngạo lạnh nhạt bắt đầu sủa điên cuồng ở trong sân, Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn lên, thấy đứng ngoài sân là Trần Đức Thanh - kẻ chuyên ra vẻ đạo mạo nghiêm trang nhưng thực chất còn không bằng cầm thú. Dương Vân bên cạnh cũng nhìn thấy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Sao lão bất tử* kia lại đến đây? A tỷ đừng sợ, cứ ở bên trong đi." Ninh Uyển vội vàng đứng dậy, nàng từ xưa đến nay gan lớn, hơn nữa Tiểu Quái lại trung thành đáng tin, chưa bao giờ ăn bất kỳ đồ ăn người ngoài đưa nào.

*lão bất tử: trong ngữ cảnh này là một lời châm biếm, ý ám chỉ là già rồi còn không chết

Dương Vân vội vàng kéo nàng lại, lo lắng nói: "Đừng đi... Hắn nhất định là có ý xấu."

Ninh Uyển vẫn bước ra khỏi cửa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng liếc nhìn người bên ngoài. Trần Đức Thanh nhiều lần cam chịu bị con chó lớn này chặn trước mặt khiến hắn hận muốn chết, lại thấy nương tử Hoắc gia như hoa như ngọc đứng đó, xương cốt hắn như muốn nhũn ra. Buổi sáng khi đang làm đồng, hắn nhìn thấy Hoắc Vân Sơn vào núi săn thú, lòng hắn lại bắt đầu ngứa ngáy. Mặc dù một bụng ý xấu, nhưng trên mặt hắn vẫn là một bộ hòa ái đáng tin: "Hoắc gia nương tử? Mau bảo con chó này đừng sủa nữa, thật dọa người."

"Ồ, Trần lão có việc gì sao?" Tiểu Quái thấy chủ nhân không ngăn cản, kêu càng lớn tiếng, hai chân trước ép vào cửa sân uy nghiêm đứng thẳng.

"Ta đi ngang qua đây, đến xem nhà mới của hai người." Hắn tự cho rằng lý do này rất cẩn thận không chút sơ hở nào, dù sao khi Hoắc gia sửa nhà cũng là do nhờ vào hắn nhìn thời tiết.

Nào ngờ trên mặt mũi nương tử Hoắc gia đều hiện lên vẻ chán ghét, Ninh Uyển nhướng mi nói: "A, là như vậy à. Nhưng Tiểu Quái nhà ta bình thường nhìn thấy người sẽ không sủa, trừ khi nó nhìn thấy thứ còn không bằng cầm thú."

"Ngươi!" Hắn không nghĩ tới tiểu cô nương mảnh khảnh này lại nói chuyện không chút lưu tình như vậy giống như là biết cái gì đó, hắn không cam lòng lui về sau, vẫn một bộ nghiêm trang nói, "Tiểu nương tử này là có ý gì?"

Ninh Uyển thấy hắn vẫn còn giả bộ, giận tím mặt, nổi giận đi về phía cửa sân: "Không có ý tứ gì! Này, lão bất tử kia, mau cút nhanh cho ta! Nếu còn lắc lư loanh quanh nhà ta nữa, ta liền thả chó ra cắn chết ngươi!"

Sau khi nàng nói xong liền thuận tiện mở cửa sân, Tiểu Quái bên trong đang vận sức chờ phát động liền như ngựa hoang thoát cương, gầm lên một tiếng chạy vội ra ngoài, lao thẳng về phía Trần Đức Thanh. Hắn sợ tới mức quay người chạy trốn như chuột, miệng liên tục xin tha: "Tiểu nương tử, tiểu nương tử, ta sai rồi, mau kêu nó dừng lại đi.... A a a a!"

Tiểu Quái được huấn luyện tốt, không bao giờ cắn người, chỉ chạy tới cắn ống quần hắn, đuổi theo hắn chạy khắp nơi, chật vật mười phần, một phần ống quần đã bị đứt, chỉ còn lại vài mảnh vải treo lủng lẳng. Chẳng biết từ lúc nào, nương tử Lý gia cũng đứng dậy đi theo, nắm chặt tay thành quyền, học theo bộ dáng của Ninh Uyển, hét lớn một tiếng: "Cút."

Chó ngao đuổi theo hắn chừng hai ba dặm, sau khi trở lại rất vênh váo tự đắc, Ninh Uyển ném cho nó một khúc xương, dùng sức vỗ đầu nó: "Đứa nhỏ ngoan."

"A muội, thật nhẹ nhõm." Hai con mắt đen láy của Dương Vân sáng lên, ngực phập phồng thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm cuối cùng cũng nở nụ cười, "Ta đột nhiên không sợ nữa, chỉ bằng lão già vô dụng kia thì có tư cách gì mà quấy rối xáo trộn cuộc đời ta."

Nghe nàng ấy nói như vậy, Ninh Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm: "A tỷ, tỷ có thể nghĩ như vậy là được rồi, những kẻ ác nhân này quen ức hiếp kẻ yếu, né tránh kẻ mạnh."

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro