Chương 1: Sống không bằng chết
Một gian thấp bé tối tăm trong căn phòng bằng cỏ tranh đang tản ra một mùi vị hôi tanh, mùi tanh tưởi bắt nguồn từ một vật thể màu đen trong phòng, nhìn kĩ, thì ra là một người toàn thân dơ bẩn.
Người nọ trên mặt đều bị những vết sẹo khủng bố che kín, từng vết chém khắc ngang dọc trên mặt nàng, vết đao lấp kín toàn bộ gương mặt, miệng vết thương bởi vì nhiễm trùng tạo thành nước mủ ghê tởm, sâu bên trong những vết thương đã nhiễm trùng mơ hồ có thể nhìn thấy những con dòi trắng bò ở chỗ thịt thối.
Bắc Vũ Đường há mồm, miệng không thể tự phát ra âm thanh, bởi vì trong khoang miệng đã bị người rút đầu lưỡi đi, ngay cả thân mình đều không thể nhúc nhích một phân.
Xương cốt toàn thân nàng, bị người đập nát từng chút từng chút một.
Bắc Vũ Đường đến nay không thể quên, đau đớn trong xương cốt, đau đớn kia đã tạo thành dấu vết thật sâu trong linh hồn của nàng.
Chết, nàng không có lúc nào là muốn chết.
Ông trời lại cố tình khiến nàng sống người không ra người quỷ không ra quỷ.
Cửa gỗ đơn sơ bị người nặng nề đẩy ra, ánh sáng chói lóa từ bên ngoài chiếu vào. Bắc Vũ Đường híp mắt, nhìn bóng người đi từng bước một về phía mình, trong mắt, trong lòng dâng lên hận ý ngập trời.
"Nơi này cũng thật là hôi thối." Thanh âm nũng nịu phát ra từ một nữ tử dáng có dáng vẻ nhỏ xinh, diện mạo thanh tú. Nữ tử che mũi miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vật thể dơ bẩn trong phòng kia.
"Tiểu thư, nơi này có cái đồ đê tiện kia ở, đương nhiên là thối tha rồi." Nói chuyện chính là một nam nhân trẻ tuổi, dáng người nhỏ gầy, vẻ mặt lấy lòng mà nói.
"Nàng chính tỷ tỷ tốt của ta" Ánh mắt ghét bỏ của Cố Phiên Nhiên xẹt qua trên người Bắc Vũ Đường.
"Tự nhiên là." Vừa nói, một chân nam nhân đá mạnh vào trên thân thể mềm như không xương của nàng.
Bắc Vũ Đường từ lâu đã không cảm giác được đau đớn, tùy ý để nam tử kia giẫm đạp tàn phá thân hình nàng. Cho dù chính nàng muốn phản kháng, cũng vô lực.
Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng đau đớn, một chân lại một chân đạp trên người nàng, thỉnh thoảng có máu loãng đen nhánh từ miệng vết thương sinh mủ của nàng chảy ra. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, thấy đáy mắt tràn ngập hứng thú của nàng ta, hận ý ngập trời từng chút một cắn nuốt linh hồn của nàng.
"Đem mặt nàng nâng lên cho bản tiểu thư nhìn xem."
Nam nhân nghe lệnh, dùng mũi chân nâng mặt nàng lên, một khuôn mặt khủng bố ghê tởm thình lình xuất hiện trước mọi người. Cố Phiên Nhiên giống như bị khuôn mặt hư thối của nàng làm cho sợ hãi, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vẻ mặt ghê tởm kia.
Đôi mắt nửa mù của Bắc Vũ Đường, gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngây thơ luôn tươi cười kia
Nhu nhược động lòng người đến đâu, khuôn mặt khiến người trìu mến cỡ nào. Chính là gương mặt này, luôn ở trước mặt người khác bày ra bộ dáng nén giận, làm tất cả mọi người đều đứng về phía nàng ta.
"Cái ánh mắt đó của ngươi là gì hả?" Nam nhân hung hăng đạp một cước, khiến mặt nàng lệch về một bên.
"A Vượng, ngươi đi ra ngoài trước, ta có chút lời nói phải nói đối với tỷ tỷ tốt của mình."
A Vượng chần chờ, "Tiểu thư, nếu tiện nhân này làm người bị thương, nô tài......"
Cố Phiên Nhiên cất giọng đánh gãy lời hắn nói, "Ta tin tưởng tỷ tỷ sẽ không."
Bắc Vũ Đường nghe nàng ta dối trá nói, trong lòng cười lạnh liên tục. Đến lúc này, nàng ta còn muốn diễn.
Bộ dạng này của nàng, nếu có thể còn một phần năng lực công kích, cho dù chết nàng cũng liều mạng cắn chết tiện nhân kia.
Sau khi A Vượng rời đi, trong phòng chỉ có hai người các nàng.
Cố Phiên Nhiên tràn đầy hứng thú trào phúng mà cười, "Ngươi hiện tại có phải hận không thể giết ta hay không."
Không, không phải hận không thể giết ngươi, mà là hận không thể uống máu, ăn thịt, lột từng lớp da của ngươi!
"Nhìn xem, ánh mắt thù hận thật xinh đẹp cỡ nào." Cố Phiên Nhiên cười nhạo, không thèm để ý một chút nào ánh mắt đầy hận ý của nàng, "Ngươi đừng hy vọng Trung Võ hầu sẽ đến cứu ngươi, phụ thân cùng ca ca ngươi đã trên đường đi biên cương trước rồi, thực mau bọn họ liền sẽ chết trận trên sa trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro