Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (13)

Bạch Mặc nâng đôi mắt sáng lên, không một chút nhát gan và lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lệ khí của Âu Lạc Thần, nhẹ nhàng hỏi một lần nữa.

“Anh nói, tôi dám không?”

“Hạ Anh Lạc, cô đừng khinh người quá đáng!! Nại Nại có lỗi gì, mà cô nhất định phải nhằm vào cô ấy?!”

Âu Lạc Thần gầm nhẹ thốt ra, không biết sao, ánh mắt của Hạ Anh Lạc khiến hắn không ngừng chột dạ.

“Tôi khinh người quá đáng à?” Bạch Mặc cười, chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi, không nghĩ tới tốt chất tâm lý của bạn học Cảnh kém như vậy, chậc chậc~”

Đây chỉ mới là món khai vị liền không chịu nổi?
Những chuyện kế tiếp, cô ta phải ứng đối như thế nào đây?

Cảnh Nại Nại, cô nhất định nhất định phải kiên cường một chút a, đừng để tôi quá thất vọng đấy~

Cảnh Nại Nại hai mắt đẫm lệ yêu kiều, sắc mặt tái nhợt suy yếu, môi giật giât: “Hạ Anh Lạc, có phải tôi đắc tội cậu chỗ nào không? Tôi xin lỗi cậu…”

Âu Lạc Thần vừa tức giận vừa đau lòng, Nại Nại không sai, dựa vào cái gì, phải xin lỗi Hạ Anh lạc?”

Đều do hắn, bây giờ còn chưa đủ năng lực cường đại bảo vệ Nại Nại, để cô ấy không thể không cúi đầu đối với nữ nhân ác độc kia! Hy vọng Hạ Anh Lạc thức thời một chút, nếu không, hắn có trăm loại cách thức khiến Hạ Anh Lạc chết rất khó coi!

“Bạn học Cảnh, cậu không có đắc tội tôi, không cần xin lỗi tôi.” Bạch Mặc nhẹ nhàng mà lắc đầu.

Các người có lỗi, chỉ có Hạ Anh Lạc mà thôi.
Âu Lạc Thần nghe vậy, sắc mặt khó coi có hơi chậm lại, cho Bạch Mặc một ánh mắt đại phát từ bi, xem như cô thức thời, hắn liền miễn cưỡng tha thứ cho hành vi hôm nay của cô là được rồi.

Tâm tình vui vẻ của Âu Lạc Thần không kéo dài được bao lâu.

Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy Bạch Mặc thờ ơ nói rằng: “Tôi chỉ đơn thuần là…khinh thường cậu mà thôi a!”

Lời vừa nói ra, trong phút chốc yên tĩnh.

Thân thể Cảnh Nại Nại lắc lư vài cái, sau khi đứng vững, đầy máu sống lại tại chỗ, bộ dạng nhu nhược lúc trước trong nháy mắt biến mất không dấu vết, dường như chỉ là ảo giác.

Cô ta nâng con ngươi ngấn nước quật cường lên, con mắt hàm chứa ba phần khuất nhục, vươn một ngón tay, chỉa thẳng vào mũi Bạch Mặc, trong mắt hàm chứa lệ ý, bi phẫn nói: “Hạ Anh Lạc tại sao cậu có thể xấu xa như vậy?!! Cậu quả nhiên là khinh thường tôi, trước đó còn viện cớ cái gì!! Là Cảnh Nại Nại tôi nhìn lầm cậu rồi!!”

Nữ chủ, hình như chúng ta cũng không phải là bạn bè đi?

Cô một bộ biểu tình thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật là muốn làm cái gì?

Trán Bạch Mặc trượt xuống ba vạch đen.

“Tôi chỉ là đem lời cậu vừa nói, trả lại cho cậu thôi.”

Cho dù bị người ta chỉ vào mũi, Bạch Mặc vẫn mỉm cười, so sánh với Cảnh Nại Nại nước mắt nước mũi giàn giụa, cao thấp thấy rõ.

Ngay cả Âu Lạc Thần cũng không nhịn được nhíu nhíu mày, hành động này của Nại Nại, thật sự là…quá thất lễ!

“Còn nữa, loại chuyện—chỉ tay vào mũi người khác này, là hành vi cực kỳ không lễ phép, chúng tôi cho dù là vô cùng tức giận, cũng phải duy trì mỉm cười, tin là trên lớp lễ nghi Thánh Anh có dạy điều này.”

Bạch Mặc mỉm cười, động tác dịu dàng nắm lấy ngón tay của Cảnh Nại Nại.

Biểu tình nhỏ kia, muốn bao nhiêu thánh mẫu có bấy nhiêu thánh mẫu.

Lúc này, trên đỉnh đầu cô có một đóa hoa tên là Bạch Liên.

Mặt nhỏ của Cảnh Nại Nại đỏ lên, cô ta lớn lên ở phố phường, lớn mật lại mạnh mẽ, dưỡng thành tính cách không chịu thua thiệt, ngay cả với Âu Lạc Thần cô ta cũng dám vén tay áo lên đánh nhau cãi nhau, bằng không hôm nay cũng sẽ không có cái gan đi tìm cháu gái thủ phủ Anh Thành Hạ Anh Lạc gây phiền toái.

Thế nhưng, lần đầu tiên, Cảnh Nại Nại cảm nhận được hành vi của mình so với dáng vẻ muôn vàn cao quý ưu nhã của Hạ Anh Lạc, là thô lỗ cỡ nào.

“Tôi biết, không cần cậu làm bộ hảo tâm nhắc nhở!”

Cảnh Nại Nại oán hận rút tay về, trong lòng còn đang so đo lời Bạch Mặc vừa nói, “Hạ Anh Lạc, nếu cậu không đem chuyện vừa rồi giải thích rõ ràng, Cảnh Nại Nại tôi quyết không bỏ qua, cậu là thiên kim quý tộc, nhưng Cảnh Nại Nại tôi cũng không phải ăn chay lớn lên!!”

Lời vừa ra khỏi miệng, chính là muốn dáng điệu đẹp mắt của Bạch Mặc, mang theo vài phần thổ phỉ.

“Cậu đã thành tâm thành ý hỏi, tôi đây liền đại phát từ bi nói cho cậu biết được rồi…” Bạch Mặc làm bộ thở dài, đôi mắt xin đẹp liếc nhìn lên gò má của Cảnh Nại Nại, chỉ mong nó đủ dày.

—Cho nên Cảnh Nại Nại, vả mặt gì đó, cô thực sự đã chuẩn bị xong chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro