Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (7)

“Cậu tên gì?”

Nam Phong Liễm mím môi mỏng đỏ thẳm, chần chờ một chút, hỏi.

Không nhìn ra còn là một mỹ thiếu niên ngây thơ a, thật là đáng yêu!

Thật là muốn làm bạn gái của hắn thì sao đây?!
Bạch Mặc mỉm cười, nói: “Tên của tôi là—”

“Hạ Anh Lạc.”

#Thiếu niên, hãy nhớ kỹ tên bạn gái tương lai của cậu đi#

-

Bạch Mặc trả lời xong, ngay sau đó kịp phản ứng—

Không đúng a!

Trong quyển《Giáo thảo ác ma cô hầu gái》căn bản không có nhắc tới người Nam Phong Liễm này a! Tại sao cô phải công lược hắn? Tuy rằng cô một chút cũng không cảm thấy gặm không trôi mỹ nhan thịnh thế này ~

“Hít hít*, thống thống!”

(*)Hít hít: nó chủ yếu được sử dụng trong trò chuyện để thể hiện một nụ cười vui tươi và đơn giản. (nguồn baidu)

Hệ thống thiên hô vạn hoán* mới đi ra, [ Không phải là có mỹ thiếu niên là vạn sự sung túc sao, tìm ba ba cô làm gì? ]

(*) Thiên hô vạn hoán ( thành ngữ Trung Quốc ): có nghĩa là thúc giục nhiều lần.

“Đừng ghen tị nữa, xem ta đây không phải là tới sủng hạnh ngươi rồi sao, moahh~”

Hệ thống nhất thời xù lông.

[Ăn cái chân bà nội cô! Còn moah moah, lão tử muốn lặng lẽ đánh chết cô!]

“Thế giới tươi đẹp như vậy, ngươi lại nóng nảy như thế, thế này không tốt, không tốt.”

[Có rắm mau thả! Nhanh lên!]

Hôm nay hình như tính tình hệ thống trở nên vô cùng cáu kỉnh, giọng điệu/chọc ghẹo/nói đùa đủ rồi, nếu thật sự chọc tới nó, giơ tay lên là có thể cho cô thành tro, khiến trong lòng người ta thật là sợ hãi nha (ㄒoㄒ)/~~

“Thống thống, trong quyển《Giáo thảo ác ma cô hầu gái》không có nhắc tới Nam Phong Liễm, tại sao ta phải công lược hắn? Rất gấp, online chờ.”

[Ta nói, cô không hổ là ngốc?]

Hệ thống cười nhạt, [Từ một khắc kia lúc cô bắt đầu bước vào nhiệm vụ, nơi này cũng đã là một tiểu thế giới chân thực, không còn là một quyển tiểu thuyết đơn giản như thế nữa, thế giới cay độc này rộng lớn, giữ cho mắt chó hợp kim titan 24k của cô mở to chút, mắt nhìn bao quát một chút, OK?]

Ngươi nói ta là chó?
Ngươi còn nói ta là chó?
Con chó trêu chọc tới ngươi?!!

Bạch Mặc bày tỏ: Tại sao chúng ta không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống…đâm đối phương hai dao nhỉ?!

[Còn có, về phần tại sao phải công lược đám cặn bã này, cô hỏi ta, ta mẹ nó hỏi ai đây?]

666!!

#6 bay lên!!

-

#Ta và hệ thống tương ái tương sát lần thứ 100#

Lại một lần nữa lấy việc thất bại mà kết thúc!

Trái tim thật là đau!

Cảm giác sẽ không yêu nữa!

Huhuhu~

-

Hoa anh đào bay lượn, vô số cánh hoa hồng nhạt bay xuống mái tóc đen của thiếu nam thiếu nữ, quần áo, mặt đất, đan xen thành một bức tranh lãng mạn duy mỹ.

Chống lại thịnh thế mỹ nhan Nam Phong Liễm, Bạch Mặc lộ ra nụ cười rực rỡ tươi đẹp, chìa một cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn ra—

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ra ngoài, nhưng mà…”

“Cậu phải nắm tay của tôi thật tốt, nếu cậu lại đi lạc mất, tôi cũng không thể bảo đảm, còn có người có thể lớn lên đẹp như vậy tâm địa còn tốt như thế giống như tôi dẫn đường cho cậu đâu!”

Cô gái ban nãy rõ ràng đã đứng trước mặt hắn, hắn vươn một tay là có thể dễ dàng chạm tới, Nam Phong Liễm trong lúc đó phảng phất có một loại cảm giác cô muốn cuốn theo chiều gió mà đi, không thuộc về thế giới này.

Thẳng đến khi đôi mắt sáng của cô linh động giảo hoạt nhìn hắn, mỉm cười vươn bàn tay nhỏ về phía hắn.

Nam Phong Liễm không nói gì, trầm tĩnh rũ mí mắt xuống, lông mi dài cong cong in lên làn da trắng ngần phác họa hai quạt nhỏ.

Tay cô gái trước mắt, thoạt nhìn trắng nõn nhỏ bé, mềm mại mịn nàng.

Dắt đi, không biết có mềm mại như trong tưởng tượng hay khổng nhỉ?\

Đưa tay ra thiện ý, giơ ở đó, không đến không đi.

Chậm chạp không chờ được Nam Phong Liễm đáp lại.

Ta meo meo, tay của bản bảo bảo cũng mỏi nhừ rồi~

Nam Phong Liễm do dự, Bạch Mặc thấy ở trong mắt…

Lẽ nào mỹ thiếu niên chưa từng nắm tay cô gái nào, cho nên…

Xấu hổ?

Thật là một boy ngây thơ!

Làm sao bây giờ, cô càng thích, O(∩_∩)O~~

Thừa dịp hắn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của cô như đi vào cõi thần tiên, Bạch Mặc chủ động dắt tay hắn, ngay tại lúc Nam Phong Liễm kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía cô, Bạch Mặc thản nhiên cười, chớp chớp mắt nhìn hắn.

“Nếu như cậu xấu hổ, tôi đây liền miễn cưỡng lớn mật một chút nhé!”

Nam Phong Liễm không cự tuyệt, để mặc cho Bạch Mặc tủy tiện kéo tay hắn, dựa vào ký ức của Hạ Anh Lạc, không nhanh không chậm đi ngang qua sân trường quý tộc Thánh Anh.

Quả nhiên, công lược mỹ thiếu niên ngây thơ, vẫn là cần chủ động một chút.

Cô thật là một girl cơ trí~

#Cho mình 10086 like#

Mà Bạch Mặc hoàn toàn không chú ý tới, dọc theo con đường từ rừng cây anh đào đến cửa lớn học viện Thánh Anh không tính là ngắn, Nam Phong Liễm thong thả đi theo bước chân của cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay hai người giao nhau.

Ánh mắt từ mê man mờ mịt đến kiên định.
Con mắt ngọc bích xinh đẹp thần bí, chậm rãi gợi lên một ý cười đồ mi diễm lệ—

Hạ Anh Lạc, cậu đã chủ động dắt tay tôi, trước khi tôi chưa nói kết thúc, vậy thì không thể dễ dàng buông tay, nếu không, tôi cũng không bảo đảm, có thể khiến thế giới này…hủy diệt theo cậu hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro