Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dị thế long quân 20

Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người vượt mọi chông gai, bám vào vách đá phía sau rừng, khó khăn leo lên.

Một đường này đi không hề xuất hiện chim muông thú vật nào, hiện ra trước mắt bọn họ là một khe núi sâu không thấy đáy, đen thui, tựa như một cái miệng to đáng sợ đang há ra. Ánh mặt trời không biết bị cái gì che khuất, từ đáy khe sâu truyền tới một luồng lạnh lẽo thấu xương.

Mặc dù Ninh Ngọc đã sớm phân phó mọi người uống thuốc xua tan hàn khí, nhưng vẫn có người không tự chủ được răng run cầm cập. Cái loại lạnh như băng này, không phải là từ ngoài vào trong, mà là dường như nó chôn sâu trong thân thể ào ạt phóng ra ngoài.

Ninh Ngọc hít sâu một hơi, thanh âm trầm ổn trước sau như một: "Mọi người nghe ta chỉ huy, tuyệt đối không được sai lầm."

"Vâng!"

Dưới chỉ huy của hắn, một đám người tản ra đứng ở các hướng khác nhau, nhìn như không có liên hệ gì với nhau nhưng lại mơ hồ có xu hướng không thể tách rời. Đứng ở mắt trận là hai người Ninh Diễm và Cốc Anh Hoa.

Hai người Ninh Uyển và Mai Thanh Lộng đứng ở vòng ngoài, thần sắc ngưng trọng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Khi Ninh Ngọc niệm một đoạn chú văn dài, không khí xung quanh tựa như càng trở nên ngưng trọng, mang theo một loại trang nghiêm của nghi thức cổ xưa. Ninh Diễm lần đầu tiên trải qua cảnh tượng lớn như này, trong lòng không khỏi kích động, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Cốc đại ca... Thanh Long ngủ rồi sao?"

Khóe miệng Cốc Anh Hoa giật giật, lạnh lùng nói: "Tập trung tinh thần!"

Thời gian trôi qua, mọi người ai nấy đều yên lặng. Nhịp tim mọi người như hòa làm một thể, bắt đầu đập theo tần số chung, "Thình thịch"... "Thình thịch"... Âm thanh đều đặn chấn động bên màng nhĩ, hai mắt Ninh Ngọc đang nhắm chặt, đột nhiên trợn tròn, thấp giọng quát một tiếng: "Hương dẫn rồng!"

Ninh Diễm mở túi ra, tay tùy ý giơ lên, bột phấn xám xịt nháy mắt lớn mạnh như sương mù, phiêu tán tới khe núi sâu. Giọng Ninh Ngọc niệm chú đề cao lên tám độ, không khí im lặng bao trùm.

Khi sương mù kia hoàn toàn biến mất nơi miệng khe núi, trong hang động truyền đến một tiếng than thở thật dài, trong chớp mắt một con hắc long từ trên trời ló ra, bay lơ lửng trên không, gầm nhẹ.

Cơ hội tới, cần phải thừa dịp hắc long đang nuốt hương nhanh chóng tốc chiến tốc thắng, Ninh Ngọc đứng giữa tám hướng, quát: "Giương cung!"

Cốc Anh Hoa đang vận sức chờ phát động, trở tay chộp khí tạo thế dương cung, một cây cung ngăm đen cổ xưa to lớn xuất hiện trong tay hắn, khi hắn kéo cung, một mũi tên cổ xưa đồng dạng đáp trên dây cung. Nếu nhìn kỹ, trên mũi tên đen kia chứa huyết khí cuồn cuộn, trông như một sinh vật sống, phảng phất như tập hợp sức mạnh của một đội quân hùng hậu.

Thấy tình hình này, Mai Thanh Lộng đang lặng lẽ quan sát diễn biến, thế nhưng bị dọa cho rùng mình, cây cung đen cùng mũi tên cổ xưa kia, làm hắn sinh ra một tia sợ hãi, mặt mũi đau nhức. Chỉ cần Cốc Anh Hoa buông lỏng tay, hắn sẽ dịch chuyển mây đen, đẩy đám người này chôn vùi xuống dưới khe núi, an ủi 9000 năm cô độc tịch mịch của hắn.

Cốc Anh Hoa chờ Ninh Ngọc ra lệnh, thấy hắn vẫn chậm chạp không lên tiếng, thử thăm dò mở miệng: "Nhị thúc?"

"Không đúng... " Ninh Ngọc lẩm bẩm nói...

"Không đúng chỗ nào?" Ngay cả Ninh Diễm cũng nhìn ra con hắc long kia sắp lao xuống.

"Rồng không có chân gỗ*, không thể bay lên trời." Ninh Ngọc hoảng sợ nhìn chằm chằm hắc long, "Các ngươi nhìn sừng nó!"

(*Trong tập "Long Hư- Thăng bằng" của Vương Sung thời nhà Hán viết: 'Rồng không thể bay lên trời nếu không có chân gỗ'.)

"A!" Giữa tiếng kinh hô của đám người, Mai Thanh Lộng cũng không khỏi kinh ngạc, hiện tại lơ lửng trên không trung chính là ảo ảnh của hắn, nhưng nhìn kỹ vào sừng rồng kia, không biết từ khi nào đã biến thành hình như núi lớn, tản mát ra ánh sáng tối tăm.

Điều này nghĩa là... Hắn tùy thời có khả năng sẽ gặp phải thiên kiếp.

Ninh Uyển mừng thầm, nàng rốt cuộc nhớ ra con rồng mà nàng mơ thấy sau mỗi lần giao hoan có điểm gì khác nhau, những viên thuốc nàng dùng tích phân đổi lấy chắc hẳn đã có tác dụng, chắc chắn thuốc đã ngấm vào Mai Thanh Lộng sau nhiều lần giao hoan cùng nàng, khiến cho tu vi hắn tăng mạnh. Chỉ cần Thanh Long thăng thiên thành công, thiên đình có pháp tắc, hắn sẽ không đi tìm tộc săn rồng gây phiền toái nữa.

Cốc Anh Hoa nhanh chóng ra quyết định, dùng thần lực kéo cung tủy rồng về hướng trăng tròn, hô một tiếng, mũi tên tủy rồng phá không bay đi, bay thẳng tới nghịch lân nơi cần cổ hắc long. Dù hắc long có quay cuồng thế nào, mũi tên tủy rồng như có linh thức, trước sau vẫn nhắm ngay lớp vảy trắng to cỡ bàn tay của nó.

"Chính là lúc này... " Ninh Uyển cùng Mai Thanh Lộng đồng thời mặc niệm trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro