
Thợ săn trên núi 19
Ninh Uyển dậy thật sớm, không để ý đến việc nhà đang lợp ngói, sau khi báo cho Hoắc Vân Sơn một tiếng, nàng liền xách giỏ ra ngoài.
Đi tới Lý gia, cửa sân bị đóng, nàng ngập ngừng dò xét gọi Lý tỷ mấy lần nhưng không có người trả lời, do dự hồi lâu cuối cùng nàng đẩy cửa gỗ bước vào. Trong sân nhỏ, chiếc giỏ tre bị đá đêm qua vẫn chưa được đặt lại chỗ cũ, Ninh Uyển chỉnh lại giỏ tre, tâm trạng phức tạp.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, "két" một tiếng, một nữ tử ngồi dựa bên khung cửa, chính là nương tử Lý gia. Quần áo chỉnh tề, nhưng sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt càng khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi, nàng ấy cau cau mày: "Nương tử Hoắc gia, ngươi không mời tự đến là muốn làm cái gì?"
"A tỷ, tỷ đây là muốn trở thành người xa lạ với ta sao." Thấy nàng cố gắng trấn định, mặt mũi xa cách, hốc mắt Ninh Uyển chợt nóng lên.
Nương tử Lý gia trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nghiêng nghiêng người, môi mấp máy: "Vào đi."
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ trong gian nhà chính dùng để đãi khách, nương tử Lý gia châm trà cho nàng uống, tuy nhiên lúc đi lại hai chân nàng ấy rõ ràng đang run rẩy, Ninh Uyển vội vàng ngăn nàng lại: "A tỷ, không cần châm trà, ta không khát."
Nàng nghe thấy giọng nói của mình có chút thê lương, quả nhiên nương tử Lý gia không châm trà nữa, quay lưng về phía nàng, đầu tiên là bả vai nàng ấy hơi run rẩy, sau đó rung chuyển như trấu, thân hình gầy gò như lá rơi phiêu tán trong gió mùa thu, ly trà "ba" một tiếng rơi xuống đất, tựa như cọng rơm cuối cùng níu giữ nàng ấy cũng đã bị gãy, nương tử Lý gia tên thật là Dương Vân, ôm lấy bả vai ngồi xổm xuống đất, kìm nén khóc nức nở.
Ninh Uyển hoảng hồn, ở trong thế giới này nàng vẫn luôn là người lanh mồm lanh miệng, nói lý không tha người, chưa từng trải qua thời điểm tay chân luống cuống như này. Ninh Uyển vội vàng bước tới ôm lấy nữ tử đáng thương, miệng không ngừng nói: "A tỷ, đừng khóc.... đừng khóc...."
"Ngươi đều biết.... Ngươi cái gì cũng đều biết đúng không... " Dương Vân càng khóc càng lớn, lỗ mũi giật giật, vội vàng lau đi nước mắt nước mũi.
"A tỷ!" Ninh Uyển đỡ người phụ nữ đang suy sụp ngồi lên ghế, cắn răng nghiến lợi nói, "Đều là do hai lão già không bằng cầm thú kia, ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của bọn chúng, đánh cho tàn phế đuổi ra khỏi thôn!"
Nghe vậy Dương Vân ngừng nỉ non, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước trừng lớn, nàng cắn môi dưới, buồn bã mở miệng: "Không, không thể làm như vậy. Làm thế sau này Lý gia không ngóc đầu lên được, chờ Nhị Hắc ca trở lại, người người đều sẽ châm biếm đâm chọc đằng sau lưng hắn.... Hơn nữa hai tên ma quỷ kia, cho tới bây giờ... cho tới bây giờ cũng chưa từng lưu lại dấu vết trên người ta, cũng chưa từng... chưa từng làm ở bên trong... Tóm lại xảy ra loại chuyện này, ta vốn nên là nhảy giếng chết đi cho rồi, nhưng ta chết, ai tới chiếu cố bà bà... "
Lý bà bà năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, tuy sức khỏe tốt, nhưng lại bị câm điếc, không được chăm sóc chiếu cố thì có thể chống đỡ được bao lâu?
"A tỷ! Tỷ vạn lần không nên nghĩ quẩn, tỷ cứ muốn tự vẫn như vậy, thật sự là tiện nghi cho bọn hắn quá! Tội ác tày trời là bọn hắn, tỷ không có làm gì sai cả! Dựa vào cái gì mà người chịu hậu quả lại là tỷ." Đây mới là điểm khiến Ninh Uyển tức giận, nàng cũng biết tức giận cũng không có tác dụng gì, đây là Dương Vân tự mình lựa chọn, nàng cũng không thể thay đổi được suy nghĩ và quan điểm của mỗi một cá nhân trong thời đại này. Cuối cùng cũng chỉ có thể ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng ấy, từng chút từng chút trấn an người: "Lý đại ca tháng sau sẽ về, đến lúc đó tỷ không cần phải sợ gì cả."
Tuy nhiên, khi nhắc đến Lý Nhị Hắc, nước mắt Dương Vân lại rơi càng lợi hại hơn. Ninh Uyển biết nàng đang lo lắng điều gì, hai tay đỡ bả vai nàng ấy, bình tĩnh nói: "A tỷ, tỷ phải tin tưởng Lý đại ca, hắn là người thân cận nhất của tỷ trên đời này, là chỗ dựa lớn nhất của tỷ. Tỷ vì hắn mà không oán không hối chiếu cố Lý đại nương ba năm, làm chỗ đỡ ngôi nhà này, hắn đối với tỷ chỉ có áy náy cùng cảm kích, cho nên A tỷ, tỷ phải tin tưởng hắn, biết không?"
"Ừm..."
Suốt buổi sáng, Ninh Uyển dùng lời lẽ dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi nương tử Lý gia, tìm đủ mọi cách để nàng cười, cuối cùng cũng khiến vẻ u ám trong mắt nàng tiêu tán đi vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro