Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thợ săn trên núi 14

Khi từ biệt Ninh mẫu, đòn gánh treo một quải đồ còn lớn hơn nhiều so với lúc nó đến, bên trong chứa một ít hạt giống rau củ quả, chút thức ăn cùng với chục quả trứng, còn có một ít quần áo giày dép dùng trong mùa đông.

Ninh mẫu nói: "Ăn mỗi thịt không thì không tốt, nên phối thêm chút thức ăn. Ninh Uyển, con cũng đừng ngủ nướng nữa, đem đất trồng sau nhà xới lên chút." Lại lặng lẽ kéo Ninh Uyển sang một bên nói thầm: "Hiện tại đừng ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp của bản thân được nam nhân thương, chờ đến khi mới mẻ không còn nữa hắn lại ghét bỏ con người đầy tật xấu..."

"Biết rồi nương, người lải nhải dong dài quá." Ninh Uyển ngáp dài một cái, nàng bây giờ thiếu ngủ trầm trọng, phỏng chừng đi tới đi lui cũng có thể ngủ được, trồng trọt cái gì, sau này hãy nói đi.

Bị nữ nhi nhà mình ghét bỏ, Ninh mẫu chuyển hướng qua Hoắc Vân Sơn: "Vân Sơn, thường xuyên trở về nhé."

"Được rồi nương, không bằng người chuyển đến bên kia ở cùng tụi con đi, con đi săn thú cũng tích tụ được một ít, đang định sửa chữa lại nhà một chút." Hoắc Vân Sơn tự cảm thấy đề xuất này thật xuất sắc, nhất định có thể thu được hảo cảm của tức phụ cùng mẹ vợ.

Không ngờ Ninh mẫu xua tay nói: "Aiyo, ta thích thanh tĩnh, hai người các con vẫn là sống tốt cuộc sống bé nhỏ của mình đi." Đùa hả, nếu ta đi thì sao có thể ôm được cháu ngoại tôn mang đi khoe với mấy lão nương mồm mép kia.

Ninh mẫu sao biết được, hai người chính là ở dưới mí mắt của bà, cũng đang cố gắng tạo người.

---------------------

Sau khi về đến nhà, Ninh Uyển trước tiên ngã xuống giường ngủ say, lại theo thường lệ bị đồ ăn ngon đánh thức, bên cạnh còn có một túi vải thô, nàng hoang mang ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Vân Sơn xoa xoa tay: "Đây đều là toàn bộ tiền ta tích góp được, nàng bảo quản đi."

Đổ ra và đếm, vụn bạc vỡ lớn lớn nhỏ nhỏ cũng ước chừng hai, ba chục lạng bạc, cộng thêm vài xâu tiền đồng nặng trịch. Ở thời đại này đây đã là số tiền không nhỏ, Ninh Uyển cho rằng Hoắc Vân Sơn sống trong nhà tranh vách lá chắc hẳn là nghèo đến mức không có gì ăn, không ngờ lại có tiền như vậy, băn khoăn nói: "Chàng lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

"Thỉnh thoảng săn được tấm da tốt, đem ra chợ bán với giá cao, ta cũng không hay mua gì, liền từ từ tích lại." Hoắc Vân Sơn từ trước đến nay đối với tiền bạc rất luôn coi trọng.

"Oa! Theo này mà nói, chàng ngày ngày đi săn, không phải sẽ trở thành đại thổ hào sao!"

Ninh Uyển tựa hồ như nhìn thấy vô số bông tuyết bạc rơi về phía mình, trong mắt tràn đầy vui sướng, thình lình nam nhân mang một túi hạt dẻ gõ qua nàng: "Nữ nhân ngốc, nàng cho là săn thú dễ dàng vậy sao. Trước khi vào núi phải bái Sơn thần, mỗi năm cũng chỉ vào mùa thu mới có con mồi béo khỏe, những mùa khác thì phải xem vận khí, mà coi như vào mùa thu, cũng không thể săn bắt quá độ, nếu không Sơn thần giận dữ, năm sau sẽ không còn con mồi để đánh."

Ninh Uyển bừng tỉnh hiểu ra, thời đại này tư duy cũng không phải hoàn toàn ngu xuẩn lạc hậu, lấy việc săn bắn làm ví dụ, nó đảm bảo rất lớn cho khả năng tồn tại của vòng sinh thái, kỳ thực là một nước đi sáng suốt.

Nhưng... nói đạo lý thì đạo lý, làm sao hắn dám dùng từ ngữ thô thiển (ngốc) cùng với bạo lực tay chân (gõ) mình như vậy!

Hai người nhanh chóng rùm beng, ngay cả thức ăn đã lạnh cũng không phát giác được. Mãi cho đến khi áo khoác nàng bị hắn lột hở vai, bộ ngực sữa nửa lộ, hơi thở nam nhân thô trọng không đều, lúc này Ninh Uyển mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng thối lui vòng chiến, tối qua quá mức càn rỡ, nơi đó của nàng vẫn còn sưng đỏ đấy.

Hoắc Vân Sơn tất nhiên là biết tức phụ bị mình làm cho cực khổ, nên không nỡ làm nàng đau, tự mình bình ổn lại dục vọng vô độ, cơm nước xong liền bắt đầu thương lượng tính toán tương lai của họ.

"Nhà phải xây, nếu không trời mưa thì làm thế nào."

"Nhất định phải xây, ngày mai ta đi lên trấn tìm thợ mộc tới."

"Vườn rau cần phải trồng, vào mùa đông bắp cải trắng dùng để nấu canh."

"Phải trồng, ta sẽ khai hoang đất."

"Chúng ta cũng cần nuôi một đám gà con, có thể ăn trứng gà bổ sung chất lòng trắng trứng*."

"Cái này hay, không phải là nương đã giúp chúng ta ấp trứng sao?"

...

*Thời cổ đại mà nên tui để là "chất lòng trắng trứng", chứ thời đó ai biết "protein" là cái gì ⊙▽⊙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro