Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thợ săn trên núi 2

Ngày thứ hai, Ninh Uyển ngủ hẳn đến mặt trời cao ba thước, ngủ một giấc say, khi mở mắt ra liền thấy trên nóc nhà lộ ra nhiều điểm nắng. Này lỡ trời đổ mưa thì làm sao!

Nàng lật người lại, có thể cảm giác được chăn bông dưới thân là hoàn toàn mới, còn tỏa ra mùi thơm của nắng. Trong cả căn phòng, cũng chỉ có cái giường này là bền chắc nhất, bên dưới kê lót bằng mấy khối gạch đá. Thử nghĩ xem, Hoắc Vân Sơn cường tráng như vậy, ngủ trên cái loại giường gỗ bình thường kia, chẳng sập mới là lạ.

Cũng không biết hệ thống có phải quái gở hay không, lần này cho cô xuyên vào mang cái danh quả phụ trẻ trên người. Nói tới cảnh ngộ của nguyên thân, phải nói là vô cùng thê thảm, nàng sau khi gả đến Trình gia cùng thôn năm mười bốn tuổi, trượng phu liền mắc bệnh nan y, không chống đỡ nổi quá hai năm liền qua đời. Người Trình gia nói nàng mệnh rắn khắc phu đuổi nàng về nhà mẹ đẻ, tuy nàng xinh đẹp, tay chân lanh lợi, nhưng với cái danh khắc phu này, không ai dám tới hỏi thăm, chỉ đành ngồi nhà may vá, giặt giũ bên cạnh mẹ già, ngẫu nhiên thêu thùa kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Khi bà mối được thợ săn Hoắc Vân Sơn ở trên núi nhờ tới cửa cầu thân, mặc dù mẹ nàng đáp ứng nhưng nàng nhất quyết không đồng ý. Lương thực có thể đổi lấy tiền ăn hàng ngày nhưng không có ruộng đất thì sao được, lại ghét bỏ người kia là dân ngoại lai vô định, không ruộng không đất, gả đi không giúp đỡ được gì, với lại vợ hắn năm xưa chết sớm, hắn là người góa vợ, nàng lập tức mắng bà mối đến cẩu huyết đầy đầu.

Ninh Uyển chính là lúc này thì xuyên đến, nàng biết trong nội dung nguyên tác, sau khi quả phụ từ chối Hoắc Vân Sơn, không tới một năm hắn đã cứu được Thẩm Thiên Thiên, một thiên kim tiểu thư nhà giàu bị suy tàn, mặc dù nàng ta kiều kiều nhược nhược không sinh được con, nhưng Hoắc Vân Sơn vẫn đối đãi với nàng sủng ái đến tận cùng. Hai người nâng đỡ lẫn nhau, đem cuộc sống vô vị tẻ nhạt trở nên tràn ngập sắc hồng, quả phụ dần dần đỏ mắt nhìn xem, thầm hận lúc trước bản thân thị lực kém. Lại sau khi nhìn thấy hai người tằng tịu với nhau ở vùng đất hoang, nàng liền tâm viên ý mã* sinh ra tâm tư câu dẫn Hoắc Vân Sơn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt. Tình cảnh đó vô ý bị tên du thủ du thực Trần Nhị Cẩu sớm thèm muốn vẻ đẹp của nàng nhìn thấy, gã lặng lẽ lẻn vào nhà quả phụ gian dâm, sau lại trở thành đồ chơi của một số nam nhân ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, nàng xấu hổ giận dữ không chịu nổi liền nhảy sông tự vẫn.

*Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ

Trời a... Nguyên thân hành động như này, hệt như tên thô bỉ cuồng nhìn trộm trong tiểu thuyết thịt văn, là tiểu tam đi câu dẫn chồng người khác, cuối cùng bị mẹ ghẻ (tác giả) lợi dụng viết về vai nữ phụ thê thảm trong NP thuần thịt.

Thật may... Lúc này mọi chuyện cũng chưa phát sinh, công lược Hoắc Vân Sơn vẫn còn kịp. Muốn thay đổi vận mệnh nguyên thân, đầu tiên phải thuận lợi gả cho hắn đã, vì thế nàng sau khi xuyên đến, giả vờ bị mẹ già kích thích đáp ứng hôn sự, mẹ già vốn có ý này mặt dày vui mừng đi cầu bà mối, chuyện cứ thế liền thành.

Chẳng qua, nguyên thân vốn là mồm miệng lanh lợi, nói năng chanh chua không nể người, lại có tính tình không chịu thiệt. Nàng không thể sửa lại thiết kế nhân vật, bằng không ở sơn thôn ngu muội này bị người ta coi là tà linh nhập người, điều này có thể vô tình làm tăng độ khó của công lược.

Đem toàn bộ 20 điểm thuộc tính thu được từ nhiệm vụ trước vào "Thể chất", Ninh Uyển xoay người rời giường. Vẫn là ngôi nhà cũ nát nhưng Hoắc Vân Sơn và cung tên săn đã không thấy, đoán chắc rằng hắn đã đi vào núi săn thú. Nàng lại đến nhà tranh cách vách dùng làm phòng bếp, trên bếp còn đang bốc hơi nóng, bên trong hấp một chiếc bánh bột ngô.

Ăn xong, Ninh Uyển bắt đầu dốc lòng cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt trước mặt, nếu muốn nàng sống như một dã nhân trong thế giới này, nàng cũng phải sống trong hoàn cảnh tốt nhất.

Đầu tiên Ninh Uyển xắn tay áo lên, nhổ sạch cỏ dại xung quanh sân được bao quanh bởi hàng rào trúc, một số cỏ có rễ ăn sâu, nàng không thể không lôi ra một thứ tựa như xẻng trong nhà ra để xới gốc lên. Sau đó lấy ra một miếng giẻ lau, lau chùi từ trong ra ngoài nhà. Còn đem toàn bộ thịt muối chuyển đến bên phòng thoáng mát thông gió bên hông nhà, tránh cho mùi vị hun khói bay tứ tung.

Ngày kế tiếp, nàng quét, rửa, dọn, chuyển, lau, phơi... làm không ít việc, thời điểm mệt mỏi tê liệt, Ninh Uyển cảm khái một câu: Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro